Chương : Cô nàng bán rượu đanh đá (-)
Trương Dương cũng không ngờ cô nàng Hà Vân Nhạn này lại bá bạo đến vậy. Đại Bôn khi dễ sỉ nhục nàng ta, nàng ta tức giận nên trả thù thì đã đành, đằng này đến cả ông chủ cũng chẳng tha.
Lần này Triệu Tĩnh cũng không có khuyên can anh trai đừng gây lộn, cũng bởi nhẽ không chỉ anh trai mà đến nàng cũng phải tức giận khi thấy cả đám đàn ông lại đi khi dễ bắt nạt một tiểu cô nương chân yếu tay mềm. Nếu có đủ thực lực thì có lẽ nàng là người đầu tiên xông vào tẩn cho mấy gã kia một trận rồi cũng nên.
Trương Dương liếc mắt đánh giá lại Hà Vân Nhạn một lượt rồi mới cười nói: “Thôi bỏ đi!” Hà Vân Nhạn gật gật đầu đồng ý, rồi cùng Triệu Tĩnh hai người đi hai bên Trương Dương cùng bỏ đi.
Lúc bọn họ vừa bước chân ra khỏi cửa nhà hàng thì Đại Bôn cùng mấy gã đồng bọn tay lăm le thiết côn đuổi tới. Đại Bôn một mặt đuổi theo ba người thằng nhãi kia, một mặt rút điện thoại ra gọi thêm chi viện tới. Nỗi nhục ngày hôm nay hắn không tài nào nuốt trôi được, phải phanh thây xé xác ba đứa oắt con kia hắn mới hả dạ.
Trương Dương cũng bước mau hơn, đây không phải vì Trương Dương sợ bọn chúng mà chẳng qua bên cạnh hắn còn hai tiểu cô nương chân yếu tay mềm. Vạn nhất xô xát ngay tại đây thì hắn cũng không đảm bảo an toàn cho hai cô bé này được. Hơn hết, hiện giờ nội lực hắn còn lại không quá ba thành, không phải lúc tỏ vẻ anh hùng rơm được.
Dù rất tin tưởng võ công anh trai mình nhưng Triệu Tĩnh cũng không giấu nổi vẻ sợ hãi trên mặt. Còn Hà Vân Nhạn thì ngược lại, vẻ mặt nàng không những không có chút sợ hãi nào mà lại càng có vẻ lạnh lùng kiên định hơn.
Quả nhiên danh tiếng của Đại Bôn ở khu vực quảng trường Vĩnh Yên này không phải hư danh. Ba người Trương Dương vừa mới đi được một đoạn, chưa kịp bắt taxi thì đã có hơn hai mươi gã lưu manh to con lực lưỡng ở phía xa xa đang chạy hết tốc lực về phía này. Thấy đám người kia Trương Dương cũng phải tự nhủ. Thế quái nào mà bọn này tới đây nhanh như vậy được!
Một gã mặc vest đen đi đầu chỉ đám người Trương Dương hét lớn: “Bắt con bé mặc váy ngắn bán rượu kia lại, chính nó là người vừa rồi đánh Đại Bôn!”
Quả thực Hà Vân Nhạn mặc cái váy quảng cáo rượu lòe loẹt như vậy, dù đi đến đâu cũng rất dễ bị nhận ra. Trương Dương đành lắc lắc đầu cười khổ, xem ra không thể không động tay động chân được rồi. Ánh mắt Trương Dương vẫn nhìn đám người đang chạy tới, đánh mặt sang bên cạnh nói: “Bọn kia cứ để ta, hai người các ngươi tránh qua một bên đi, tiện thể báo cảnh sát luôn đi!”
Hà Vân Nhạn cả tiếng đáp lại: “Trông ta giống người không có nghĩa khí, gây chuyện xong bắt ngươi phải gánh vác sao?”
Trương Dương quay sang cười khổ nói: “Ta nói Hà Vân Nhạn ngươi đó! Ở cái xã hội này, muốn làm người nghĩa khí thì cũng phải có thực lực một chút. Ngươi xem...! Thôi, đứng tránh sang một bên đi!”
Khác với Hà Vân Nhạn, Triệu Tĩnh là người hiểu rõ thực lực của Trương Dương, dù có ở lại cũng chỉ làm gánh nặng cho anh trai thêm mà thôi. Nàng nhẹ kéo kéo tay Hà Vân Nhạn, ý bảo nên tránh đi chỗ khác.
Thấy hai cô bé kia chạy cũng kha khá xa, lúc này Trương Dương mới thở phào nhẹ nhõm. Vẫn đứng nguyên chỗ đó, nghiêm mặt nhíu mày liếc nhìn đám người đang chạy tới. Chẳng biết có phải những năm này con người sinh đẻ gấp mấy chục lần thời xưa hay không, mà từ lúc hắn sống lại đến giờ vẫn chỉ trong cái tỉnh be bé này mà lưu manh còn nhiều hơn cả Đại Tùy triều lúc bấy giờ. Trương Dương vẫn cho rằng Xuân Dương là vùng sâu vùng xa nên mới lắm lưu manh đến vậy, nhưng thực không ngờ, ngay cả Đông Giang, một thành phố lớn, lại có tiếng là tình hình trị an tốt nhất, thế mà vẫn tồn tại những thế lực ngầm mạnh như vậy. Ngay giữa ban ngày ban mặt mà dám kéo quân đi đánh nhau.
Tuy rằng Trương Dương vẫn cho mình là người tốt tính, không thích đi gây chuyện, nhưng nếu như có người tới tận cửa gây chiến, thì đây phải nói là phòng vệ chính đáng. Mà phòng vệ chính đáng thì cũng đồng nghĩa với việc hắn có thể tha hồ tung hoành mà không sợ làm hỏng danh tiếng cán bộ nhà nước.
Đây là khu vực quảng trường Vĩnh An, cũng là nơi đông người qua lại nhất, hiển nhiên cũng sẽ dễ dàng tìm được cảnh sát thôi. Trương Dương cũng chẳng lo lắng nhiều về phần sau sau khi xử đẹp cái đám lưu manh đầu đường xó chợ kia.
Đại Bôn cùng đồng bọn đã tạo thành một vòng tròn, vây Trương Dương vào giữa. Trương Dương ngạo nghễ đứng thẳng ở giữa lạnh lùng liếc mắt nhìn Đại Bôn nói: “Đã tha chết cho ngươi một lần rồi mà vẫn chưa biết sợ, còn kéo cả đám tới đây tưởng có thể hạ được ta hay sao? Thích từng thằng lên một hay cả lũ lên một lượt?”
Hiện giờ có hơn hai mươi huynh đệ ở đây hiển nhiên lá gan Đại Bôn cũng lớn hơn rất nhiều nhưng hắn cũng không dám đơn đả độc đấu với Trương Dương. Hắn làm bộ hung ác lớn tiếng nói: “Tất cả anh em cùng lên, đánh thằng oắt con này đến cả mẹ hắn cũng không nhận ra hắn nữa luôn!”
Có hiệu lệnh, hơn hai mươi gã cùng xông lên quây Trương Dương. Trương Dương vẫn bình thản như thường, đợi vòng vây thu nhỏ lại còn khoảng hai thước. Trương Dương nhún nhẹ một cái tung người lên cao bay vọt lên cao. Tuy rằng mới chỉ điều dưỡng ít lâu nhưng nội lực cũng khôi phục lại được chút ít. Trương Dương mới chỉ nhún nhẹ một cái nhưng cũng hơn xa cái đám vận động viên nhảy cao kia nhiều.
Hơn hai mươi gã hùng hổ xông vào định tẩn cho thằng nhãi con kia thừa sống thiếu chết thế nhưng thực không ngờ chỉ nháy mắt một cái thằng nhãi trước mắt đã biết mất đâu không thấy. Không đợi bọn họ phục hồi tinh thần lại, Trương Dương hơi hạ xuống một chút liền tiện chân đạp thẳng vào mặt một tên ngay cạnh. Tuy một cước vừa rồi không có mấy lực nhưng do có lực quán tính nên gã kia ăn đủ. Hắn bưng mắt kêu thảm một tiếng rồi khụy xuống đất. Chân vừa chạm đất Trương Dương lại nhún một cái nữa, lần thứ hai bay lên nhưng lần này Trương Dương lại nhắm về hướng Đại Bôn.
Thấy Trương Dương như thần binh từ trên trời giáng xuống, Đại Bôn giật mình sợ hãi, cuống quýt vung ống tuýp trong tay lên định đập vào đầu Trương Dương. Tuy rằng công lực cua Trương Dương đại suy giảm nhưng vẫn còn hơn gấp cả ngàn lần mấy gã du côn giẻ rách này. Đại Bôn vừa giơ ống tuýp quá đầu liền bị ăn một cước nhanh như chớp vào cằm. Thân hình Đại Bôn to lớn là thế mà chẳng khác gì bao cát bay vèo về phía sau, máu miệng phun ra như mưa, cái ông tuýp cũng tuột khỏi tay.
Trương Dương liếc mắt bắt được cái ống tuýp đang bay trong không trung, sau đó lại rơi vào giữa vòng vây địch. Cùng lúc đó thân thể đồ sộ của Đại Bôn đổ xuống đất kêu rầm! Một tiếng. Tuy rằng Trương Dương hạ được kẻ cầm đầu, nhưng coi bộ chiến thuật đánh giặc phải đánh tướng trước lại không hiệu quả. Hơn hai mươi gã to con vẫn hung hãn xông về phía Trương Dương.
Nếu như trước kia, chỉ có vỏn vẹn hai mươi gã côn đồ này thì Trương Dương cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn. Nhưng hiện giờ côn lực còn lại chưa đến ba thành, kinh mạch toàn thân vẫn bị thương tổn, chưa khôi phục lại được, mới chỉ vận động mạnh chút ít mà toàn thân liền đau nhức khó chịu. Trương Dương nhíu nhíu mày, thầm kêu không ổn. Trương Dương cũng khuông muốn vì mấy gã nhãi nhép này mà khiến kinh mạch bị tổn thương thêm, nếu vậy thì càng khó chữa lành lại hơn. Nghĩ thông suốt, Trương Dương liền giơ ống tuýp đập thẳng vào đầu một gã gần nhất rồi làm động tác mà không ai tưởng tượng được, đó là quay đầu bỏ chạy.
Vì thế mà trên quảng trường Vĩnh An xuất hiện một tràng cảnh cười ra nước mắt. Một tiểu tử trông khá khôi ngô chạy đằng trước, phía sau là hơn hai mươi gã du côn tay lăm le đồ chơi vừa đuổi vừa chửi bới ầm tỏi.
Lúc này Triệu Tĩnh cùng Hà Vân Nhạn cũng kêu được cảnh sát tới giúp đỡ. Xa xa thấy đám du côn đang đuổi một thanh niên trẻ tuổi, hai gã cảnh sát đều rút súng lục ra giận dữ quát lớn: “Tất cả đứng hết lại cho ta! Muốn làm loạn sao?”
Lần đầu tiên Trương Dương mới thấy cảnh sát thân thiết đến vậy, và cũng là lần đầu tiên Trương Dương coi cảnh sát là người vì nước vì dân trừ gian diệt bạo. Trương Dương hét lớn: “Đồng chí cảnh sát, ta là đảng viên cộng sản, mấy gã du côn này vô duyên vô vớ vây đánh ta!” Lăn lộn trên chốn quan trường khá lâu, càng lúc Trương Dương càng luyện được khả năng ăn nói lưu loát lại hiểm hóc. Chỉ một câu nói nhưng lại thể hiện được rõ hai điểm mấu chốt. Thứ nhất hắn muốn nói mình là đảng viên, thứ hai tố cáo bọn kia là lưu manh có ý hành hung cán nhà nước. Đến cả đứa trẻ lên banhận được ai tốt ai xấu
Nhưng trái với dự tính của Trương Dương, đám lưu manh kia thấy cảnh sát lại không có ý bỏ chạy mà lại tươi cười đi tới ra vẻ thân mật chào hỏi hai gã cảnh sat kia: “Lưu đội trưởng đó à? Bọn ta chỉ là định tập thể dục chạy bộ một chút cho khỏe người. Còn tiểu tử kia, chẳng hiểu sao lại cho Đại Bôn một cước, hiện giờ hắn vẫn đang nằm thẳng cẳng ở kia kìa!” Đúng là vừa ăn cắp vừa la làng. Cả đám hùng hùng hổ hổ tay lăm le toàn đồ lạnh lại đằng đằng sát khí đuổi Trương Dương, thế mà giờ lại nói như không có chuyện gì xảy ra.
Lại nói Trương Dương tuy làm vẻ mặt ủy khuất nhưng lúc nhìn lại trong tay hắn vẫn cầm cái ống tuýp của Đại Bôn. Có lẽ đây là lần đầu tiên Trương Dương phải đi nhờ vả người khác, nên cũng không chú ý mấy điểm này, cũng quên không phi tang vật chứng đi.
Hai gã cảnh sát này thuộc đội tuần tra khu vực quảng trường Vĩnh An. Một trong hai gã tên Lưu Hưng Đức, giữ chức đội phó tiểu đội cảnh sát tuần tra khu vực quảng trường Vĩnh An. Hơn hết, hắn cũng có qua lại ít nhiều với đám du côn Đại Bôn này. Hắn quét mắt nhìn cái ống tuýp trong tay Trương Dương một lượt rồi nghiêm mặt lại lớn giọng nói: “Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?” Trương Dương vừa nghe thấy câu đó trong lòng liền thoáng động. Mẹ nó chứ, đen đủi thế nào với ngay cái gã cảnh sát biến chất này. Không phải hắn định đổi trắng thay đen bênh vực bọn xã hội đen ức hiếp dân chúng?
Trương Dương vôi vàng thanh minh, tay chỉ gã Đại Bôn đang nằm ở đàng xa nói: “Cái này là của hắn, lúc nãy ta nhặt được. Là bọn họ giở trò trêu ghẹo người khác, rồi còn ra tay đánh nàng ta nữa. Ta thấy bất bình nên ra tay tương trợ mà thôi!”
Lưu Hưng Đức liếc mắt nhìn Đại Bôn đang nằm ở đằng xa. Hắn quản lý an ninh trật tự trị an ở cái quảng trường Vĩnh An này từ lâu, làm sao không biết tính tình Đại Bôn cơ chứ. Chắc chắn hắn ta kiếm cớ gây sự với người ta trước, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy đám người Đại Bôn người đông thế mạnh như vậy lại nếm quả đắng bởi tiểu tử kia.
Một lúc sau hai gã đồng bọn của Đại Bôn cũng quay lại đỡ hắn đi tới bên này.
Còn hai cô bé Triệu Tĩnh cùng Hà Vân Nhạn thì cứ luyến thoắng từ nãy tới giờ, kẻ xướng người họa kể lại sự việc phát sinh tại quán Lý Tứ Long Hà Thành. Đương nhiên hai cô bé này đều nói bên mình, rồi nói đám người Đại Bôn thì toàn một lũ du côn đầu đường xó chợ, làm toàn những việc tội ác tày trời không thể dung thứ. Mà trên thực tế, cũng là do bọn chúng mới phát sinh sự việc như bây giờ.
Đại Bôn một tay che miệng cho máu đỡ ngừng chảy, giọng điệu đầy bất bình nói: “Cảnh sát Lưu, ta muốn tố cáo hắn. Tố cáo hắn đánh người. Ta yêu cầu sự can thiệt của tư pháp, yêu cầu bên phía cảnh sát kiểm tra thương tích.”
Tuy rằng Lưu Hưng Đức cũng có chút giao tình với Đại Bôn, nhưng theo phán đoán thì hắn cũng nắm chắc tám thành là gã Đại Bôn kia giở trò chòng ghẹo tiểu cô nương chọc giận người khác nên mới xảy ra chuyện như vậy. Loại sự tình này cũng chẳng đáng là gì, bởi vậy hắn cũng chẳng việc gì phải đổi trắng thay đen, làm mất đi sự nghiêm minh của pháp luật. Lưu Hương Đức liếc mắt nhìn Đại Bôn lạnh lùng nói: “Trước hết ngươi cứ đi viện băng bó vết thương lại đã. Ta thấy chuyện lần này các ngươi cũng làm hơi quá rồi đó!”
Đại Bôn vừa nghe xong liền phát hỏa: “Cảnh sát Lưu! Bọn ta cũng là công dân, ngươi đừng vì thấy bọn họ ít người mà đứng ra bao che!”
Nguyên bản Lưu Đức Hưng cũng muốn giữ chút mặt mũi cho Đại Bôn nên tìm cách giải quyết cho nhanh, thấy hắn còn dám ngạnh lại, trong lòng hắn cũng thấy khó chịu. Lưu Hưng Đức lạnh lùng nói: “Muốn tố cáo sao? Được, vậy tất cả các ngươi theo ta về đồn, rồi thì làm rõ ràng xem sự việc rốt cục là ai đúng ai sai!”
Trương Dương vẫn cứ lặng thinh đứng nhìn từ nãy tới giờ, xem ra gã Lưu Đức Hưng kia xử lý sự việc cũng khá giỏi, đưa đẩy rất tài tình. Hắn biết chuyện ngày hôm nay không nên giải quyết triệt để nên mới không định dây dưa nhiều, tìm cách giải quyết thật nhanh thật gọn. Dù sao chuyện cũng liên quan tới xã hội đen, hắn cũng chẳng muốn vì chuyện cỏn con mà đắc tội với người ta làm gì. Thế nhưng Trương Dương cũng không ngờ thằng nhãi Đại Bôn kia vẫn không biết ý, cứ làm lấn tới.
Còn Đại Bôn, thấy Lưu Hưng Đức vẫn không chịu trả lại công bằng cho hắn, hắn liền rút điện thoại ra gọi người. Chẳng hiểu thời đại gì nữa, đến cả lưu manh cũng có chỗ dựa phía sau. Đại Bôn gọi điện thoại trước mặt mọi người cũng không phải chỉ là phô trương thanh thế, mà quả thực gần đây hắn đã tìm được chỗ dựa khá vững chắc cho mình. Người kia không phải ai khác chính là Lương Thành Long nguyên chủ tịch tập đoàn Phong Dụ.
Nếu như là bình thường, cũng chẳng ai tin một chủ tịch tập đoàn lại đi giao du với mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ. Thế nhưng Lương Thành Long lại khác, nghề của hắn là buôn bán bất động sản, liên quan đến nhà đất. Cũng có nhiều trường hợp người khác không chịu bàn giao mặt bằng, hoặc như đòi tiền cao hơn thì lúc đó hắn phải sử dụng đám lưu manh này để công việc được suôn sẻ. Nếu như có cả bên cần lẫn bên có thì việc quan hệ qua lại là điều hiển nhiên thôi.
Nghe Đại Bôn kêu cần giúp đỡ, Lưu Thành Long cũng vui vẻ gật đầu đồng ý, việc này với hắn cũng chỉ như nhấc tay mà thôi, chẳng đáng là gì. Một việc cỏn con đổi lại nhân tình của người khác, tội gì hắn không làm?
Tuy rằng Đại Bôn là lưu manh có tiếng của đất này, tiếng xấu thì khỏi phải nói, nhưng đổi lại, hắn cũng là người có nghĩa khí, làm việc cũng khá tận tình chu đáo, thủ hạ lại khá đông, rất cần thiết trong nhiều vụ khó giải quyết. Và cũng chỉ khi nào hắn gặp vấn đề dính líu đến pháp luật hay những người nằm ngoài khả năng thì hắn mới tìm đến Lương Thành Long nhờ giúp đỡ.
Cúp điện thoại xuống, Lương Thành Long lại nhấc lên, bấm số gọi cho trưởng công an khu vực đó-Tăng Vũ Hành, đây cũng là hắn lợi dụng mối quan hệ của chú hắn Lương Thiên Chính để nhờ vả người ta. Tuy rằng Lương Thiên Chính là người làm ăn, thế nhưng ở cái đất Đông Giang này hắn lại là người khá nổi tiếng, hắn không chỉ nổi tiếng trong giới làm ăn, mà ngay cả giới chính trị, các cán bộ lãnh đạo cấp thành phố hay tỉnh, hắn cũng đều quen biết khá rộng. Mới tuổi mà hắn đã giữ chức hội phó hiệp hội công thương thành phố Đông Giang, lại còn có một chân trong ủy ban thường vụ của tỉnh. Mà tập đoàn Phong Dụ của hắn cũng là doanh nghiệp ba năm liên tiếp đạt sao vàng, mức độ phát triển và sự lớn mạnh của nó thì khỏi phải bàn.
Có đại nhân vật sau lưng như vậy, hiển nhiên Tăng Vũ Hành phải nể mặt ba phần. Hắn không cần suy nghĩ nhiều, liền đánh điện gọi cho Lưu Hưng Đức ra lệnh.
Chỉ ’ ngắn ngủi nhưng phía sau màn đã xảy ra không biết bao sự tình. Nhận được điện thoại của cấp trên Lưu Hưng Đức liền thay đổi thái độ ngay. Đây là thời đại , không còn là cái thời phong kiến như trước, lưu manh cũng có thể trong nháy mắt trở thành người vô tội. Bất kể người ta có làm gì đi chăng nữa, cũng chẳng phải chịu bất kỳ điều gì.
Lúc về tới đồn côn an Nghiễm Châu, Lưu Hưng Đức liền bắt Trương Dương vào nhà giam. Với kinh nghiệm của mình trên quan trường, đương nhiên Trương Dương cũng nhận ra điều gì đó không ổn. Trương Dương cũng không có phản ứng chống đối lại quyết định của Lưu Hưng Đức mà chỉ nhẹ giọng hỏi một câu: “Cảnh sát Lưu, là hắn tìm người giúp sao?” Tuy rằng biết rõ là Lưu Hưng Đức thiên vị đám lưu manh kia, thế nhưng Trương Dương vẫn bình tĩnh, chọn giải pháp giải quyết nhẹ nhàng.
Nghe Trương Dương nói Lưu Hưng Đức cũng thấy hơi xấu hổ. Dù sao hắn cũng là người của pháp luật, biết rõ trắng đen nhưng vẫn cứ làm sai, hiển nhiên hắn cũng thấy có chút áy náy.
Trương Dương nở nụ cười tươi nói: “Trương Đức Phóng là bạn ta, không bằng để ta gọi điện thoại cho hắn một chút!” Trương Dương rất khéo léo nhắc cho hắn biết mối quan hệ này của mình. Mà cái gã Trương Đức Phóng kia thì có lẽ không ai làm trong ngành cảnh sát ở Đông Giang là không biết tiếng tăm hắn.
Lưu Trương Đức nghe thấy cái tên Trương Đức Phóng liền trợn mắt há mồm, đứng ngây ngốc một chỗ. Trương Đức Phóng là cái tên mà hạng tiểu tốt như hắn không dám chạm đến. Lúc này hắn mới cẩn thận nhìn kỹ lại Trương Dương. Trương Dương quần áo chỉnh tề, mặt mũi sáng lạn, khí thế bất phàm. Thoạt nhìn hẳn cũng có chút năng lực này.
Trương Dương chậm rãi móc di động trong túi ra bấm một dãy số rồi nghe điện, nhưng kỳ thực chỉ là giả bộ chứ không có gọi thật. Chỉ một chuyện cỏn con này, Trương Dương cũng chẳng muốn nhờ vả đến Trương Đức Phóng làm gì. Cũng là do thằng nhãi Đại Bôn kia chẳng khác gì chó điên, cứ bắt Trương Dương phải chịu tội cho bằng được nên Trương Dương mới phải giả bộ gọi điện thoại kêu người giúp.
Trương Dương liếc mắt thấy Lưu Hưng Đức vẻ mặt khá khó khăn, có vẻ hắn ta cũng đang chờ đợi kết quả của cuộc điện thoại này của Trương Dương. Thế nhưng Trương Dương lại không muốn nợ ân tình của người khác. Đang suy nghĩ, đột nhiên Trương Dương nhớ tới một việc.
Đột nhiên Trương Dương nhớ ra, chuyện này hẳn Loan Thắng Văn có thể giải quyết. Chẫm rãi gập điện thoại lại, chậm rãi nói với Lưu Hưng Đức: “Như vậy đi, ta cũng không muốn làm lớn chuyện này làm gì. Ta là cán bộ nhà nước, chuyện này đồn ra ngoài cũng không tốt đẹp gì. Loan Thắng Văn, cục trưởng của các ngươi vốn là bạn thân của ta. Ngươi cú gọi điện thoại cho hắn, cứ nói có Trương Dương tìm là được!”
Nghe Trương Dương nói, trong lòng Lưu Hưng Đức cũng thấy khó hiểu, người quen biết với Loan cục trưởng, vì sao lại kêu ta gọi? Chỉ có điều, hắn bị áp bức bởi cái khí thế cao ngạo của Trương Dương, nghĩ trong bụng nhưng cũng không dám nói ra. Đứng chần chừ một lúc sau hắn cũng quyết định vào văn phòng gọi điện cho Loan cục trưởng. Làm cảnh sát lâu năm, đương nhiên hắn hiểu mấy mối quan hệ của đám cao tầng Đông Giang này cực kỳ phức tạp, ở đây ngư long hỗn độn, thân là một gã cảnh sát khu vực con con, hắn cũng có nhiều điều khó xử, đành phải mất công một chút, không lại động phải đại nhân vật thì khó sống.
Lúc Loan Thắng Văn nghe thấy cái tên Trương Dương cũng phải giật mình sửng sốt, chẳng biết thằng nhãi kia lại mò tới Đông Giang làm gì thế không biết? Nhớ tới vụ việc lần trước, hắn không khỏi vò đầu bức tóc, chẳng cần suy nghĩ nhiều hắn liền lớn giọng mắng mỏ: “Nhanh thả hắn ra, hắn là người không thể trêu vào, ngươi có biết không?”
“Cục trưởng Tằng ra lệnh phải bắt hắn, nói là hắn đánh người quen!”
Loan Thắng Văn cười nhạt một tiếng: “Vậy thì chuyện này không liên quan tới ta, ngươi cứ tìm cái gã cục trưởng Tằng của ngươi mà giải quyết đi!”
Lưu Hưng Đức cũng nghe ra giọng điệu đầy ám muội của Loan Thắng Văn. Lúc này hắn mới nhớ ra, cục trưởng Tằng với cục trưởng Loan đều không hợp nhau, không biết lời vừa rồi của Loan cục trưởng là có ý gì nữa? Lưu Hưng Đức cuống quýt xin lỗi nói: “Loan cục trưởng, là tôi sai. Dù gì tôi cũng là người của ngài, ngài thấy đó...”
Loan Thắng Văn thở dài nói: “Tiểu Lưu à, không cần phải giải thích nữa đâu. Ta nói rồi, Trương Dương là gã không thể trêu vào, nhanh nhanh đá hắn đi càng xa càng tốt!”
Lưu Hưng Đức thấp giọng hỏi lại: “Cục trưởng Loan, người xem, ta nên báo cáo lại thế nào?”
Loan Thắng Văn cũng biết thằng nhãi này sợ bên phía của Tăng Vũ Hành, hắn cũng nhỏ giọng trả lời lại: “Ngươi cứ nói tên của Trương Dương cho hắn biết, rồi bảo hắn biết, người trước kia đánh ba cảnh sát của chúng ta chính là gã Trương Dương kia. Ngươi cứ nói y nguyên như vậy là được!” Loan Thắng Văn nói xong cũng điện thoại cái rụp luôn.
Lưu Hưng Đức vất vả lắm mới thu đủ dũng khí, nhấc máy gọi điện cho Tăng cục trưởng. Lúc hắn vừa nói lại mấy lời vừa rồi của Trương Dương, Tăng Vũ Hành liền rời vào trầm mặc. Thân là cục trưởng một khu vực, hiển nhiên Tăng Vũ Hành cũng được nghe kể lại vụ việc lần trước của Trương Dương, mà lần đó lại là mệnh lệnh trực tiếp từ cục trưởng cục công an thành phố Đông Giang. Thấy Loan Thắng Văn bị một phen khốn đốn, hắn cũng cười thầm trong bụng không ngớt.
Rồi sau đó, hắn lại nghe phía sau màn còn những trận giao phong lớn hơn, rồi có tin tức lộ ra, nói Trương Dương có chỗ dựa là Cố bí thư tỉnh ủy. Thử hỏi Cố bí thư với Lương Thiên Chính, đến đứa trẻ lên ba cũng nhận ra kẻ hơn người kém. Đương nhiên hắn không muốn vì một chuyện cỏn con của đám lưu manh đánh động đến đại lão bản của cả cái tỉnh Bình Hải này. Nghĩ kỹ rồi, lúc này Tằng Vũ Hành mới đưa ra quyết định, hắn chậm rãi nói: “Tiểu Lưu, ta thấy sự việc cũng chẳng phải to tát gì, cứ lén giải quyết ổn thỏa là được rồi.”
Lưu Hưng Đức như trút được gánh nặng nhẹ nhàng để điện thoại xuống. Lúc gặp lại Trương Dương, hắn lại một lần nữa phải thay đổi điệu bộ, lần này là tươi cười như hoa, cúc cung tận tụy. Một người có thể khiến cả hai vị cục trưởng phải e ngại, thử hỏi một gã cảnh sát đồn cỏn con như hắn thì có đáng là gì cơ chứ?
Đương nhiên Trương Dương cũng nhận ra qua điệu bộ của hắn, cũng chẳng buồn tính toán với hắn làm gì, chỉ đạm nhiên nói: “Cảnh sát Lưu, còn muốn hỏi gì nữa không?”
Lưu Hưng Đức vội vàng lắc lắc đầu cười nói: “Không còn việc gì nữa, các ngươi có thể đi được rồi!”
Đại Bôn thì đến bệnh viện băng bó vết thương, còn đám đàn em của hắn thì vẫn đứng cả lũ bên ngoài cửa đồn công an. Thấy Trương Dương thản nhiên đi ra, không mảy may điều gì, cả đám liền phẫn nộ kéo nhau vây quanh Trương Dương.
Thân là người ở giữa, phải chịu nhiều áp lực nhất, Lưu Hưng Đức cũng thấy bực mình từ nãy tới giờ, thấy cả đám du kia liền giận dữ rút súng ra chỉ thẳng mặt từng thằng một lớn giọng quát: “Tính làm gì? Muốn gây sự ngay trước đồn công an sao? Có tin ta bắt các ngươi nhốt sạch vào tù hay không?” Lúc nãy hắn đã kêu cấp dưới gọi một chiếc xe cho Trương Dương, còn hắn đích thân hộ tống Trương Dương ra ngoài xe. Chỉ cần Trương Dương đi khỏi cái đồn này, thì mọi việc đều không liên quan đến hắn nữa, vậy là hắn hết trách nhiệm.
Trương Dương vốn định đưa Triệu Tĩnh cùng Hà Vân Nhạn về trường, thế nhưng xe vừa đi được một đoạn, máy nhắn tin của Hà Vân Nhạn liền kêu lên. Trương Dương rút di động ra đưa qua cho nàng ta. Lúc Hà Vân Nhạn vừa nghe điện thoại thì sắc mặt liền thay đổi, đôi mặt đẹp đã đỏ mọng lên, nàng rưng rưng nước mắt giọng ngập ngừng nói: “Ngươi... Ngươi nói mau... Nàng ta hiện giờ đang ở đâu?” Vừa cúp điện thoại xong, khuôn mặt nàng cũng trắng bệch cả ra, lắp bắp nói: “Nhị Văn... Cô... Cô ấy... Tự sát...”
Trương Dương cũng giật mình sửng sốt, vội vàng an ủi Hà Vân Nhạn trấn định lại rồi hỏi nàng ta rốt cục là đã xảy ra chuyện gì. Hà Vân Nhạn nói Triệu Nhị Văn được đưa đi cấp cứu ở bệnh viện khu Bạch Sa. Trương Dương liền vội vàng bảo bác tài quay xe chạy đến bệnh viện. Lúc tới bệnh viện, Triệu Tĩnh cũng không theo Trương Dương vào mà kêu phải về trường. Thực ra cô nàng bé nhỏ này có hẹn với Đinh Bân nên mới đòi về sớm. Trương Dương gọi em gái lại, lén lút dúi vào tay hai ngàn đồng, lúc này mới kêu bác tài đưa Triệu Tĩnh về lại trường.
Thực ra là Triệu Nhị Văn cảm thấy chán đời muốn tự tử. Thế nhưng vừa uống xong cả lọ thuốc ngủ thế nào lại cảm thấy hối hận không muốn chết nữa, nàng ta lại gọi điện kêu cấp cứu.
Lúc Hà Vân Nhạn cùng Trương Dương tới bệnh viện thì bác sĩ cùng vừa mới rửa ruột cho Triệu Nhị Văn xong. Triệu Nhị Văn vẫn lẳng lặng nằm trên giường bệnh, tóc tai thì rối bời, mặt thì trắng bệch cả ra, trông chẳng còn chút sức sống nào cả.
Hà Vân Nhạn rưng rưng nước mắt chạy vội tới, cầm chặt lấy tay Triệu Nhị Văn run run giọng nói: “Nhị Văn, sao ngươi lại ngu ngốc như vậy? Hắn đáng để ngươi làm vậy sao? Vì một gã vô tình vô nghĩa, không bằng cả cầm thú, ngươi làm vậy có đáng không?”
Ánh mắt Triệu Nhị Văn vẫn thẫn thờ như trước, đôi môi trách bệch khô khốc của nàng hơi giật một chút. Từng giọt nước mắt theo khoé mắt nàng lặng lẽ chảy xuống.
Trương Dương chẳng thích nhìn mấy cảnh tang thương này, đi tới đặt bó hoa lên đầu giường của nàng ta, đang định lặng lẽ lui ra thì Triệu Vị Văn bỗng nhiên lại quay đầu nhìn hắn, thấp giọng nói: “Trương Dương, ngươi có thể giúp ta gọi điện cho hắn được không?”
Trương Dương cũng thấy nao nao hỏi lại: “Gọi cho ai?” Tuy răng cũng đoán ra ít nhiều nhưng Trương Dương vẫn hỏi lại.
Triệu Nhị Văn có chút thất vọng thở dài nói: “Thôi bỏ đi, ta gọi cho hắn nhiều như vậy nhưng hắn cũng không thèm bắt máy. Ta nghĩ hắn đã quên hẳn ta rồi!”
Nhìn cô gái si tình đáng thương này, Trương Dương cũng cảm thấy đồng tình. Trương Dương thở dài một hơi, lặng lẽ đi ra ngoài. Nhưng thấy Hà Vân Nhạn cũng đi ra cùng, lúc tới đoạn xa xa phòng bệnh của Triệu Nhị Văn, nàng ta mới ngồi gục xuống ôm mặt khóc nức nở. Thực không ngờ, cô nàng trông thì cứng rắn mãnh mẽ lại kiên cường như vậy, lại có thể khóc lớn như thế. Đúng là con gái vẫn là con gái.
Trương Dương quay lại, rút khăn tay ra đưa qua cho nàng ta. Hà Vân Nhạn cũng nhận lấy lau nước mắt. Cùng lúc một y tá cũng đi tới: “Các ngươi là người thân của bệnh nhân Triệu Nhị Văn sao? Cảm phiền thanh toán tiền thuốc men được không?”
Hà Vân Nhạn nói: “Được!” Nhưng vừa nhìn biên lai thu tiền, sắc mặt Hà Vân Nhạn lại có vẻ khó coi. Chỉ có một chút thế thôi mà tiền viện phí lên tới một ngàn ba. Quả thực với một sinh viên phải đi làm thêm kiếm tiền như nàng thì số tiền một ngàn ba này là quá lớn. Nàng cắn cắn môi dưới, quay lại nói với Trương Dương: “Cho ta mượn điện thoại của ngươi một chút!”
Trương Dương cũng nhìn ra, tám chín phần là nàng ta muốn tìm người vay tiền. Trương Dương đạm nhiên cười nói: “Không bằng để ta trả dùm cho? Dù gì ta với Nhị Văn cũng là bạn, giờ cứ trả trước cho nàng ta đi. Sau này thì từ từ trả lại cũng được!”
Trương Dương cầm lấy biên lai, đến quầy thu ngân trả tiền.
Nhìn bóng lưng của Trương Dương, trong đôi mắt đẹp của Hà Vân Nhạn cũng có phần cảm động. Mới hôm qua gặp mặt, cứ tưởng rằng hắn là gã đê tiện làm hại Nhị Văn, sau này mới biết là nhầm lẫn, nhưng nàng vẫn đinh ninh Trương Dương cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, chí ít cũng là dân lưu manh xã hội đen. Rồi đến hôm nay, Trương Dương vì thấy nàng bị người ta ăn hiếp mà ra tay giúp đỡ, lúc này nàng mới thực sự phủ định nhận định ban đầu của mình về Trương Dương. Có thể nói Trương Dương là một nam nhân điển hình, mạnh mẽ quyết đoán, dám làm dám chịu, thự sự đã để lại trong lòng nàng một hình ảnh khó phai.
Lúc nàng đang mê mẩn trong suy nghĩ của mình thì bỗng nhiên lại bị ai đó phía sau túm tóc giật lại, rồi một âm thanh băng lãnh ngay bên cạnh vang lên: “Mẹ nó, con tiểu kỹ nữ thối tha này, thực sự là oan gia ngõ hẹp!”
Hà Vân Nhạn nhịp đau quay đầu lại nhìn, liền thấy Đại Bôn vẻ mặt hung thần ác sát đứng phía sau. Không tưởng thằng nhãi này cũng đến đúng bệnh viện này để băng bó vết thương. Cái đầu trọc của hắn bị Hà Vân Nhạn cầm vỏ chai rượu đập vào, giờ phải băng bó kín mít, trông chẳng khác gì võ sĩ nhật bản thời xưa.
Căn bản Hà Vân Nhạn không phải đối thủ của Đại Bôn. Hắn chỉ giật nhẹ một cái nữa, nàng liền mất thăng bằng ngã xuống sàn nhà. Ngày hôm nay, thực sự Đại Bôn giận đến tím tái mặt mũi. Bị một con tiểu nha đầu khinh bỉ, rồi lại bị người khác đánh cho bầm dập, vậy mà vừa rồi nghe điện của đám đàn em nói, đồn công thả thằng nhãi kia ra, hắn đã tức giận không thôi. Nghĩ không ra đúng lúc này lại gặp ngay Hà Vân Nhạn. Hắn trừng mắt nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một: “Con tiện nhân này, dám đánh cả ông mày!”
Hà Vân Nhạn nắm chặt cánh tay hắn rồi quay đầu lại cắn một cái thật mạnh vào bắp tay hắn. Đại Bôn nhói đau rống lên một tiếng rồi dùng tay kia đẩy Hà Vân Nhạn ra. Có lẽ vì đau quá nên Đại Bôn đã dùng hết sức, Hà Vân Nhạn bị hắn đẩy văng đi, trán đập mạnh vào tường. Máu từ trán chảy xuống nhiễu đầy cả khuôn mặt nàng. Thế nhưng nàng vẫn cắn răng chịu đau, một tay chống tường cố gắng đứng dậy. Trong đôi mắt đẹp tràn ngập sát khí lạh lùng nhìn Đại Bôn.
Thấy cảnh này nội tâm Đại Bôn nhịn không được mà run lên một chút. Đừng nói là nữ nhân, ngay đến cả nam nhân cũng ít thấy người nào dũng cảm cùng kiên cường đến vậy. Cũng đúng lúc này, Trương Dương trả tiền viện phí xong quay lại. Chỉ cần liếc mắt một cái là Trương Dương cũng biết chuyện gì xảy ra, liền phát hoả. Lưu manh thì Trương Dương đã gặp không ít, nhưng loại lưu manh vô sỉ cực độ như thằng nhãi kia thì Trương Dương mới thấy lần đầu. Lúc nãy bị một chập rồi mà thằng nhãi kia vẫn giở trò hành hung phụ nữ, lần này không phế hắn thì không là Trương Dương.
Trương Dương bước dài ba bước là đến trước mặt Đại Bôn, liền đó là một quyền như trời giáng ngay mũi thằng nhãi kia.
Bị một quyền quá nặng, mắt mũi Đại Bôn cũng hoa cả lên, nằm gục xuống sàn. Thế nhưng Trương Dương vẫn chưa dừng tay, tiếp đó là một cước nữa ngay mặt thằng nhãi kia. Hà Vân Nhạn nào chịu đứng nhìn không làm gì. Thấy thằng nhãi kia nằm gục xuống đất là nàng liền lao lên, giơ chân tặng một cước vào phần dưới của hắn. Đừng trông nàng ta là con gái mà khinh thường, tuy sức yếu nhưng thủ đoạn thì tàn nhẫn hơn hắn rất nhiều. Một đòn tung ra là phải trúng ngay chỗ hiểm nhất.
Lúc này bảo vệ bệnh viện cũng chạy tới nơi. Thấy hai người một nam một nữ đang vây đánh một người đầu quấn băng nằm dưới đất. Bọn họ thấy tình hình không ổn, đang định báo cảnh sát thì một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Chuyện này cứ giao cho ta xử lý đi!”
Trương Dương ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới nhận ra người tới nơi là cục phó cục công an huyện Bảo Hoà-Trương Đức Phóng. Đi theo phía sau hắn là Cố Minh Kiện, sắc mặt hắn cũng thập phần khó coi. Cố Minh Kiện lần này là định tới thăm Triệu Nhị Văn, nhưng thực không ngờ cũng gặp luôn cả Trương Dương ở đây. Chỉ có điều tâm tình hắn không tốt, chỉ nhìn Trương Dương rồi gật đầu nhẹ một cái thay lời chào hỏi rồi lại tiếp tục đi về phía phòng cấp cứu.
Trương Đức Phóng đứng trước mặt Đại Bôn, nhấc chân đá đá vào mông hắn mấy cái lạnh lùng nói: “Đại Bôn, chó càng lúc càng lớn gan cắn loạn phải không? Tính làm loạn gì ở đây vậy?”
Đại Bôn cũng nhận ra Trương Đức Phóng, chắc hẳn hắn cũng có chút giao tình với Trương Đức Phóng nên giở giọng kể lể nói: “Trương cục phó.. Ngài tới thực đúng lúc. Là hai người bọn họ đánh ta...!”
Đại Bôn vừa nói vừa chỉ tay về phía Trương Dương cùng Hà Vân Nhạn.
Trương Đức Phóng gật gật đầu rồi ngồi xổm xuống, chẳng báo trước cho hắn một cái bạt tai như trời giáng. Sau đó hắn chùi tay vào áo Đại Bôn, lau đi vết máu dính trên tay: “Ngươi có biết vì sao ta đánh ngươi không? Đánh ngươi là giúp ngươi, giúp ngươi nhớ Trương Dương là anh em của ta. Ngươi chọc hắn cũng tức là chọc vào ta. Hắn đánh ngươi, ta cũng phải đánh ngươi. Ngươi nhớ chưa?”
Khoé môi Đại Bôn kẽ run run một chút. Lúc này hắn mới nhận ra, hoá ra từ đầu chí cuối là hắn ngu ngốc, ngu ngốc khi trêu ghẹo nữ nhân của Trương Dương, ngu ngốc khi đòi xử đẹp Trương Dương. Nghĩ lại thì mới thấy, thảo nào đồn công an chịu thả Trương Dương mà không dám nói một lời. Trương Đức Phóng là ai chứ? Anh em của hắn thì ai dám động vào? Mà hắn cũng đã nghe qua của Trương Đức Phóng, nếu như hắn tự nhận mình là lưu manh, thì Trương Đức Phóng lại là tổ tông của lưu manh. Hắn còn đáng sợ, độc ác hơn lưu manh gấp cả trăm lần.
Nghĩ thông suốt rồi hắn cũng không dám đấu với Trương Dương nữa. Cố gắng cắn răng nhịn đâu, chậm rãi bò từ dưới đất lên, cúng cung cúi đầu trước Trương Dương nói: “Xin lỗi! Là ta sai!” Sau đó hắn không nói lời nào, cúi gằm mặt xuống lủi thẳng.
Hà Vân Nhạn vốn định đi vào cùng Cố Minh Kiện, thế nhưng lại bị Trương Dương kéo tay giữ lại, rồi lôi tới phòng cấp cứu xử lý vết thương trên đầu. Cũng may vết thương không nghiêm trọng lắm, chỉ cần khử trùng rồi băng lại, chắc hẳn sau này cũng không để lại sẹo.
Trương Đức Phóng cũng hiểu ý, không quấy rầy Cố Minh Kiện cùng Triệu Nhị Văn nói chuyện, bởi vậy hắn cũng đi theo Trương Dương cùng Hà Vân Nhạn. Thấy Trương Dương cũng ở đây, hắn hiếu kỳ thấp giọng hỏi: “Rốt cục có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao hắn phải tới tận đây gặp Triệu Nhị Văn?”
Trương Dương có chút bất đắc dĩ thở dài nói: “Nói ra cũng dài lắm...!” Trương Dương bắt đầu kể từ lúc vô tình gặp Triệu Nhị Văn ngày hôm qua. Trương Đức Phóng hỏi, Trương Dương lại phải kể đoạn vì sao lại xảy ra xung đột với Đại Bôn, đương nhiên Trương Dương cũng lược bớt mấy cái chi tiết lợi dụng Loan Thắng Văn ra. Nghe xong, Trương Đức Phóng liền cười lớn, vỗ vỗ vai Trương Dương nói: “Ngươi biết không? Danh tiếng của ngươi ở trong ngành cũng khá lớn đó, mà mấy gã ở phân cục Bạch Sa kia thì càng thấm nhuần hơn.”
Sau khi xử lý vết thương xong, Hà Vân Nhạn liền định tới chỗ của Triệu Nhị Văn. Chỉ gặp gỡ không lâu nhưng Trương Dương cũng hiểu được phần nào tính cách của cô nàng này. Thấy nàng ta định đi liền vội vàng ngăn lại nói: “Ngươi nên ở lại đây thì hơn, cứ để mặc họ nói chuyện!”
Hà Vân Nhạn cả giận nói: “Nói chuyện gì? Có phải tên kia chính là người đã làm hại Nhị Văn hay không?”
Một lúc sau, CỐ Minh Kiện cũng từ trong phòng hồi sức đi ra. Thấy vậy Hà Vân Nhạn liền vọt tới chỉ thẳng mặt hắn nói: “Ngươi có còn là người nữa hay không? Nhị Văn bị ngươi hại thành ra nông nỗi như vậy, thiếu chút nữa mạng cũng không giữ được. Ngươi có lương tâm hay không vậy?”
Cố Minh Kiện không trả lời vẫn lẳng lặng lầm lũi bước đi. Trương Dương khó khăn lắm mới giữ nàng ta lại không cho nàng ta xông lên đánh Cố Minh Kiện. Khuyên giải một lúc lâu sau nàng ta mới chịu thôi, hiện giờ tốt hơn hết là nên xem tình hình Triệu Nhị Văn ra sao.
Cố Minh Kiện nhận một điếu thuốc từ Trương Đức Phóng. Châm lửa rít một hơi dài, lúc thở ra hắn mới quay sang nhìn Trương Dương, chậm rãi nói: “Trương Dương! Chuyện lần này ngươi đừng để người nhà ta biết!”
Trương Dương lắc lắc đầu cười nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói gì!”