Edit: Tiêu Tiêu
Theo mỗi lần Nam Cung Chuẩn liệt kê một chuyện, sắc mặt của mọi người đều trầm xuống một phần.
Ngay cả Nam Cung Nguyên cũng không nghĩ đến, lần đại hỏa hoạn đó là do Nam Cung Lân muốn thiêu chết Nam Cung Chuẩn mà ra.
Đây quả thực là cố tình gây chuyện!
Chờ Nam Cung Chuẩn nói xong, Bạch Tiểu Thần nháy mắt với Đế Thương: "Cha, ngươi có ghi lại không? Đây đều trả lại cho hắn, Thần Nhi thích một thù trả một thù, người khác đối xử với chúng ta như thế nào, chúng ta trả lại y như vậy."
"A, đúng rồi." Dường như hắn nghĩ tới cái gì, nói: "Vừa rồi Tiểu Bá Vương còn nói muốn giết ta, còn muốn chém cả nhà ta."
Vẻ mặt Nam Cung Dực lập tức thay đổi: "Không phải ngươi còn sống à? Mẫu thân ngươi cũng không có chuyện gì, cho dù ngươi một thù trả nội thù cũng không thể giết hắn."
"Nói cũng đúng, " Bạch Tiểu Thần khẽ gật đầu: "Nhưng mà Tiểu Bá Vương uy hiếp ta, vậy hắn liền nợ ta, như thế này đi, cha, nếu sau khi ngươi phóng hỏa thiêu phòng hắn nhưng hắn vẫn còn sống, ngươi đem hắn tới chỗ ta, thật khéo là ta thiếu bạn chơi."
Đương nhiên, chơi của hắn không phải là chơi thế kia, Tiểu Bá Vương một khi rơi vào tay Bạch Tiểu Thần, tất nhiên sẽ bị tra tấn sống không bằng chết.
"Được."
Đế Thương luôn luôn đồng ý với lời Bạch Tiểu Thần.
"Không được! Ta không đồng ý!"
Bạch Nhược vừa định đứng dậy, ánh mắt nam nhân lạnh lùng liếc qua, nàng cảm giác thân thể như có một ngàn khối kim loại đè nặng, lần nữa bị ép quỳ xuống.
Nàng cắm chặt môi: "Phụ hoàng, van cầu người đừng đưa Lân Nhi đi, tiểu tử này ác độc như vậy, chắc chắn sẽ khi dễ Lân Nhi."
Nam Cung Nguyên chậm chạp nhắm mắt, thật lâu, hắn mới mở ra, trong một cái chớp mắt này, phảng phất như hắn già thêm mấy chục tuổi.
"Tất cả đều nghe Thương Vương."
Vốn hắn cho rằng Nam Cung Lân chỉ hành hạ Nam Cung Chuẩn thôi, không biết được hắn (NCL) lại âm ngoan thủ lạt đến mức này, còn phóng hỏa đốt phòng.
Nếu vẫn tiếp tục, sợ rằng Nam Cung Lân có leo lên vị trí cửu ngũ chí tôn thì cũng là một dải kiếp nạn.
Nếu như sau chuyện này Nam Cung Lân có thể thay đổi tốt hơn thì được, nếu không, hắn vẫn còn phải do dự suy nghĩ...
Bạch Nhược trông thấy vẻ mặt kiên quyết của Nam Cung Nguyên, thân thể như nhũn ra, co quắp ngã trên mặt đất.
Trong mắt nàng tràn ngập tuyệt vọng, trái tim giống như bị một bàn tay bóp chặt, đau đến mức không thể thở nổi.
"Ta không đi!" Nam Cung Lân đứng dậy, con mắt phẫn nộ nhìn chòng chọc vào Bạch Tiểu Thần: "Ta không muốn ở chung một chỗ với tiểu gia hỏa này, ta không muốn chơi với hắn."
Hiển nhiên, Nam Cung Lân cho là bạn chơi cùng, ý tứ chỉ là bạn bình thường, thật sự không biết ý kia.
"Mỹ nhân cha." Bạch Tiểu Thần đảo mắt mấy lần, trong đôi mắt đáng yêu hiện lên vẻ tà ác: "Chuyện của Tiểu Bá Vương đã giải quyết, nhưng còn Bạch Nhược và Thái tử nữa, vừa nãy Bạch Nhược ác nhân cáo trạng trước, còn Thái tử muốn bắt ta."
Sắc mặt Nam Cung Dực hơi khó coi, theo bản năng nhìn Nam Cung Nguyên.
Tới bây giờ hắn vẫn không rõ, tại sao phụ hoàng kiêng kị Thương Vương như vậy? Chẳng lẽ, thực lực của Thương Vương... kinh khủng tới mức này sao?
"Xử trí như thế nào tự ngươi quyết định." Đế Thương lặng lẽ đảo qua Nam Cung Dực và Bạch Nhược, mắt phượng lại nhìn phiên bản thu nhỏ của mình.
Bạch Tiểu Thần nghiêng đầu: "Thần Nhi thiện lương nhất, tất nhiên sẽ không trừng phạt nghiêm khắc rồi, như vậy đi, đánh mỗi người một trăm gậy, lúc đó nhờ đại biểu cữu vất vả một chút, để đại biểu cữu đến chấp hành."
Nam Cung Dực suýt chút nữa thì phun máu.
Một trăm gậy? Còn để Lam Thiếu Lăng tới chấp hành?