Y Đạo Quan Đồ

chương 557: tâm cảnh (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Tâm cảnh ()

Kiều Chấn Lương nói: “Không nghiêm trọng như vậy đâu, Tinh Nguyệt là nhà đầu tư chủ yếu của cảng Nước Sâu Nam Tích, bọn họ lấy chuyện đầu tư của cảng Nước Sâu ra đòi hỏi, bức bách Nam Tích chuyển nhượng khu đất của sân thể dục cho họ với giá thấp có đúng không?”

Trương Dương gật gật đầu, Kiều Chấn Lương nói: “Cậu cũng có thể nhìn rõ chuyện này, đám người Từ Quang Nhiên đó há lại có thể không nhìn rõ? Bọn họ vì sao muốn làm như vậy? Rõ ràng là chuyện bọn họ chịu thiệt, nhưng vì sao phải đáp ứng.”

Trương Dương nói: “Đầu óc bị lừa đá rồi.”

Kiều Chấn Lương không khỏi bật cười, nói: “Cậu đối với lãnh đạo thượng cấp vốn không có chút tôn trọng nào cả, thế là không được đâu.”

Trương Dương nói: “Bí thư Kiều, tôi cho cách làm rằng Tinh Nguyệt không thể nào nhân nhượng được, để bọn họ đầu tư vào cảng Nước Sâu là cho bọn họ cơ hội rồi, bọn họ hiện tại không ngờ lại lấy việc này ra để chèn ép, còn muốn đòi lấy lợi ích lớn hơn nữa, điều này quả thực hơi quá đáng.”

Kiều Chấn Lương nói: “Chuyện này tôi sẽ cho người điều tra một chút, đúng rồi, vì sao trừ cậu ra không còn ai phản ánh với tôi chuyện này? Chẳng lẽ tất cả lãnh đạo thành phố Nam Tích đều đồng ý nhượng đất ư? Ý kiến của Bọn họ nhất trí như vậy ư?”

Trương Dương nói: “Bí thư Kiều, ông không cho rằng tôi đang cố gây thị phi chứ?”

Kiều Chấn Lương cười nói: “Tôi không cho rằng như vậy, có điều tôi cũng không thể chỉ nghe lời một phía của cậu được, tóm lại chuyện này tôi sẽ sai người điều tra một chút.”

Trương Dương nghĩ thầm chỉ cần ông chú ý tới chuyện này là mục đích của tôi đã đạt được rồi, chờ Cung Kỳ Vĩ tìm tới ông, lại phản ánh thêm một chút, ông khẳng định sẽ coi trọng.

Kiều Chấn Lương nói: “Nam Tích cách Đông Giang gần như vậy, Bằng Cử vì sao không tự mình mang đồ về?”

Trương Dương nói: “Anh ấy bận, gần đây không phải đang đầu tư hạng mục trung tâm thể dục mới sao? Chúng tôi đề ra khẩu hiệu làm lớn hai trăm ngày, trong hai trăm ngày phải hoàn thành công trình trung tâm thể dục mới Nam Tích với chất lượng cao, nghênh đón đại hội thể dục thể thao lần thứ mười hai của tỉnh Bình Hải.”

đọc truyện cùng //truyencuatui.net/

Kiều Chấn Lương cười nói: “Đại hội thể dục thể thao cũng không nên làm thành một hồi vận động chính trị.”

Trương Dương cảm giác được trong câu này của Kiều Chấn Lương có một một lời hai ý, hắn cười cười nói: “Bí thư Kiều yên tâm, tôi sẽ cố gắng thực hiện đại hội thể dục thể thao lần này thành một lần thành công nhất trong lịch sử Bình Hải.”

Kiều Chấn Lương gật gật đầu nói: “Mượn vận hội tỉnh để cổ động toàn dân rèn luyện sức khỏe, nếu đã làm nhất định phải làm tốt, phải dấy lên phong trào toàn dân rèn luyện sức khỏe trong tỉnh Bình Hải.”

Trương Dương nói: “Có thành công hay không mấu chốt vẫn ở bí thư Kiều.”

Kiều Chấn Lương cười nói: “Cậu lại tâng bốc tôi rồi, chuyện này có liên quan gì tới tôi.”

Trương Dương thấy thời gian đã không còn sớm, đứng dậy cáo từ Kiều Chấn Lương.

Kiều Chấn Lương nói: “Ở lại ăn cơm đi.”

Trương Dương cười cười lắc lắc đầu nói: “Thôi, tôi đã có hẹn với bạn rồi.” Chuyện đã nói xong thì tất nhiên cũng không còn cần tiếp tục ở lại nữa. Trương Dương trong lòng vẫn là có chút thất vọng, vốn nghĩ rằng chuyện này có thể khiến cho bí thư Kiều giận tím mặt, nhưng không ngờ Kiều Chấn Lương nghe xong chuyện này vẫn rất bình tĩnh, Trương Dương sau khi tổng kết một chút, trong mắt hắn sự kiện Nam Tích nhượng lại khu đất sân thể dục là chuyện lớn, nhưng trong mắt Kiều Chấn Lương thì không là gì, người ta chưởng quản toàn bộ Bình Hải, Nam Tích chỉ là một bộ phận của Bình Hải, mà sân thể dục lại chỉ là một bộ phận của Nam Tích, muốn khiến bí thư tỉnh ủy chú ý chuyện này, rất khó, chuyện mà người ta phải quan tâm có quá nhiều, xem ra chuyện này chỉ có thể chờ phía Cung Kỳ Vĩ tiếp tục tăng thêm ấn tượng của bí thư Kiều thôi.

Lúc Trương Dương ly khai, cửa gặp Thì Duy, hắn cười nói: “Tối nay cùng đi chơi đi mp đi!!” Tiếng Anh của Trương đại quan nhân phát âm rất không đúng tiêu chuẩn, từ nói ra từ miệng hắn biến thành linh tinh.

Thì Duy trợn mắt lên: “Tôi buổi tối không có thời gian.”

Trương Dương nói: “Ồ, cô gần đây bận quá nhỉ?”

Thì Duy gật gật đầu nói: “Quách hẹn tôi đi xem phim.”

Trương Dương nói: “Quách là ai, có cơ hội thì giới thiệu cho tôi biết với.”

Thì Duy cười nói: “Tốt nhất là đừng, tôi sợ anh nhìn thấy anh ta lại ghen tị, người ta so với anh thì đẹp trai và có phong độ hơn nhiều.”

Trương Dương há miệng cười ha ha, nhìn thấy xe Jeep của Mộng Viện lái tới. Kiều Mộng Viện và mẹ Mạnh Truyền Mĩ cùng nhau về, nhìn thấy Trương Dương, Mạnh Truyền Mĩ chào một tiếng, cũng không dừng lại mà đi vào, đây không phải là bởi vì bà ta cao ngạo, mà bởi vì người tụng kinh niệm phật đều vậy cả, tính tình xử thế rất đạm bạc, đối với ai cũng thế.

Kiều Mộng Viện đi Trương Dương trước mặt Trương Dương cười cười nói: “Tới tìm cha tôi à?”

Trương Dương nói: “Muốn nghe nói thật hay nói dối?”

Kiều Mộng Viện nói: “Nói thật.”

Trương Dương nói: “Nói thật thì là tôi lấy cớ tìm ông ấy nhưng thật ra là tìm cô.”

Kiều Mộng Viện không nhịn được bật cười: “Vừa nghe đã biết là nói dối rồi.”

Trương đại quan nhân thở dài nói: “Tôi biết, lúc tôi nói thật thì nhất định không có ai tin.”

Kiều Mộng Viện nói: “Không ở lại nhà tôi ăn cơm à?”

Trương Dương nói: “Ăn cơm cùng bí thư Kiều rất áp lực, tôi sợ tiêu hóa không tốt.”

Kiều Mộng Viện cười nói: “Đừng có để cho cha tôi nghe thấy đó, bằng không ông ta không tha cho anh đâu.”

Trương Dương nói: “Tối có rảnh không?”

Kiều Mộng Viện lắc lắc đầu nói: “Tối tôi cùng Thì Duy đi xem phim.”

Trương Dương nói: “Cùng cô ta và tiểu Quách gì đó à?”

Kiều Mộng Viện cười nói: “Anh cũng biết à?”

Trương Dương nói: “Người ta xem phim cô đi theo làm gì, muốn làm bóng đèn à?”

Kiều Mộng Viện nói: "Sinh tử thời tốc", nghe nói hay lắm!"

“Tôi đi cùng cô nhé, tối nay tôi cũng không về Nam Tích, ở một mình cũng buồn.”

“Nhưng tôi đồng ý với Thì Duy rồi.”

Trương đại quan nhân mặt dày nói: “Hay là cô dẫn tôi theo luôn, một cái bóng đèn và hai cái bóng đèn cũng chẳng khác gì nhau, tôi thuận tiện hỗ trợ mở to mắt, xem xem tiểu Quách kia có xứng với Thì Duy không?”

Kiều Mộng Viện còn chưa lên tiếng đồng ý thì thấy một chiếc xe Jeep quân dụng lái tới, từ trên xe một vị sĩ quan trẻ tuổi thân hình cao lớn bước xuống, gã nhìn Kiều Mộng Viện mỉm cười, lễ phép gọi một tiếng chị Mộng Viện.

Trương Dương nhìn sĩ quan này, thầm nghĩ mày gọi cũng thân thiết nhỉ, chị Mộng Viện là để cho mày gọi à? Kiều Mộng Viện cười cười nói với Trương Dương: “Đây là tiểu Quách mà anh vừa nhắc tới đó, cậu ấy tên là Quách Chí Giang, là người của ban quân nhu quân khu Bình Hải.”

Không đợi Kiều Mộng Viện giới thiệu, Quách Chí Giang đã vươn tay ra, chủ động bắt tay với Trương Dương: “Anh là Trương Dương phải không, tôi đã nghe nói về anh từ lâu rồi.”

Trương Dương cười nói: “Tôi không biết anh mà, anh sao lại từng nghe nói về tôi?” Trong lòng thầm nghĩ, tôi hiện tại danh tiếng lớn như vậy ư? Hay là do con bé Thì Duy vô tâm vô phế đó để lộ chuyện trước kia của mình ra ngoài, nghĩ lại chuyện mình lúc trước cứu cô ta, Trương Dương trong lòng run run, chắc là không nói chuyện này ra ngoài chứ.

Quách Chí Giang nói: “Quách Chí Cường là anh họ tôi!”

Trương Dương giờ mới hiểu, chẳng trách Quách Chí Giang lại quen thuộc đối với mình như vậy, Quách Chí Cường là anh em của Trương Dương, thằng nhãi này sau khi tốt nghiệp liền tới quân khu Quảng Châu, mục đích là để tiện qua lại với bạn gái Từ Mỹ Ny của gã ở Hong Kong, Trương Dương cũng một đoạn thời gian rồi chưa gặp gã, lúc trước nghe nói gã ở Đông Giang có thân thích, hơn nữa chú gã hình như còn là một cán bộ to của quân phân khu Bình Hải.

Trương Dương cười nói: “Nói chuyện cả nửa ngày thì ra đều là người quen!”

Quách Chí Giang nói: “Tối nay cùng nhau đi ăn cơm đi, tôi hẹn với Thì Duy và chị Mộng Viện rồi.”

Trương đại quan nhân vốn đã có ý này, hắn gật gật đầu, từ phía sau vang lên giọng nói của Thì Duy: “Ê, con người anh cũng không biết khách khí gì cả.”

Trương Dương cười nói: “Đều là người một nhà, khách khí cái gì!”

Quách Chí Giang nói: “Lên xe của tôi đi! Tối nay tôi phụ trách làm lái xe.”

Nhìn thấy Thì Duy, vẻ mặt của Quách Chí Giang đầy nhu tình mật.

Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng của thằng nhãi này, không khỏi nhớ tới cái tên Hoa Si Quách Chí Cường kia, xem ra con cháu của Quách gia bọn họ hơn phân nửa đều là như thế này, cứ nhìn thấy gái là ngất ngây con gà tây.

Thì Duy nói: “Đi đâu ăn cơm?”

Quách Chí Giang nói: “Tôi nghe nói có quán giáp ngư vương ngon lắm, chúng ta đi ăn ba ba đi.”

Quách Chí Giang dù sao cũng là người trong bộ đội, gã bình thường kết giao xã hội cũng không nhiều, đối với phương diện ẩm thực cũng không am hiểu cho lắm, điển này so với Trương Dương bạn bè khắp nơi, ăn khắp tám phương thì căn bản không bằng được.

Một đoạn thời gian không tới, sinh ý của Giáp Ngư Vương vẫn thịnh vượng như xưa, may mà Quách Chí Giang trước khi đến đã đặt chỗ trước, Trương Dương hôm nay cũng tính là thu liễm, không nói năng cợt nhả nhiều, hắn quan sát Quách Chí Giang, cảm thấy người này hơi có chút non nứt, kinh nghiệm xã hội còn nhiều khiếm khuyết, thật ra Quách Chí Giang so với hắn còn lớn hơn ba tuổi, nhưng so sánh với loại lão yêu đã trùng sinh một lần như Trương đại quan nhân thì đạo hạnh không phải chỉ kém bình thường.

Người mà Trương Dương thật sự chú ý là Kiều Mộng Viện, hắn phát hiện một việc, Kiều Mộng Viện bắt đầu ăn chay, Trương Dương nói: “Cơm ba ba con như vậy mà cô không ăn à?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio