Chương : Có mắt không tròng. ()
Chung Hải Yến nghe thấy đang khen mình, cười hì hì nói: “Chủ nhiệm Trương quá khen, tôi làm gì có mị lực lớn như vậy”
Trương Dương nói: “Mị lực cũng không phân đối tượng, trước mặt của một số người cô không có lực hấp dẫn”
Chung Hải Yến hứng thú nói: “Tôi muốn nghe một chút”
Trương Dương nói: “Một là người mù, hai là đàn bà”
Chung Hải Yến càng cười vang dội hơn, vị chủ nhiệm ủy ban thể dục này thật sự đúng là biết chọc cho phụ nữ hài lòng, cô nhẹ giọng nói: “Chủ nhiệm Trương, nếu đã đến, để tôi làm chủ mời ngài ăn cơm”
Trương Dương cười nói: “Không khéo, tôi có hẹn với bạn rồi”
Lúc Quan Chỉ Tình mặc áo gió màu lam đi ra, thấy bên cạnh Trương Dương còn có một người con gái khác liền ngẩn người ra, Trương Dương đứng dậy cười chào đón.
Bởi vì là buổi tối, cho nên Quan Chỉ Tình không có mang kính râm, chỉ mang một cặp kính mát thôi, tuy rằng như vậy, nhưng Chung Hải Yến chỉ cần liếc mắt là nhận ra, cô ta chính là người đã ký hợp đồng trở thành đại sứ hình tượng cho đại hội thể dục thể thao tỉnh Nam Tích, chuyện này đã được truyền đi khắp Nam Tích rồi, Chung Hải Yến thật không ngờ quán quân thế giới lại ở Hải Thiên, nhưng mà cô cũng không nói ra, thân là quản lý của khách sạn, Chung Hải Yến biết tầm quan trọng của việc bảo vệ bí mật cho khách hàng.
Trương Dương có chút kinh ngạc, Quan Chỉ Tình chỉ đi có một mình, hắn thấp giọng nói: “Hai người kia đâu?”
Quan Chỉ Tình nói: “Bọn họ đến Cẩm Loan du ngoạn rồi, đến bây giờ còn chưa trở về”
Trương Dương nói: “Cô đi một mình?”
Quan Chỉ Tình không nói gì cả.
Trương Dương cười nói: “Đi, tôi mời ăn tối”
Quan Chỉ Tình thản nhiên nói: “Không muốn đi xa, ăn ở chỗ này đi”
Nếu Quan Chỉ Tình đã nói, Trương Dương đương nhiên là nghe theo yêu cầu của cô, hắn chuyển hướng nói với Chung Hải Yến: “Quản lý Chung, có phòng nhỏ lịch sự tao nhã không?”
Chung Hải Yến cười nói: “Có, Như Ý các!”
Đi vào phòng, ngồi xuống, Chung Hải Yến đưa thực đơn lên, Trương Dương cầm thực đơn đưa cho Quan Chỉ Tình, Quan Chỉ Tình mỉm cười nói: “Trương tiên sinh gọi đi, tôi không có nhiều hiểu biết về cái này”
Trương Dương cầm thực đơn đưa cho Chung Hải Yến: “Quản lý Chung an bài đi, hai người chúng tôi ăn không nhiều lắm, đồ ăn nhất định phải ít mà ngon”
Chung Hải Yến cười gật đầu nói: “Chủ nhiệm Trương yên tâm, tôi nhất định sẽ an bài cho các người thỏa mãn”
Chung Hải Yến rời khỏi phòng, ngoài hành lang gặp phải tổng giám đốc Đoạn Kim Long, Đoạn Kim Long vẫy vẫy tay với cô ta: “Tiểu Chung!”
Chung Hải Yến cười hì hì đi tới: “Đoạn tổng có gì cần dặn dò?”
Đoạn Kim Long nói: “Thằng ngốc Thạch Thắng Lợi đến ăn, cô quay uống vài ly đi”
Chung Hải Yến vừa nghe liền lắc đầu nói: “Tôi không đi đâu, tôi coi như sợ hắn rồi, người này thích động tay động chân, uống rượu vào chỉ biết chiếm tiện nghi của người khác, một chút đạo đức cũng không có”
Đoạn Kim Long cười nói: “Hắn là vậy đó, cũng không phải là người xấu gì, Hải Yến, coi như là nể mặt tôi đi”
Chung Hải Yến nói: “Ông xem tôi là ai thế/ Hắn không phải là thích tìm tiểu thư sao? Ông đi gọi vài tiểu thư biết uống đến đi, tôi không hầu hạ hắn”
Trong lòng Đoạn Kim Long có chút căm tức, nhưng không dám phát tác, tính tình của Chung Hải Yến gần đây thay đổi, Đoạn Kim Long thân là tổng giám đốc nhưng đối với cô ta cũng phải nhân nhượng, cũng là có nguyên nhân cả, Chung Hải Yến gần đây có chút mờ ám với cục trương cục công an Trương Đức Phóng, ông ta đã sớm thấy được trong mắt rồi, nếu không có chỗ dựa vững chắc, thì Chung Hải Yến cũng không dám có thái độ đối với ông như vậy.
Đoạn Kim Long khuyên nhủ: “Chúng ta buôn bán làm ăn cần hòa khí phát tài, cho dù không nể mặt của Thạch công tử cũng phải nể mặt của lão gia tử hắn, người ta là bí thư quân khu, là quan phụ mẫu của chúng ta, cậu của hắn lại là thường vụ phó thị trưởng, Hải Yến...”
Chung Hải Yến vẫn kiên quyết lắc đầu, nói: “Tôi sợ hắn rồi, từ cái lần uống rượu với hắn, bị hắn bóp đến nổi làm cho bầm cả người lên, chính là một kẻ lưu manh, Đoạn tổng, người như vậy ông ít lui tới thì tốt hơn” Nói xong Chung Hải Yến cũng bỏ đi.
Đoạn Kim Long tức giận nhìn bóng lưng của cô ta, trong lòng mắng một tiếng kỹ nữ, ông nắm một người phục vụ bên cạnh lại hỏi: “Quản lý Chung chiêu đãi khách nào mà quan trọng thế?”
Người phục vụ kia thành thật đáp: “Chủ nhiệm Trương của ủy ban thể dục, còn có một người nữ khác, tôi không nhận ra”
Đoạn Kim Long vừa nghe đến Trương Dương, lập tức nhớ đến chuyện không hài lòng giữa bọn họ, lúc Trương Đức Phóng mở tiệc tẩy trần cho Trương Dương, Trương Dương trước mặt mọi người không cho ông ta mặt mũi, mỗi khi nhớ đến chuyện này, Đoạn Kim Long đều hận đến nghiến răng.
...
Ngay từ đầu Trương Dương cũng không có chuẩn bị tư tưởng dùng cơm riêng với Quan Chỉ Tình, chỉ là Stephen và Tào Mễ Ly vắng mặt làm cho bữa cơm này biến thành bữa cơm hai người của hắn và Quan Chỉ Tình.
Trương Dương chuẩn bị lấy một chai rượu, hắn cười nói: “Hay là, lấy cho cô một bình nước khoáng?” Hắn nhớ kỹ là Quan Chỉ Tình không thích uống đồ uống bên ngoài.
Quan Chỉ Tình nói: “Uống chút rượu đi!”
đọc truyện với http:
//truyencuatui.net/Trương Dương có chút kinh ngạc, không nghĩ ra Quan Chỉ Tình lại chủ động uống rượu, hắn mở chai rượu mao thai ra, rót một chút vào ly trước mặt của Quan Chỉ Tình, Quan Chỉ Tình nói: “Tôi uống được mà”
Trương Dương rót đầy ly rượu trước mặt mình, mỉm cười nói: “Tôi còn lo rằng ngày hôm nay tôi sẽ uống rượu một mình”
Quan Chỉ Tình nói: “Từ nhỏ tôi đã đi học trượt băng, năm mười tuổi bị đưa đến Canada để huấn luyện, nơi đó khí trời rất lạnh, huấn luyện viên của tôi là một người Nga, ông ta thích nhất là uống rượu Vodka, có đôi lúc sau khi luyện tập xong, tôi lại cùng ông ta uống một ly, trong bất tri bất giác tôi cũng có tửu lượng”
Trương Dương cười ha hả.
Quan Chỉ Tình nói: “Chỉ là tố chất trong lòng tôi không được, mỗi khi đến thi đấu lớn, thì lại luôn khẩn trương, huấn luyện viên nói cho tôi biết, uống một ly rượu vào sẽ đỡ hơn, tôi làm theo phương pháp của ông ta, quả nhiên có hiệu quả”
Trương Dương nói: “Rượu cồn có thể giúp người ta thả lỏng, huấn luyện viên của cô cũng rất thú vị, có cơ hội mời ông ấy đến Trung Quốc, tôi mời ông ấy uống rượu”
Hàng lông mày đẹp của Quan Chỉ Tình rũ xuống, trầm mặc một hồi rồi mới nói: “Ông ấy đã chết”
Trương Dương ngẩn ra: “Xin lỗi!”
Quan Chỉ Tình lắc đầu nói: “Không cần phải xin lỗi, là tôi nhắc đến chuyện này trước, lúc tôi lấy được chức quán quân thế giới đầu tiên, đã tổ chức một buổi tiệc, đêm đó ông ấy uống nhiều, trên đường trở về gặp tai nạn xe cộ” Trong đôi mắt đẹp của cô mơ hồ xuất hiện một dòng lệ.
Trương Dương nâng ly rượu lên: “Chúng ta không nói những chuyện không vui này, Quan tiểu tỷ, vì chúng ta hóa thù thành bạn, uống một ly”
Quan Chỉ Tình nở nụ cười, nâng ly rượu lên chạm với Trương Dương, uống cạn sạch một hơi.