Chương : Đứng ra ()
Khi đang nói chuyện thì nhìn thấy Thì Duy đi tới, kỳ quái là Quách Chí Giang không hề ở cùng một chỗ với cô ta, Trương Dương cười ha ha nói: “Tương hoa quả của cô đâu rồi?”
Thì Duy ngây ra một thoáng, lập tức hiểu ra thằng ôn này đang đặt ngoại hiệu của Quách Chí Giang, thật sự là quá đáng ghét, không ngờ lại gọi người ta làương hoa quả, có điều ngẫm lại thì thấy cũng đúng.
Kiều Mộng Viện không nhịn được liền mỉm cười: “Người ta đâu rồi?”
Thì Duy nói: “Đi vệ sinh rồi!”
Trương Dương nhìn đồng hồ, đã là mười giờ tối rồi: “Tối nay còn tiết mục gì không?”
Kiều Mộng Viện nói: “Khuya quá rồi, hay là về nhà nghỉ đi.”
Trương Dương gật gật đầu, mấy người đứng ở cửa chờ Quách Chí Giang, đợi khoảng mười phút thấy hắn gã đi ra. Thì Duy sớm đã mất kiên nhẫn rồi: “Còn tưởng là anh ngã vào hố xí rồi.”
Trương Dương cười nói: “Tôi đang định đi vớt anh đây!”
Quách Chí Giang mặt hơi đỏ lên, lúng túng nói: “Bụng không thoải mái, chắc là ăn thứ gì đó không sạch sẽ.” Lúc nói chuyện, lại biến sắc: “Ngại quá.” Gã xoay người lại chạy vào Sẽ C.
Thì Duy tức giận đến giậm chân bình bịch, cô ta hầm hừ nói: “Không đợi gã nữa, chúng ta bắt xe về trước.”
Kiều Mộng Viện nói: “Không được đâu, mọi người đi cùng nhau, không thể nào để người ta lại một mình được.”
Trương Dương nói: “Quái nhỉ, chúng ta cùng nhau ăn, vậy vì sao ba người chúng Trương Dương không sao cả?” Hắn vừa nói vậy, Kiều Mộng Viện và Thì Duy đều nhìn về phía hắn, Trương đại quan nhân bị hai cô nhìn cho mất tự nhiên: “Hai cô nhìn chằm chằm vào tôi như vậy làm gì?”
Thì Duy nói: “Có phải là anh động tay động chân gì đó vào thức ăn của Tương hoa quả không?”
Trương đại quan nhân bực bội nói: “Nhân phẩm của tôi kém vậy à? Tôi và gã không cừu không oán, tôi vì sao phải làm như vậy?”
Thì Duy nói: “Con người anh có lòng đố kỵ quá nặng, chuyện gì cũng làm ra được!”
Trương đại quan nhân tức đến nỗi trợn trừng mát lên: “Lòng đố kỵ của tôi quá nặng ư, tôi đố kỵ cái gì chứ?”
Kiều Mộng Viện cười nói: “Bỏ đi, hai người cứ vừa thấy mặt nhau là đấu võ mồm, tôi nghe mà đau cả đầu.”
Thì Duy vẫn không chịu tôi: “Anh chính là đố kỵ!”
Kiều Mộng Viện nói: “Tương hoa quả tới rồi kìa.” Hay quá, cô ta bất chi bất giác cũng gọi theo.
Sắc mặt Quách Chí Giang lúc này có chút vàng vàng, xem ra đúng là sức khỏe không được tốt, gã miễn cưỡng cười cười: “Tôi đưa các người về.”
Kiều Mộng Viện nhìn ra hắn không khoẻ, liền nhẹ giọng nói: “Thôi, tiểu Quách, cậu không khỏe thì hãy đi về trước đi, chúng tôi bắt xe về.”
Quách Chí Giang vốn định kiên trì muốn đưa họ về, nhưng bụng thật sự rất khó chịu. Gã đành gật đầu.
Trương Dương đi tới, sờ sờ tuyệt mạch môn, bóp nhẹ lên mấy huyệt đạo trên hai tay gã một cái, mỉm cười nói: “Anh có thể là ăn phải thứ gì đó không sạch sẽ rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Thì Duy chui vào xe taxi trước, ngay cả một câu quan tâm cũng không nói, Trương Dương và Kiều Mộng Viện chui vào trong xe sau, quay đầu nhìn lại, phát hiện Quách Chí Giang lại chạy vào Sẽ C.
Trương Dương nói: “Có thể cơm tối thật sự có vấn đề, hai người các cô một người không ăn, còn một người thì ăn rất ít.”
Thì Duy: “Vậy anh sao không bị gì?”
Trương Dương nói: “Tôi là răng thép dạ dày sắt, đừng nói là chút đồ đó, cho dù là độc dược tôi ăn vào cũng chả sao.”
Thì Duy nói: “Được, vậy lần sau tôi bỏ chút thuốc chuột vào cơm cho anh ăn.”
...
Cung Kỳ Vĩ sáng sớm liền nhận được điện thoại của văn phòng tỉnh, bảo y hôm nay vào đầu giờ làm việc thì tới tỉnh lý, Bí thư Kiều muốn gặp y, Cung Kỳ Vĩ vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, xem ra Trương Dương đã làm công tác tư tưởng trước với bí thư Kiều rồi, bằng không bí thư Kiều sẽ không tiếp kiến Cung Kỳ Vĩ trước hai giờ liền. Y chuẩn bị một chút, y chưa bao giờ có cơ hội gặp riêng bí thư tỉnh ủy như thế này, trong lòng có chút khẩn trương là điều khó tránh khỏi.
Những gì mà Trương Dương nói đã ít nhiều khiến Kiều Chấn Lương chú ý, khi y biết hôm nay phó thị trưởng thành phố Nam Tích Cung Kỳ Vĩ đến gặp y, lập tức quyết định gặp mặt Cung Kỳ Vĩ trước, mục đích là muốn từ chỗ Cung Kỳ Vĩ nắm được một số tình huống.
Cung Kỳ Vĩ mặc âu phục màu lam đậm chậm rãi đi vào văn phòng của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, Cung Kỳ Vĩ ngoại hình khá tốt, tuy rằng đã bốn mươi bốn tuổi, nhưng bình thường kiên trì rèn luyện thể thao, thân thể rất tốt, không có bụng bia thường thấy ở các quan viên.
Kiều Chấn Lương ngồi sau bàn làm việc, mỉm cười nhìn y, ấn tượng mà vị bí thư tỉnh ủy này lưu lại cho đa số người là rất hòa ái, trên mặt y đa số thời gian đều mang một nụ cười.
Cung Kỳ Vĩ đi tới trước mặt Kiều Chấn Lương, cung kính nói: “Chào Bí thư Kiều, tôi là phó thị trưởng Cung Kỳ Vĩ của thành phố Nam Tích, được phân công quản lý công tác thể dục văn hóa.”
Kiều Chấn Lương cười nói: “Vậy chính là người lãnh đạo trực tiếp của Trương Dương rồi.”
Cung Kỳ Vĩ trong lòng ngẩn ra, không biết bí thư Kiều nhắc tới Trương Dương là có mục đích gì, y cười cười nói: “Vậy, hiện tại tôi là lãnh đạo trực tiếp của cậu ta.”
Kiều Chấn Lương gật gật đầu nói: “Ngồi đi!”
Cung Kỳ Vĩ ngồi xuông sa lông, thư ký đi tới đưa cho y một chén trà, Cung Kỳ Vĩ nhận lấy chén trà cầm trong tay.
Kiều Chấn Lương: “Anh tìm tôi có việc một phản ánh ư?”
【 truyen cua tui @@ Net ]
Cung Kỳ Vĩ gật gật đầu, nói: “Bí thư Kiều, tôi lần này tới là muốn phản ánh một số tình huống mới nhất của thành phố Nam Tích với ngài.”
Kiều Chấn Lương nói: “Có tình huống gì mà thị lý không giải quyết được, phải tới tỉnh lý nói?”
Cung Kỳ Vĩ nghe ra ẩn ý trong lời nói của Kiều Chấn Lương, người ta là nói y có cái hiềm vượt cấp, Cung Kỳ Vĩ nói: “Tình huống rất phức tạp, tôi cho rằng lãnh đạo thành phố Nam Tích trên quyết sách xuất hiện một số sai lầm.”
Vẻ tươi cười trên mặt Kiều Chấn Lương đột nhiên thu liễm lại, lạnh lùng nói: “Anh đã phát hiện vấn đề, vì sao không đề xuất với lãnh đạo thượng cấp?”
Cung Kỳ Vĩ từ biểu hiện hiện tại của Kiều Chấn Lương đã nhìn ra, y tựa hồ thập phần phản cảm với loại hành vi vượt cấp phản ánh vấn đề này của mình, chẳng lẽ y cho rằng mình là kẻ có âm mưu dùng trăm phương ngàn kế để bàn lộng thị phi ư? Cung Kỳ Vĩ không hề biểu hiện ra bất kỳ sự sợ hãi nào, y thản nhiên đối mặt với Kiều Chấn Lương: "Bí thư Kiều, tôi là vì dưới tình huống phản ánh mà không có kết quả cho nên mới đến tỉnh lý, tôi biết hành vi này của tôi là không đáng đề xướng, nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn một sai lầm phát sinh được, tôi không thể thay đổi, nhưng tôi không thể khoanh tay đứng nhìn mà không cố gắng ngăn cản.
Kiều Chấn Lương từ trong ánh mắt kiên nghị của Cung Kỳ Vĩ bắt được một loại kiên trì nào đó, vẻ mặt của y dịu đi một chút, Kiều Chấn Lương rất thích người có kiên trì, một người nếu ngay cả sự kiên trì cơ bản nhất cũng không làm được, như vậy hắn sao có thể bàn được đến tín ngưỡng? Kiều Chấn Lương nói: “Nói đi!”
Những gì mà Cung Kỳ Vĩ nói lại nằm ngoài ý liệu của Kiều Chấn Lương, y vốn cho rằng Cung Kỳ Vĩ sẽ bắt đầu từ chuyện sân thể dục, nhưng việc đầu tiên mà Cung Kỳ Vĩ nói tới và việc xây dựng cảng Nước Sâu.
Cung Kỳ Vĩ nói: “Tôi cho rằng tỉnh lý trước khi phê chuẩn công trình cảng Nước Sâu Nam Tích không hề điều tra toàn diện về công trình này, với tình trạng kinh tế trước mắt của Nam Tích, công trình cảng Nước Sâu có chút nóng vội, chưa chuẩn bị đầy đủ đã vội vã lên ngựa, chính điều này mới là nguyên nhân căn bản khiến công trình cảng Nước Sâu giữa đường gặp trắc chở.”
Kiều Chấn Lương một lần nữa bắt đầu đánh giá lại Cung Kỳ Vĩ, với kinh nghiệm chính trị nhiều năm của y, y biết Cung Kỳ Vĩ đang lợi dụng chút thời gian hữu hạn này để chứng minh bản thân mình với y, trình bày quan niệm chính trị của bản thân mình với y, gạt bỏ dã tâm chính trị của Cung Kỳ Vĩ ra ngoài, người này rất có hoài bão, cũng rất thông minh, y biết nên làm như thế nào để nắm chắc cơ hội. Kiều Chấn Lương không nói gì cả, dùng phương thức này để cổ vũ Cung Kỳ Vĩ tiếp tục nói tiếp.
Cung Kỳ Vĩ nói: “Công trình Cảng Nước Sâu lớn như vậy, quá độ ỷ lại đầu tư bên ngoài là không thể thực hiện được, lúc trước hai thành phố Nam Tích và Lam Sơn cạnh tranh hạng mục cảng Nước Sâu, cuối cùng lọt vào tay Nam Tích, mà Nam Tích trong hạng mục cảng Nước Sâu phẫn lớn là dẫn nhập đầu tư bên ngoài, từ lúc đó đã chôn xuống họa ngầm, đầu tư bên ngoài rót vào càng nhiều, cảng Nước Sâu chịu ảnh hưởng đến từ ngoại bộ lại càng lớn, điều này khiến cho công trình trở nên bị động.”
Kiều Chấn Lương nói: “Dùng đầu tư bên ngoài là chuyện tốt. Dưới tiền đề quốc gia không có khả năng cấp nhiều tài chính, phương pháp này rõ ràng là hữu hiệu, trực tiếp nhất.”
Cung Kỳ Vĩ nói: “Tôi vẫn cho rằng trên chuyện xây dựng cảng Nước Sâu, người quyết sách thiếu cái nhìn đại cục.” Những lời này không thể không nói là quá lớn gan rồi. Trước mặt Kiều Chấn Lương nói thẳng ra như vậy mà không hề hiềm nói bóng nói gió bí thư Kiều.
Kiều Chấn Lương đối với thằng cha lớn gãn này càng lúc càng có hứng thú, có điều trên mặt Kiều Chấn Lương lúc này không hề có chút tươi cười này, vẻ mặt tối sầm của y đã tạo thành áp lực tâm lý rất lớn đối với Cung Kỳ Vĩ, điều này đối với Cung Kỳ Vĩ mà nói cũng là một loại khảo nghiệm nghiêm khắc. Kiều Chấn Lương nói: “Ý kiến thì ai cũng có thể đưa ra, nhưng đổi lại là anh cũng chưa chắc có thể làm được tốt hơn.” Kiều Chấn Lương cũng muốn xem xem Cung Kỳ Vĩ có thể có đề nghị minh gì