Sở Y Y giận run.
Nàng đường đường là tiểu công chúa thánh địa, nhận hết ngàn vạn sự sủng ái, cho tới bây giờ đều là nàng khi dễ người khác, chưa từng có người để nàng chịu ủy khuất!
Mà Bạch Chấn Tường này... Lại dám nói nàng tính là cái gì?
"Các ngươi có đi không? Nếu không đi thì bắt hắn lại cho bản công chúa!"
Lúc Sở Y Y nói ra những lời này, mấy thị vệ thánh địa giật nảy mình.
Vẻ mặt bọn hắn hơi xấu hổ, dù biết có Bạch Nhan ở đây, tiểu công chúa sẽ không gặp nguy hiểm.
Nhưng tiểu công chúa không về thánh địa, bọn hắn cũng không có gan trở về, nên lúc này mới âm thầm bám theo.
Không nghĩ tới bị tiểu công chúa phát hiện ra...
"Ngươi..." Bạch Chấn Tường phẫn nộ, khi định lên tiếng quát mắng thì thấy hai thị vệ nhanh chóng tiến lên, một trái một phải giữ hai tay hắn.
Dưới sự khống chế của hai thị vệ, Bạch Chấn Tường muốn thoát ra, chợt phát hiện toàn bộ khí lực như bị người giam cầm, không thể động đậy.
Khi biết được chuyện này, Bạch Chấn Tường sợ hãi.
"Bạch Nhan, ta giáo huấn phụ thân ngươi, ngươi không đau lòng hả?" Sở Y Y chớp chớp mắt, cười hì hì hỏi.
Bạch Nhan nhướng mày: "Không liên quan gì tới ta, đánh không chết là được."
Sở Y Y đã mang theo thị vệ, vậy nàng... cũng lười động thủ.
"Tốt!" Sở Y Y cao hứng vỗ tay, hất cằm ra lệnh cho một tên thị vệ: "Ngươi đi vả miệng."
"Dạ, tiểu công chúa."
Công chúa?
Bạch Chấn Tường ngạc nhiên mở to mắt, chẳng lẽ vị cô nương này... Là công chúa của quốc gia nào đó?
Lần này quả nhiên chủ quan, không nghĩ đến lại đụng phải công chúa nước khác.
Bốp!
Tên thị vệ tiến đến, không chút lưu tình tát vào mặt Bạch Chấn Tường, để khóe miệng Bạch Chấn Tường tràn ra một vệt máu, hai con ngươi ẩn ẩn phẫn nộ.
Phẫn nộ của hắn không phải hướng về Sở Y Y mà hướng về Bạch Nhan.
Uổng phí lúc trước hắn cảm thấy hổ thẹn với nàng, nhưng hôm nay nàng dám đứng nhìn người đánh phụ thân! Loại nữ nhi thân sinh này, đáng ra hắn phải bóp chết từ khi chào đời!
"Bạch Nhan, ta là phụ thân ngươi! Ngươi để người đánh phụ thân ngươi chính là đại bất hiếu! Ngươi sẽ bị thiên lôi đánh chết!" Bạch Chấn Tường phẫn nộ nói, trong mắt toàn là tức giận.
Trên dưới có thứ tự, bất luận trưởng bối làm sai điều gì, vãn bối cũng không có lý do trả thù! Loại người giống như Bạch Nhan nhất định sẽ chết không yên thân!
"Với lại, Bạch Chỉ thích Thương Vương thì sao? Nàng thích Thương Vương thì có lỗi gì? Ngươi thân là tỷ tỷ, đáng lẽ nên nhường muội muội một chút!"
Bốp bốp bốp!
Thị vệ thấy mình chưa động tay chân mà Bạch Chấn Tường thốt ra nhiều lời như thế, vội vàng ra tay, khiến Bạch Chấn Tường một câu cũng không nói thêm được.
Ngay cả khuôn mặt hắn cũng sưng thành đầu heo, mắt không thể nhìn ra được, trên mặt hắn tràn đầy tơ máu, oán giận trừng Bạch Nhan.
"Tránh ra!"
Sắc mặt Bạch Nhan lạnh xuống, lạnh lùng ra lệnh.
Tên thị vệ ngẩn người một chút rồi mới tránh, sau đó Bạch Nhan liền tới trước mặt Bạch Chấn Tường.
Đột nhiên nàng giơ chân đạp một cước vào ngực Bạch Chấn Tường, hắn bay xa mấy chục mét, nửa chết nửa sống ngã vào trong đám người...
"Đóng cửa!"
Thị vệ đang chấn kinh thì âm thanh lạnh nhạt của nữ tử truyền tới.
Lúc này bọn hắn mới phản ứng, phịch một tiếng đóng đại môn lại.
Sở Y Y đã bị hành động vừa rồi của Bạch Nhan dọa cho sợ, lâu sau, nàng mới có phản ứng, nghiêng đầu cười với Bạch Nhan.
"Bạch Nhan, một cước kia của ngươi thật soái nha, ta phát hiện ra, ta đã mê ngươi tới mức không thể kiềm chế được."