Chương : Quỳ xuống. (Hạ - )
Lúc này cửa phòng mở ra, Trương Dương vẫy vẫy tay với hai người bọn họ, nói: “Nếu đã đến rồi, thì vào đi!”
Hai người nhìn nhau cười, đều có chút xấu hổ.
Mạnh Sĩ Cường và Thạch Thắng Lợi một trước một sau đi vào.
Trương Dương thấy bộ dạng của hai người họ, trong lòng muốn bật cười, phải trải qua đấu tranh cùng vất vả lắm mới khống chế lại nụ cười, ho khan một tiếng, nói: “Hai người tìm tôi có việc gì?”
Mạnh Sĩ Cường thầm mắng trong lòng: Con mẹ nó cậu không phải là biết rõ rồi sao? Không phải là cậu ép tôi, thì tôi có thể đến đây để xin lỗi cậu sao?
Thạch Thắng Lợi thì không muốn tới, lúc trước hắn làm sao mà phải làm như vậy, nhưng lần này thì khác, hắn chọc vào Trương Dương, người ta căn bản là không quan tâm đến bối cảnh gia đình của hắn, ngay cả cục trưởng cục công an Trương Đức Phóng cũng không nể mặt nữa, Thạch Thắng Lợi vốn không chịu đi xin lỗi, nhưng sau khi lặng lẽ nghe nói về quá khứ của Trương Dương, thằng nhãi này liền bị dọa không nhẹ, biết mình không thể trêu chọc vào người ta, dựa theo ý của Trương Đức Phóng mà nói, mau thành thật đi xin lỗi Trương Dương, nếu không Trương Dương muốn truy cứu chuyện tốt qua, làm không tốt thì hắn sẽ phải đi tù, đùa giỡn với người Hoa quốc tịch Mỹ, chuyện này không thể nói giỡn được.
Nhưng mà Thạch Thắng Lợi không muốn quỳ, cho dù hắn biết sợ, nhưng dù sao cũng là một thằng đàn ông, kêu hắn quỳ xuống, chuyện này hắn làm không được, Thạch Thắng Lợi lần này đến dự định là xin lỗi ngay mặt Trương Dương, hắn cũng ôm tâm lý giống Mạnh Sĩ Cường, cho rằng Trương Dương sẽ không làm tuyệt tình như vậy.
Trương Dương nói: “Các người có việc thì cứ nói nhanh đi, lát nữa tôi còn phải đến công trường nữa”
Mạnh Sĩ Cường và Thạch Thắng Lợi nhìn nhau một cái, bọn họ đều hy vọng rằng đối phương sẽ mở miệng trước. Nhưng vẫn là Thạch Thắng Lợi thiếu kiên nhẫn, hắn mở miệng nói: “Chủ nhiệm Trương, ngày hôm qua tôi uống say” Giọng nói khàn khàn, có vẻ như là sắp khóc nức nở đến nơi rồi.
Ánh mắt của Trương Dương vẫn rơi lên bàn, không phản ứng hắn.
Thạch Thắng Lợi nhìn thoáng qua Mạnh Sĩ Cường một cái, trong lòng nói ông theo vào làm gì? Tôi ở chỗ này nhận lỗi, người biết càng ít càng tốt, ông đi theo vào làm gì? Hắn lại không biết rằng Mạnh Sĩ Cường cũng bất đắc dĩ, nhưng mà lúc này trong lòng Trương Dương đã khá giả hơn, ông ta thấy có một người còn chịu khổ nhiều hơn mình, bị đánh thành đầu heo, thắng lợi tinh thần thường thành lập trên cơ sở người khác không may hơn mình, Mạnh Sĩ Cường ắt đầu cảm thấy rằng mình cũng chẳng phải là không may đến như vậy.
Thạch Thắng Lợi nói: “Con người của tôi uống chút rượu vào liền cuồng, tối hôm qua uống say, cho đến mới làm ra hành động vô lễ với Quan tiểu tỷ, tôi rất hối hận, sau khi về nhà, cha tôi đã phê bình tôi, cậu của tôi cũng phê bình tôi, bọn họ bắt tôi đến xin lỗi ngay mặt chủ nhiệm Trương” Nói đến đây, hắn phát hiện ra mình không còn gì để nói nữa, nuốt nước bọt, đôi mắt nhìn Trương Dương một cách trông mong.
Trương Dương uống trà, bỗng nhiên đặt mạnh tách trà xuống bàn, giận dữ hét: “Quỳ xuống!” Trương đại quan nhân thường không nổi nóng, nhưng mà khi nổi lên rồi thì vương bát khí tỏa ra khắp nơi, khí thế cường đại như thủy triều cuộn trào ra bốn hướng, chỉ khổ cho hai vị trước mặt của hắn mà thôi.
Thạch Thắng Lợi bị tiếng hét của Trương Dương làm cho sợ đến mức tim phổi như muốn rớt ra ngoài vậy, hai chân mềm nhũn, quỳ cái rầm xuống đất, hắn ta thật sự là bị đánh đến sợ rồi, lúc quỳ xuống rồi mới nhớ ra là bên cạnh còn có người đứng xem, trong lúc đang tự oán, thì phát hiện ra Mạnh Sĩ Cường bên cạnh đã quỳ xuống cùng hắn, Thạch Thắng Lợi liền buồn bực, tôi quỳ, ông quỳ theo làm gì hả, con mẹ nó đây đâu phải là lúc nói nghĩa khí đâu? Chỉ là có người quỳ chung, dù sao cũng là một chuyện tốt, khuất nhục được chia sẻ, giảm bớt được phân nửa.
Lúc Mạnh Sĩ Cường quỳ xuống căn bản là không suy nghĩ gì hết, Trương Dương đột nhiên kêu lên một tiếng như thế, ông ta vốn đang do dự, nhìn thấy Trương Dương thì nên nói như thế nào đây nhĩ, ngày hôm nay rốt cục có quỷ hay không? Vốn còn đang do dự, bị Trương Dương hét cho một tiếng, ma xui quỷ khiến thế nào ấy mà lại cùng quỳ với Thạch Thắng Lợi, Mạnh Sĩ Cường quỳ xong, trong lòng liền hối hận, mẹ kiếp, mình không phải có bệnh chứ? Hắn nói với Thạch Thắng Lợi mà? Quỳ cũng là kêu Thạch Thắng Lợi quỳ, có liên quan cái đếch gì đến mình đâu, con mẹ nó mình thật sự là bị coi thường rồi, nhưng quỳ cũng đã quỳ, mình cũng không thể nào đứng lên không biết xấu hổ được, dù sao thì da mặt cũng đã mất rồi, muốn tìm cũng không tìm lại được.
Trong lòng Trương Dương vui vẻ, hai đứa cháu trai, bây giờ đã thành thật rồi, Trương Dương cố nín cười, đắn đo một chút rồi làm ra vẻ mặt kinh ngạc: “Quản lý Mạnh, ông làm cái gì vậy? Tôi kêu hắn quỳ, không kêu ông quỳ!”
Mặt của Mạnh Sĩ Cường đỏ rực lên như là mông của khỉ vậy, xấu hổ đến nổi ngay cả một chữ cũng không nói ra được.
Trương Dương đi qua đỡ lấy Mạnh Sĩ Cường, vỗ vỗ vai của ông ta, nói: “Quản lý Mạnh, ông nghĩ cái gì tôi đã hiểu rồi, vốn chỉ là việc nhỏ, chỉ cần kêu cục trưởng Mạnh gọi điện thoại là được”
Trong lòng Mạnh Sĩ Cường liền hận, tôi đã quỳ cho cậu rồi, lúc này cậu lại còn giả bộ làm người tốt, còn có ý nghĩa chó má gì nữa, lời này sao cậu không nói trước khi tôi quỳ ấy. Ông thấp giọng nói: “Chuyện nhà ở...”
Trương Dương nói: “Công trình xây dựng bận lắm, tạm thời không rãnh”
Mạnh Sĩ Cường nói: “Không phiền phức các người, tôi tự mang người đến đập, chủ nhiệm Trương xem...”
Trương Dương tươi cười đầy mặt, nói: “Tốt lắm, đập thì cứ đập đi, nhưng nhất định phải chú ý an toàn thi công”
Nghe thấy Trương Dương rốt cục đã đồng ý đập nhà, Mạnh Sĩ Cường như trút được gánh nặng, lúc này trong lòng cảm thấy chua xót, nhà của mình, cuối cùng phải đi quỳ lạy người ta để xin đập, con mẹ nó đây là chuyện gì, uất ức quá, nước mắt thiếu chút nữa đã chảy xuống, ông cố nén ủy khuất nói: “Cảm ơn chủ nhiệm Trương” Nhìn kìa, còn phải nói cảm ơn nữa.
Trương Dương cười nói: “Không cần cảm ơn, ông đi trước đi, có việc tôi sẽ tìm ông”
Mạnh Sĩ Cường gật đầu, xoay người chạy như bay ra khỏi cửa phòng làm việc, trong lòng nói tôi sợ cậu rồi, cả đời này cũng không muốn giao tiếp với cậu đâu.
...
Trương Dương không cho Thạch Thắng Lợi đứng lên, hắn cũng không dám đứng lên, mở to mắt nhìn Trương Dương, trong lòng nói tôi quỳ trước, vì sao anh lại đỡ Mạnh Sĩ Cường đứng lên? Con người đê tiện cũng có một mức độ, nhưng đê tiện đến mức này thì đúng là khó có được, cho dù đã quỳ rồi nhưng trong lòng Thạch Thắng Lợi vẫn cảm thấy bất bình.
Trương Dương nói: “Cậu biết sai chưa?”
Thạch Thắng Lợi thấp giọng nói: “Biết sai rồi”
“Cậu sai ở chỗ nào?”
Thạch Thắng Lợi nói: “Tôi không nên trêu chọc Quan tiểu tỷ, tôi không nên uống rượu”
Trương Dương nói: “Cậu vẫn chưa nhận ra được vấn đề”
Thạch Thắng Lợi cũng không phải là kẻ ngu, lập tức ngộ ra: “Tôi không nên dây vào anh!” Quả thật, hắn chọc ai không chọc lại đi chọc ngay Trương Dương, làm cho mặt mũi bầm dập, không chỉ là bị thương về thể xác, mà ngay cả tâm hồn cũng bị tổn thương thật lớn.