Edit: Tiêu Tiêu
"Cậu bé," Thái hậu nhìn khuôn mặt nhỏ quật cường, đau lòng hỏi: "Nói cho nãi nãi, ngươi là nhi tử của phi tần nào trong hậu cung?"
Nam Cung Chuẩn giật mình, hình như hắn nhận ra Thái hậu thực sự quan tâm đến mình, khẽ mím môi cúi đầu.
"Nương ta là cung nữ, đã chết."
"Vậy vết thương trên người ngươi do ai làm?"
Thái hậu nghĩ đến việc ra tay với đứa trẻ nhỏ như vậy, trong lòng bà bộc phát cơn giận.
Nam Cung Chuẩn nghe hỏi, theo bản năng nhìn sang Tiểu Bá Vương, mắt rũ xuống: "Một ít là hoàng thái tôn cùng các hoàng tử công chúa khác làm, một ít do Hoàng hậu nương nương sai người đánh, một ít do cung nữ thái giám nhìn hoàn cảnh ta cơ khổ không nơi nương tựa nên bắt nạt ta..."
"Tiểu Mai," Sắc mặt Thái hậu trầm xuống, nghiêm nghị hạ lệnh: "Ngươi đi tra xem là cung nữ thái giám nào ra tay với tiểu Hoàng tử! Bắt toàn bộ cho ai gia!"
Dù sao tiểu hoàng tử cũng là huyết mạch hoàng gia, trước đó bà không biết sự tồn tại của hắn, bây giờ bà đã biết thì tuyệt đối không cho phép cung nữ thái giám ức hiếp tiểu hoàng tử!
"Dạ, Thái hậu nương nương."
Lão ma ma cung kính phúc thân, nhận lệnh lui ra.
Sau khi lão ma ma đi hỏi, Thái hậu tức giận nhìn Tiểu Bá Vương.
"Ta cho rằng cùng lắm là ngươi ỷ thế hiếp người mà thôi, không nghĩ đến ngươi còn dám đánh người! Thái tử phi, ngươi đúng là dạy nhi tử rất tốt! Ngay cả hoàng thúc cũng dám đánh, không tôn trọng trưởng bối thì bị tội gì?!"
Sắc mặt Bạch Nhược trắng bệch, vội kéo Tiểu Bá Vương quỳ xuống: "Thái hậu, trong này nhất định có hiểu lầm, Lân Nhi chỉ có mồm mép không tha người thôi, bản tính của hắn lương thiện, tuyệt đối không có khả năng đánh người."
"Ý của ngươi là, Chuẩn Nhi đang nói dối?" Thái hậu càng thêm sắc bén, phảng phất muốn bộc phát.
Bạch Nhược giật giật ống tay áo Tiểu Bá Vương, muốn để hắn giải thích đôi câu.
Ai ngờ Tiểu Bá Vương lại hất tay Bạch Nhược, đứng dậy, hai tay chống nạnh: "Ta không sai! Hắn là một tiện chủng do cung nữ sinh ra, cũng là nô lệ của ta, dựa vào cái gì mà ta không thể đánh hắn? Ta không có loại hoàng thúc này!"
"Lân Nhi!"
Bạch Nhược bị dọa tới toàn thân mềm nhũn, đợi lấy lại tinh thần mới vội vàng che miệng Tiểu Bá Vương, mồ hôi lạnh trên trán nhỏ xuống.
"Thái hậu thứ tội!" Sau khi ngăn Tiểu Bá Vương lại, nàng liều mạng dập đầu: "Là thần thiếp dạy dỗ không tốt, xin Thái hậu thứ tội."
"Ngươi cũng biết ngươi giáo dục không tốt?" Thái hậu cười lạnh: "Ngươi nhìn Bạch Tiểu Thần một chút, rồi nhìn lại con của ngươi, đều là đứa nhỏ năm tuổi, tại sao có sự khác biệt một trời một vực như vậy?"
Cánh môi Bạch Nhược run rẩy, sắc mặt càng thêm khó coi.
Con của nàng, chính là kiêu ngạo của nàng.
Nhưng lão bà Thái hậu này lại dám so đứa con hoang do Bạch Nhan sinh ra với Lân Nhu ưu tú?
"Lân Nhi, mau xin lỗi."
Bạch Nhược cố nén tức giận và không cam lòng, thấp giọng quát lớn: "Nói cho nãi nãi, sau này sẽ không đánh người bừa bãi nữa."
"Ta không muốn xin lỗi!" Tiểu Bá Vương chu môi, hung hăng trợn mắt nhìn hai người Bạch Tiểu Thần và Nam Cung Chuẩn: "Hoàng cung này là của ta, toàn bộ đại lục cũng là của ta! Ta chào đời có dị tượng vạn thú triều tông, các ngươi có cái gì? Mẫu phi nói ta là người tôn quý nhất trên đời, những tên oắt con các ngươi mới phải xin lỗi ta, bà già này dám xen vào chuyện của ta, đợi sau khi ta lớn lên sẽ đuổi bà ra khỏi hoàng cung!"
"Ngươi..." Thái hậu giận run, hô hấp nặng nề, suýt chút nữa thì ngã xuống.