Nói xong, Bạch Nhan liền biến mất khỏi cửa sổ, Tiểu Mễ cũng chỉ thấy một đạo thân ảnh màu hồng nhanh chóng xẹt qua nơi phương xa, đến khi biến mất hẳn.
...
Ngoài cửa thành, trong rừng cây rậm rạp, một thân ảnh đỏ rực đứng trong rừng trúc xanh biếc, có chút bất ngờ.
Chỉ là rừng cây này có hơi thâm sâu, phảng phất giấu giếm sát cơ...
Bỗng nhiên, ánh kiếm xuất hiện từ phía sau, nữ tử trong bụi cây không chút do dự, nàng nhanh chóng xoay người, bàn tay nhanh như gió vung ra một chưởng, lá cây lẫn đất đá đều bị một chưởng này hất tung, bay lên không trung.
"A..."
Bạch Nhan chỉ nghe thấy một tiếng kinh hô, nữ tử muốn đánh lén rất nhanh ngã ra phía sau, mắt thấy thân thể thiếu nữ muốn ngã xuống đất, nàng đột nhiên buông người lao tới, một tay vòng lấy ôm eo thiếu nữ mới để thân thể thiếu nữ ổn định lại.
Trong hư không, một đám người áo trắng đem vây Bạch Nhan vào giữa.
Thế nhưng...
Đương lúc bọn hắn muốn ra tay cứu thiếu nữ, đã thấy nữ tử hồng ý nhướng mày, ngón tay thon dài lướt qua một bên má thiếu nữ, khóe môi giương lên hỏi: "Nói đi, tại sao muốn đánh lén ta?"
Đám thị vệ áo trắng sợ ngây người, tiểu công chúa nhà mình... đây là... là bị đùa giỡn sao?
Mà là bị một nữ nhân đùa giỡn?
Chẳng lẽ nữ nhân này không biết thân phận của tiểu công chúa sao, dám đùa giỡn nàng? Không sợ tiểu công chúa nổi giận à?
Bọn thị vệ đang chờ tiểu công chúa ra lệnh, dự định cùng nhau xông lên bắt nữ nhân này, nhưng một màn tiếp theo khiến bọn hắn kinh ngạc rơi cằm...
"Chán ghét!" Thiếu nữ giẫm chân, thẹn thùng nói: "Ta chỉ muốn thử xem khả năng đánh lén của ta có tiến bộ hay không thôi."
"À, thử như thế nào?"
"Cái này... Bản lĩnh của ta không có nâng lên, ngược lại là ngươi, từ một người hấp dẫn nam nhân tới nam nữ đều ăn sạch." Thiếu nữ cười hì hì ôm lấy cánh tay Bạch Nhan đang đặt ở eo mình, ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh: "Ta không thuyết phục giúp ca ca ta, ngươi liền thu ta đi."
Sắc mặt Bạch Nhan tối sầm: "Ta cự tuyệt."
"Ngươi không thu ta, vậy ta đi gây họa với nhi tử ngươi, à đúng rồi, không phải ngươi để ta tới đón Thần Nhi sao, Thần Nhi đâu rồi?" Thiếu nữ nhìn sau lưng Bạch Nhan không có bóng dáng phấn điêu ngọc trác kia, đáy lòng sinh cảm giác xấu.
Không phải Bạch Nhan nói gặp nhau ở đây rồi giao phó Thần Nhi cho nàng sao? Thế nhưng Thần Nhi đâu?
Chẳng lẽ...
Bạch Nhan "à" một tiếng: "Sở Y Y, ngươi không lầm đâu, Thần Nhi bị lão tử hắn phát hiện, tạm thời không đi được."
"Cái gì?" Sở Y Y nhảy dựng lên: "Ai? Lão cha hỗn đản nhà hắn là ai? Dám cướp người của Sở Y Y ta! Bạch Nhan, ngươi đợi ta, ta quay về tìm viện binh!"
Tục ngữ nói, đánh không lại thì chạy, trong thư Bạch Nhan đã nói rõ ràng, lão cha hỗn đản của Thần Nhi có thực lực rất mạnh, hiện giờ Thần Nhi bị phát hiện, như vậy chạy là thượng kế.
Lần này đến phiên Bạch Nhan ngơ ngác, vừa thấy khí thế của Sở Y Y xong, nàng còn tưởng rằng muốn đi tìm Đế Thương liều mạng vì bọn họ, kết quả là nha đầu này muốn chạy trốn?
Bạch Nhan hơi nhướng mày: "Kỳ thật, Đế Thương không muốn cướp Thần Nhi, hắn chỉ muốn nhận lại nhi tử này."
Quả nhiên, nghe nói không cần đánh nhau, bước chân Sở Y Y dừng lại, nàng quay đầu, cười hì hì nói.
"Thật ra là mấy vị trưởng lão đều nhớ ngươi và Thần Nhi, nên ta mới muốn quay về đón bọn hắn tới."
"Nhưng bây giờ ta mệt mỏi quá, ta nghĩ nên qua chỗ ngươi nghỉ ngơi một chút, tiện thể nhìn một chút cái gọi là Bạch gia."
••••••••••••
Nay đăng chương sớm, ta té đây, đừng gọi ta ~.~