Y Đạo Quan Đồ

chương 556: nguy hiểm và kỳ ngộ (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Nguy hiểm và kỳ ngộ ()

Kiều Bằng Cử nói: “Tôi mặc kệ cậu rốt cuộc đứng ở nên nào, cậu tự hỏi lương tâm của mình đi, khu đất này có phải quá rẻ của hay không, thế có khác gì là tặng không cho người ta?”

Trương Dương nói: “Tôi vừa rồi tới thị lý vì chuyện này. Nhưng thị lý đã quyết định rồi, thường ủy đã thông qua quyết nghị, bọn họ cho rằng phải lấy đại cục làm trọng. Không thể bởi vì khu đất này mà làm chậm trễ xây dựng cảng Nước Sâu.”

Kiều Bằng Cử tức giận nói: “Còn chưa nhận được chút tiền nào của Tinh Nguyệt cơ mà, thật không biết đầu óc của đám lãnh đạo này nghĩ gì?”

Trương Dương nói: “Lời này anh đừng nói với tôi làm gì, đi tìm bí thư Kiều mà nói. Hiện tại chuyện này cũng chỉ có bí thư Kiều mới có thể xoay chuyển được.”

Kiều Bằng Cử nói: “Tôi thích hợp để nói ư? Cậu cũng không phải là không biết lão gia tử nhà chúng tôi mà, ông ấy ngoài mặt thì tươi cười đầy hòa khí, nhưng nguyên tắc đảng tính lại quá mạnh, tôi đi nói, ông ấy khẳng định sẽ cho rằng tôi có ý đồ gì với khối đất đó, muốn mượn sức ảnh hưởng của ông ấy để thay đổi hướng đi của lãnh đạo Nam Tích. Không mắng tôi mới là lạ đó, cho nên tôi không thích hợp ra mặt.”

Trương Dương nói: “Anh không thích hợp ra mặt, vậy ai thích hợp?”

Kiều Bằng Cử chỉ vào Trương Dương, nói: “Cậu đó!”

Trương Dương nói: “Loại chuyện đắc tội với người ta này tôi cũng không muốn làm.” Thật ra từ trước khi Hạ Bá Đạt nói câu chỉ điểm đó, hắn đã có ý báo cáo lên tỉnh lý rồi. Lời này của Kiều Bằng Cử chính hợp ý hắn, hiện tại nói như vậy chỉ là cố ý giả vờ giả vịt mà thôi.

Kiều Bằng Cử nói: “Chuyện này ngoài cậu ra thì không ai làm được, lão gia tử nhà tôi có ấn tượng không tồi đối với cậu, người khác đi đều không thích hợp, bởi vì ông ấy sẽ coi người ta là hạ cấp, còn cậu thì khác, ông ấy đối đãi với cậu như con cháu bình thường trong nhà. Huống chi lần này cậu cũng không phải là vì lợi ích cá nhân, mà là vì muốn bảo vệ lợi ích quốc gia không bị xâm phạm, sư xuất hữu danh mà.”

Trương Dương nói: “Tôi nếu làm như vậy, chẳng phải là chẳng khác nào đắc tội với tất cả của thường ủy Nam Tích ư?”

Kiều Bằng Cử cười nói: “Cậu vẫn còn thiếu kinh nghiệm lắm, tháp đổ thì người nào to đỡ trước, cậu kéo Hạ Bá Đạt vào!”

Trương Dương nói: “Hạ Bá Đạt là lão hồ li, trách nhiệm gì cũng không muốn gánh vác, tôi khẳng định là không kéo được y, có điều...” Trương Dương dừng lại một chút, hắn nghĩ tới Cung Kỳ Vĩ, nếu chuyện này Cung Kỳ Vĩ tới tỉnh phản ánh là thích hợp nhất, mình ở trong bóng tối ngấm ngầm châm lửa, chỉ cần Cung Kỳ Vĩ nguyện ý ra mặt gánh, nhưng chuyện này căn bản chính là chuyện đắc tội với người ta. Cung Kỳ Vĩ chưa chắc đã chịu làm.

Kiều Bằng Cử nói: “Có điều cái gì?”

Trương Dương nói: “Anh thấy Cung Kỳ Vĩ thế nào?”

Kiều Bằng Cử nói: “Tôi cũng biết chút ít về người này, Cung Kỳ Vĩ có vẻ khá là thật thà, cũng có có năng lực, có điều y ở Nam Tích tựa hồ cũng thất bại, Sao? Cậu muốn kéo y ra làm đệm lưng à?”

Trương Dương nói: "Y là của ta lãnh đạo trực tiếp là của tôi, y ra mặt rất thích hợp, nhưng tôi không biết y có dũng khí này hay không." Dù sao cũng là chuyện đối địch với toàn thể thường ủy Nam Tích."

Kiều Bằng Cử nói: “Chuyện này tuy rằng là chuyện đắc tội với người ta, nhưng bên trong cũng có cả cơ hội. Nếu làm tốt, khẳng định nhận được sự hân thưởng của tỉnh lý. Một lãnh đạo cán bộ không có dũng khí gánh vác trách nhiệm, vậy thì còn gọi là gì quan? Tôi thấy được đấy.” Kiều Bằng Cử xuất thân từ con nhà cán bộ cao cấp, tuy rằng không lựa chọn đi theo con đường chính trị. Nhưng ánh mắt chính trị của gã vẫn hơn người.

Trương Dương nói: "Cho dù khu đất này Tinh Nguyệt không lấy đi thì anh cũng không có bao nhiêu vốn mà bỏ vào.

Kiều Bằng Cử tràn ngập tin tưởng nói: “Cái đó cậu không cần phải lo, tiền của tôi dùng gần hết nhưng em gái của tôi vẫn còn, ở Giang Thành, quảng trường chùa Nam Lâm của nó làm ăn hưng vượng như vậy, cho dù bắt chước hình thức bên kia thì vẫn có thể thành công.”

Trương Dương nhớ tới chuyện của Giang Thành, trong lòng không khỏi có chút kích động, hắn bắt đầu muốn làm lớn một trận rồi.

Khi Cung Kỳ Vĩ nhận được điện thoại của Trương Dương thì đã về tới cửa nhà. Vợ y, Dương Ninh cũng vừa mua đồ ăn về, dắt xe đẹp mỉm cười bước về phía chồng. Cung Kỳ Vĩ cười cười, chỉ chỉ vào điện thoại trong tay, ý bảo mình hiện tại không tiện giúp đỡ.

Trương Dương nói: “Thị trưởng Cung, buổi tối có rảnh không? Tôi muốn mời ngài ăn cơm, thuận tiện bàn chút chuyện.”

Cung Kỳ Vĩ nói: “Có chuyện gì mà cứ phải nói hôm nay thế? Để mai không được à?”

Trương Dương nói: “Chuyện khẩn cấp, hôm nay kiểu gì cũng phải nói.”

Cung Kỳ Vĩ cười nói: “Vậy được rồi. Cậu tới nhà của tôi đi, tôi bảo chị cậu làm cho cậu vài món.” Y báo địa chỉ của mình cho Trương Dương.

Dương Ninh sau khi Cung Kỳ Vĩ gác điện thoại liền đi tới: “Ai muốn đến nhà ăn cơm vậy?”

Cung Kỳ Vĩ cười nói: “Chủ nhiệm Trương Dương mới tới của Ủy ban thể dục thể thao. Bà xã, bà về chuẩn bị một chút đi, tôi tới lục liễu cư mua chút đồ ăn.”

Dương Ninh cười cười nói: “Đừng quên mua cho con gái ít thịt xiên nướng nhé, Hinh nhi thích ăn món này nhất đấy.”

“Biết rồi!”

Nhà của Cung Kỳ Vĩ ở căn số của viện gia thuộc thị ủy. Một nhà bốn người sống trong một căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách, cũng khá rộng rãi, con gái Cung Nhã Hinh hiện tại đang học ở trường trung học số Nam Tích, trước mắt xếp hạng nhất năm nay. Dương Ninh là chủ nhiệm bộ hộ lý của bệnh viện nhân dân số hai, mẹ y, bà Triệu lão thái trước đây cũng là lão cách mạng, hiện tại đã về hưu, sức khỏe rất tốt, bình thường còn ở lão niên đại học học tập thư pháp, một nhà hoà thuận vui vẻ.

Trương Dương là lần đầu tiên đến nhà Cung Kỳ Vĩ chơi, tất nhiên không thể tới tay không, hắn mang theo một thùng rượu, lại đặc biệt mua một bộ đồ trang điểm cho Dương Ninh, ngoài ra còn một bộ băng tiếng Anh. Cái này là để tặng cho Cung Nhã Ninh, về phần Triệu lão thái, hắn chuẩn bị hai hộp sữa bột cho người già.

Cung Kỳ Vĩ thấy Trương Dương mang theo nhiều đồ như vậy, Nhất thời sắc mặt có chút khó coi: “Trương, cậu làm cái gì vậy? Cầm đồ về đi.”

Trương Dương cười nói: “Ngài yên tâm, tôi bỏ tiền túi của mình ra mua, cũng không có đồ gì quý giá cả, tôi lần đầu tiên tới chơi, không cầm theo chút đồ đến thì trong lòng không yên, mà thị trưởng Cung yên tâm, tôi sau này nếu tới, nhất định đi tay không.” Trương Dương đặt đồ xuống.

Nữ chủ nhân Dương Ninh cũng đi tới chào hỏi Trương Dương.

Cung Kỳ Vĩ thấy Trương Dương đã bỏ đồ xuống, cũng đành tiếp nhận, người ta dẫu sao cũng là có hảo ý, nói chung không thể thật sự ném đồ ra ngoài được.

Trừ ngày lễ ngày tết, bình thường trong nhà Cung Kỳ Vĩ đúng là không có nhiều người tới chơi, nguyên nhân rất đơn giản, chức phó thị trưởng của y không có thực quyền, Cung Kỳ Vĩ trước khi đến Nam Tích, từng là bí thư huyện ủy huyện Hải Khang của Nam Tích, ở huyện Hải Khang một mình nắm hết đảng chính đại quyền. Phong quang lúc đó Dương Ninh vẫn còn nhớ rõ, lúc trước khi chồng mình được đến Nam Tích làm phó thị trưởng, cô ta cao hứng lắm, nhưng sau này dần dần phát hiện, các chức phó thị trưởng của chồng mình còn lâu mới uy phong bằng chức bí thư huyện ủy trước kia, mà hai năm nay Cung Kỳ Vĩ thất bại trên chính trị cũng khiến tính tình cởi mở của y thay đổi, cả người trở nên nặng nề hơn rất nhiều.

Dương Ninh đối với việc Trương Dương mang theo quà đến cũng không hề có cảm giác bài xích, người ta tặng lễ chứng tỏ người ta tôn kính chồng mình, hai năm nay người chủ động tới nhà tặng quà không nhiều lắm, Dương Ninh cũng không phải là người ham phú quý. Cái mà cô ta quan tâm không phải là quà cáp, mà là sự tôn trọng đó, cô ta cười nói: “Trương à, tôi nghe lão Cung nhắc tới cậu nhiều lần rồi.” Dù sao cũng là thị trưởng phu nhân, nói chuyện rất ra dáng, thật ra Cung Kỳ Vĩ rất ít khi đề cập tới chuyện công tác lúc ở nhà.

Trương Dương cười nói: “Chào chị, em cũng từng nghe nói chị tú ngoại tuệ trung. Hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.”

Dương Ninh bật cười ha ha: “Cậu cũng biết nói chuyện lắm, tôi thì có thể có danh khí gì chứ, mau vào ngồi đi. Tôi đi xào rau.”

Cung Kỳ Vĩ mời Trương Dương tới bàn ăn ngồi. Trương Dương nói: “Bá mẫu đâu rồi?”

Cung Kỳ Vĩ nói: “Đội ương ca của người già tối nay ăn liên hoan, bà ấy không về ăn.”

Lúc này bỗng vang lên tiếng chìa khóa xoay mở cửa, một giọng nữ non nót vang lên: “Mẹ, con đói chết mất!” Cung Nhã Hinh đeo cặp từ bên ngoài đi vào. Cô ta không ngờ trong nhà còn có người khác, thấy Trương Dương không khỏi xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.

Cung Kỳ Vĩ cười nói: “Con bé này, càng lớn càng không có quy củ gì cả, đây là chú Trương của con.”

Cung Nhã Hinh chào một tiếng chú Trương, sao đó cuống quít trốn vào trong phòng của mình.

Trương Dương cũng thấy có chút mất tự nhiên, tới nhà người ta làm khách đúng là không thể nào thoải mái bằng ở khách sạn.

Dương Ninh mag thức ăn lên, Cung Kỳ Vĩ mở một bình Thanh Giang Đặc Cung, rượu vẫn là lần trước Trương Dương tặng. Dương Ninh nói: “Hai người vừa uống vừa nói chuyện nhé.”

Trương Dương nói: “Gọi Nhã Hình cùng ăn cơm đi.”

Dương Ninh cười nói: “Con bé này da mặt mỏng lắm, hay xấu hổ, tôi mang thức ăn vào phòng cho nó ăn.”

Trương Dương có chút ngượng ngùng cười cười, nói: “Tôi đả loạn cuộc sống thường ngày của các vị rồi.”

Dương Ninh nói: “Không có gì, chúng tôi đều thích náo nhiệt mà. Cậu ở một mình cũng buồn, khi nào rảnh rỗi thì lại tới đây ăn cơm nhé.”

Cung Kỳ Vĩ muốn rót rượu, nhưng Trương Dương cướp lấy bình rượu rót đầy cho hai người.

Cung Kỳ Vĩ không khỏi bật cười: “Cậu cướp làm gì? Đây là ở nhà của tôi mà.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio