Chương : Mày cắn tao? ()
Khi Trương Dương trở về phòng nghỉ, thấy tâm tình của Quan Chỉ Tình đã khôi phục lại bình thường, điều này làm trong lòng Trương Dương trở nên yên ổn không ít, Quan Chỉ Tình đương nhiên biết Trương Dương vừa mới làm cái gì, tuy rằng đây là lần thứ hai chứng kiến hành vi bạo lực của Trương Dương, nhưng mà lần này Quan Chỉ Tình cũng không hề nảy sinh cảm giác phản cảm đối với hắn, ngươc lại còn sinh ra không ít hảo cảm, bởi vì lần này Trương Dương ra tay là vì bảo vệ cô.
Quan Chỉ Tình nói: “Trương tiên sinh, tôi đi”
Trương Dương nói: “Tôi tiễn cô!”
Quan Chỉ Tình thấp giọng nói: “Không cần”
Trương Dương nói: “Tôi sợ có phóng viên đui mù lại đến gây phiền phức cho cô”
Quan Chỉ Tình không nói gì cả, chính là ngầm đồng ý để cho Trương Dương tiễn cô, vừa rồi bị tên phóng viên của Đông Nam nhật báo đặt câu hỏi đã làm cho trong lòng cô còn sợ hãi.
Trương Dương và Quan Chỉ Tình cùng đi ra ngoài cửa, bên ngoài có không ít phóng viên, thấy Trương Dương đi ra cùng với Quan Chỉ Tình, không ai dám tiến lại phỏng vấn cả, Trương đại quan nhân cười cười có chút đắc ý, xem ra có đôi khi nắm đấm mới là đạo lý cứng, đi đến bãi giữ xe lấy xe của mình, quay lại hỏi Quan Chỉ Tình: “Cô ở chỗ nào?”
Quan Chỉ Tình có chút hứng thú nhìn thoáng qua xe của hắn, xòe cánh tay ra nói: “Khách sạn Hải Thiên”
Trương Dương cũng quen thuộc khách sạn Hải Thiên, lúc hắn vừa đến Nam Tích, Trương Đức Phóng đã mở tiệc đón gió tẩy trần cho hắn, Hải Thiên cũng là một trong những khách sạn cấp năm sao sớm nhất tại Nam Tích, nhưng mà Trương Dương lại không có nhiều ấn tượng tốt về Hải Thiên.
Từ tòa thị chính muốn đi đến Hải Thiên thì phải đi ngang qua công trình trung tâm thể dụng mới, lúc đi ngang qua, Trương Dương nhắc nhở riêng với Quan Chỉ Tình: “Chỗ này chính là công trường của trung tâm thể dục mới, đại hội thể dục thể thao tỉnh Bình Hải lần thứ mười hai sẽ tổ chức vào tháng mười sang năm tại chỗ này”
Quan Chỉ Tình gật đầu, tâm tình của cô lúc này cũng không tốt, bởi vì câu hỏi vô lễ của tên phóng viên kia mà đã trở nên có chút phiền muộn.
Trương Dương cũng rất hiểu bết về quan sát tâm lý của con gái, nhẹ giọng nói: “Hay là, đi dạo ở công trường nha?”
Quan Chỉ Tình nói: “Cũng tốt”
Trương Dương trực tiếp lái xe vào công trường, Quan Chỉ Tình mở cửa xe nhảy xuống, nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi tò mò hỏi: “Đây là trung tâm thể dục mới của các người?”
Trương Dương gật đầu.
Quan Chỉ Tình ngạc nhiên nói: “Ngay cả sân thể dục chủ còn chưa xây xong, anh xác định là đến tháng mười sang năm, tất cả đều có thể làm xong?”
Trương Dương gật đầu tràn đầy tự tin, nói: “Chuẩn bị khởi công đồng bộ, một phần kiến trúc hẳn là có thể hoàn thành vào tháng sáu sang năm, lắp đặt thiết bị và xanh hóa nhất định có thể hoàn thành vào tháng tám, không làm lỡ đại hội khai mạc”
Quan Chỉ Tình chỉ là một người thường trong ngành kiến trúc, Trương Dương nói có thể hoàn thành, cô cũng tin đến chín phần, thấy công nhân lui tới thật sự không ít, trong nước không phải hay nói là nhiều người lực lượng lớn sao.
Trương đại quan nhân chỉ trỏ trong công trường, nói chuyện thì trên trời dưới đất, Quan Chỉ Tình cũng không khỏi bội phục cái tài ăn nói của hắn, rõ ràng là công trường xây dựng lộn xộn, mà theo sự miêu tả của hắn lại trở thành một bản kế hoạch xây dựng.
Trương Dương chỉ chỉ về hướng tây nam, nói: “Chỗ đó sau này là công viên thể dục, cuối tháng này chúng tôi bắt đầu khởi công, cái đầu tiên hoàn thành chính là hệ thống nước cho trung tâm thể dục mới” Lúc này bỗng nhiên nghe thấy tiếng chó sủa rất gấp từ xa truyền đến, có rất nhiều công dân chạy về hướng ấy.
Quan Chỉ Tình nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói:" Hình như đã xảy ra chuyện.
Trương Dương đưa mắt ra nhìn, phát hiện ra hướng mà các công nhân chạy đến chính là chỗ hai căn nhà của Mạnh Sĩ Cường, trong lòng hắn không khỏi ngẩn ra, thấp giọng nói: “Đi, xem thử một chút!”
Quan Chỉ Tình vốn không thích náo nhiệt, cô lắc đầu nói: “Tôi ở đây chờ anh, anh đi xem đi!”
Trương Dương cười cười, bước đi qua, tiếng chó sủa càng ngày càng mãnh liệt, chờ khi hắn đến hiện trường thì mới rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, có hai công nhân lúc đi ngang qua đây, đã bị một con chó săn đột nhiên lao ra cắn, công nhân ở công trường đang tìm chủ nhà để cãi lý.
Người nuôi chó là một người trung niên đen gầy, ông ta là anh em kết nghĩa của Mạnh Sĩ Cường, Lưu Quốc Trụ, bình thường ở chỗ nuôi chó của Mạnh Sĩ Cường. Mạnh Sĩ Cường lo rằng sẽ có người đập nhà của ông ta, cho nên ngày hôm nay đã cho Lưu Quốc Trụ mang theo hai con chó săn đến trông nhà giúp ông ta, ai mà ngờ rằng vừa mới có người đi ngang qua, thì con chó đã nhào ra cắn.
Chân của hai công nhân kia bị cắn đến máu chảy đầm đìa, những người khác đều căm giận chỉ trích Lưu Quốc Trụ, chất vất ông ta vì sao thả chó ra cắn.
Lưu Quốc Trụ cưỡng từ đoạt lý nói: “Ai kêu bọn họ chạy đến nhà của tôi? Ai biết bọn họ có mục đích gì, cho thấy người lạ tiến vào, đương nhiên là muốn cắn”
Hai công nhân ôm chân nói: “Tôi chưa có vào, tôi chỉ đi ngang qua, con chó của ông ta đã cắn người...”
Trương Dương nói: “Trước tiên đưa người đến bệnh viện đi, mau tiêm vắc xin chống chó dại, bây giờ chó dại bị điên nhiều lắm, lỡ như bị bệnh dại thì phiền phức”
Lưu Quốc Trụ không nhận ra Trương Dương, ông ta lớn tiếng nói: “Chó của tôi rất sạch sẽ, không có bệnh!”
Trương Dương cười lạnh nói: “Chó có bệnh hay không, ông nói cũng không tính, ông có giấy phép nuôi chó không?”
Lưu Quốc Trụ nói: “Hừ, tôi không mang!”
Trương Dương nói: “Không mang thì là chó hoang vô chứng, chó hoang vô chứng cắn người, thì xử lý!” Lời nói của hắn nhanh chóng được công nhân xung quanh nhất trí tán thành.
Lưu Quốc Trụ thấy quần chúng nổi nóng không khỏi có chút khiếp đảm, ông lầm bầm nói: “Không phải chỉ là tiền thuốc men thôi sao? Tôi đưa là được...” Lời còn chưa dứt, thì hai con chó săn đã bắt đầu sủa về hướng của Trương Dương, một con còn nhào cả người lên, vươn đầu về phía trước, làm ra vẻ muốn cắn Trương Dương, bị Lưu Quốc Trụ kéo chặt lại.
【 truyen cua tui @@ Net
] Trương đại quan nhân căm tức nhìn con chó kia, nói: “Mày hướng về tao à? Mày dám can đảm hướng về tao à?”
Con chó kia tính tình hung hãn, giãy dụa lao đến hướng về Trương Dương, Lưu Quốc Trụ thấy Trương Dương từng bước đi đến gần, nhắc nhở hắn: “Tránh xa ra, tránh xa ra, nếu nó cắn cậu, tôi không chịu trách nhiệm”
Trương Dương cười ha hả nói: “Để nó cắn thử xem”
Khoảng cách giữa Trương Dương và con chó càng ngày càng gần, hai con chó đều vô cùng bất an, nhảy lên sủa liên tục, Trương đại quan nhân đột nhiên vươn tay ra, nổi giận quát lớn: "Súc sinh, dám sủa tao à!" Bốp!" Một cú vỗ chụp xuống đầu của con chó.
Không ai nghĩ rằng Trương đại quan nhân lại đột nhiên ra tay, không ai ngờ rằng hắn lại đánh chó trước mặt mọi người.
Con chó đó ẳng lên một tiếng rồi té xuống đất, tứ chi co giật một chút rồi không còn nhúc nhích nữa, con chó còn lại thấy đồng loại bị Trương Dương vỗ cho một cái thành bộ dạng này, sợ đến nổi ẳng ẳng một tiếng, lùi về phía sau, nằm phục xuống đất.