Edit: Tiêu Tiêu
"Đợi đến thời điểm chủ tử diệt Bạch gia, ngươi liền có thể nghỉ ngơi."
Diệt Bạch gia?
Sở nương bĩu môi, vậy thì muốn chờ đến bao giờ?
"Sở nương cáo lui."
Sở nương biết tính tình của Hoa La, nàng đã nói thì không rút lời, mình cho dù không chịu cũng chỉ có thể tiếp tục tiếp cận nữ nhân kia.
...
Cùng lúc đó, sau khi Vu Dung gặp được Sở nương, khuôn mặt tràn đầy lo âu về Bạch phủ.
Nàng khẽ cắn bờ môi, một đạo tia sáng âm hàn lóe lên trong mắt rồi biến mất, chân bước nhanh về phía nhà kề Đông viện.
Trong phòng.
Bạch Tiểu Thần đang chọc Tiểu Mễ, bỗng nhiên, hắn nghe thấy bước chân vội vã từ ngoài cửa đi tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu giương lên nụ cười xán lạn.
"Tiểu Mễ, bà ta tới."
Vừa dứt lời, cửa phòng bị đẩy ra, từ ngoài cửa Vu Dung một thân y phục hoa lệ quý phái đi đến, trên mặt tận lực tươi cười: "Ngươi chính là Thần Nhi? Ta là bà ngoại của ngươi đây?"
"Thật vậy chăng?" Bạch Tiểu Thần từ dưới đất bò dậy, mắt to nhấp nháy nhấp nháy, "Thần Nhi cũng có bà ngoại?"
Nhìn thấy bộ dáng thiên chân vô tà của bánh bao nhỏ, đáy mắt Vu Dung hiện lên một tia khinh bỉ.
Bất quá chỉ là một đứa trẻ bình thường mà thôi, không biết nương làm sao lại tức giận.
"Thật, " Vu Dung ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Năm đó lúc mà mẫu thân ngươi còn ở, bà ngoại thương nàng nhất, đáng tiếc là mẫu thân ngươi quá bất hiếu, làm ra chuyện bại hoại đạo đức, đáng thương ta mỗi ngày đều lo lắng cho nàng."
Bạch Tiểu Thần cười càng thêm ngây thơ: "Thế nhưng, mẫu thân nói cho Thần Nhi, bà ngoại đã chết sớm, người ở Bạch gia chính là một lão yêu bà, không biết ngươi có phải lão yêu bà đó hay không?"
Trong khoảnh khắc, nụ cười trên mặt Vu Dung cứng đờ, lửa giận ngập trời, hận không thể một tay chụp chết tiểu súc sinh này!
Thế nhưng, nghĩ đến mục đích tới đây, Vu Dung cố nén tức giận trong lòng, gượng cười nói: "Có lẽ ngươi nhớ nhầm, người mẫu thân ngươi nói chính là ta, ta là bà ngoại của ngươi, còn người đã chết kia mới là lão yêu bà chuyên đi quyến rũ nam nhân!"
Cho dù Lam Nguyệt đã chết, Vu Dung vẫn hận nàng tới tận xương tủy, nếu không phải vì tiện nhân kia, nàng ta cũng không làm thiếp nhiều năm!
"Vậy ngươi tới chỗ này có mang đường đậu cho Thần Nhi không?" Bạch Tiểu Thần nâng đôi mắt to ngập nước, giọng nói mềm mại.
Quả nhiên là trẻ con!
Vu Dung cười châm chọc một tiếng, lại móc từ trong túi ra một thanh đường đậu, trên mặt mang nụ cười, đáy mắt một mảnh âm hiểm.
"Thần Nhi, những đường đậu này là biểu ca ngươi thích ăn nhất, biểu ca ngươi đường đường là hoàng trưởng tôn, nhận hết ngàn vạn sủng ái..."
Lời nàng ta còn chưa nói hết, Bạch Tiểu Thần đã nắm lên một viên đường đậu bỏ vào trong miệng, nhưng hắn còn chưa cắn một miếng liền "phi" một cái phun ra, tay nhỏ chống nạnh, tức giận nói.
"Đường đậu khó ăn như vậy, ngay cả tiểu Mễ nhà ta cũng không ăn, ngươi còn dám đưa cho ta ăn! Mẫu thân nói không sai, ngươi chính là một lão yêu bà!"
Sắc mặt Vu Dung chuyển từ xanh sang trắng, lại từ trắng chuyển sang xanh, hung tợn cắn răng: "Thật không hổ là nhi tử của tiểu tiện nhân Bạch Nhan, khó trách nương của ta bị ngươi làm tức gần chết, một chút cấp bậc lễ nghĩa cũng không có! Nếu Bạch Nhan đã không dạy nhi tử, vậy ta trực tiếp giao ngươi cho người Phượng Lâu, bọn họ sẽ quản giáo ngươi thật tốt!"
Lúc đó, ngay cả sống chết ngươi cũng không thể quản!
Vu Dung đã xốc ra bộ mặt thật, Bạch Tiểu Thần cũng lười ngụy trang: "Rốt cuộc ngươi thế nào mà nghĩ không thông? Muốn đem Bảo Bảo bán cho Phượng Lâu?"
Tiểu Mễ một bên liếm móng vuốt hơi gật đầu đồng tình, nữ nhân này làm sao lại nghĩ không thông, muốn đem tiểu chủ tử bán cho Phượng Lâu?