Edit: Tiêu Tiêu
Sắc mặt Bạch Tiêu phát lạnh: "Tiểu Thần Nhi là nhi tử của tỷ tỷ ta, không phải con hoang gì! Hi vọng ngươi có thể tôn trọng giúp ta một chút!"
"Một tiểu tử ngay cả cha còn không biết là ai, không phải con hoang thì là gì?" Vu lão phu nhân nhạo báng một tiếng, mặt đầy vẻ khinh thường.
Lửa giận nơi đáy mắt Bạch Tiêu càng sâu, thời điểm hắn muốn nổi giận, một giọng nói mềm mại từ bên cạnh vang lên.
"Cữu cữu, con hoang là cái gì? Trồng ra thì có thể ăn sao?" Bạch Tiểu Thần chớp nhẹ hai mắt, thiên chân vô tà hỏi.
Vu lão phu nhân nhìn thấy bộ dáng đần độn của tiểu tử này, trong lòng càng thêm khinh thường: "Con hoang chính là ngươi."
"Thì ra Thần Nhi là do mẫu thân trồng ra từ dưới đất, " Bạch Tiểu Thần cười đáng yêu nói: "Nhưng mà Thần Nhi thông minh soái khí như vậy, nhất định là dùng hạt giống phầm chất tốt nhất để trồng lên, không giống như lão bà này, khẳng định là hạt giống hỏng, mới trồng ra dạng con hoang như bà."
Lúc trước trong lòng Bạch Tiêu còn lo lắng Bạch Tiểu Thần sẽ bị những lời kia ảnh hưởng, nhưng khi nghe xong lời nói thiên chân vô tà này, hắn hiện tại nhịn không được bật cười khì khì một tiếng.
"Đúng, Thần Nhi thông minh đáng yêu như thế, nhất định là hạt giống phẩm chất tốt." Bạch Tiêu xoa xoa đầu Bạch Tiểu Thần, trên mặt nở nụ cười.
Ngay cả Tiểu Mễ ghé vào vai Bạch Tiểu Thần nghỉ ngơi cũng phải ngẩng đầu nhìn Vu lão phu nhân đang run rẩy một chút, mắt tràn đầy khinh bỉ.
Tiểu chủ tử nhà nó sống năm năm trên đời chưa từng thua thiệt, muốn cùng hắn cãi nhau? Lão thái bà này còn non lắm.
Vu lão phu nhân run run duỗi ngón tay, chỉ vào Bạch Tiểu Thần: "Ngươi một lần một câu con hoang, rốt cuộc có giáo dưỡng hay không, mẫu thân dạy ngươi kiểu gì thế?"
Trong đôi mắt to của Bạch Tiểu Thần hiện lên tia kinh ngạc, ủy khuất nói: "Cữu cữu, Thần Nhi nói sai cái gì sao? Con hoang không phải hạt giống trồng trên đất hoang à? Rõ ràng vừa rồi bà ta nói như vậy."
Biểu cảm của hắn vô cùng đáng thương, để quần chúng xung quanh có hơi không đành lòng, dùng ánh mắt oán trách nhìn Vu lão phu nhân.
Tiểu gia hỏa này mới chỉ là đứa trẻ năm tuổi mà thôi, biết cái gì là con hoang đâu? Những lời này đưa ra từ miệng Vu lão phu nhân, hiện tại lấy đá nện chân mình, cố tình đi trách một đứa trẻ vô tội.
"Ta là bà cố ngoại của ngươi, là ai cho phép ngươi ở trước mặt ta vô lễ như thế!" Ánh mắt Vu lão phu nhân trầm xuống, quát lớn.
Bạch Tiểu Thần rất nghi ngờ nhìn sang Bạch Tiêu: "Cữu cữu, bà ta nói bà ta là bà cố ngoại của ta, vậy người ở Lam gia là gì? Bà ngoại (ngoại tổ mẫu) của mẫu thân không phải chỉ có một người thôi sao?"
Bạch Tiêu nhìn sắc mặt tái xanh của Vu lão phu nhân, thản nhiên nói: "Bà ta không có quan hệ gì với ngươi."
"À" Bạch Tiểu Thần bừng tỉnh đại ngộ: "Thần Nhi đã hiểu, là vì gặp Thần Nhi nhu thuận đáng yêu nên đến nhận thân thích bừa bãi!"
Vu lão phu nhân tức đến nỗi bước chân không vững, một tay bà ta gắt gao đè lên nha hoàn sau lưng mới miễn cưỡng chống được thân thể.
Quả nhiên, tiện nha đầu Bạch Nhan sinh nhi tử, quả thực có đức hạnh y như nàng! Không có chút giáo dưỡng!
So sánh với nhau, đứa con của Nhược Nhi vẫn hiểu chuyện hơn.
"Bất luận thế nào, con rể của ta chính là gia gia ngươi, hôm nay ngươi phải về Bạch gia với ta!" Vu lão phu nhân sầm mặt xuống, lạnh lùng nói.
Mặc dù tiểu tử này không hiểu chuyện, tốt xấu gì cũng có bộ dáng phấn điêu ngọc trác, có thể nói, trong Lưu Hỏa quốc không có đứa trẻ nào có bộ dáng thuận mắt như hắn.
Nếu như đem hắn bán cho Phượng Lâu, bằng bộ dáng này của hắn, lại thêm mấy năm, nhất định có thể trở thành tiểu quan đầu bảng của Phượng Lâu. Không phải gần đây Bạch Chấn Tường muốn đi nịnh bợ Phượng Lâu sao? Có lẽ đây là cơ hội tốt.