Edit: Tiêu Tiêu
Tay Bạch Tiểu Thần giống như nâng lên trân bảo, một khối lệnh bài ngọc sắc lẳng lặng nằm trên tay hắn.
Phàm là người có chút địa vị, trên thân đều có lệnh bài, Bạch Tiểu Thần cũng dò xét tới điểm này, mới cố ý đẩy Lục công chúa, tiếp đến lấy đi khối lệnh bài này.
Tiểu Mễ nheo mắt: "Ngươi sẽ không để Lục công chúa gánh tội thay đi?"
"Tiểu Mễ, ngươi không hổ do tay ta một phen phân một phen nước tiểu nuôi lớn, quả nhiên vẫn là ngươi hiểu ta nhất."
Bạch Tiểu Thần kiêu ngạo hất đầu, dù sao làm chuyện xấu cũng nên có người cõng nồi, bình thường đều là Tiểu Mễ cõng nồi, hiện tại có người đụng đến hắn, làm sao hắn không lợi dụng được chứ?
Tiểu Mễ sững sờ: "Có phải ngươi nói sai rồi không? Hẳn là ngươi tay phân tay nước tiểu nuôi lớn, không phải cho ăn lớn."
"Ta không nói sai nha, năm đó lúc nhặt được ngươi, mẫu thân còn chưa gặp được sư công, mang theo ta ở ngoài lang thang, không cho phép chúng ta ăn yêu thú, cố tình ngươi lại kén ăn, đống hoa quả kia đều không muốn ăn, không có cách, ta liền ị phân cho ngươi ăn..."
Vẻ mặt Tiểu Mễ hoàn toàn đen, đáy lòng lạnh lẽo.
Hai mẫu tử này năm đó khi dễ nó vừa ra đời không hiểu chuyện, thế mà ngược đãi nó như vậy.
"Vì sao chuyện này ta không nhớ rõ." Khóe miệng Tiểu Mễ co rút mấy lần, âm thanh như khóc nức nở.
Nó đường đường là hậu duệ Bạch Hổ, lại lưu lạc đến cái tình trạng này...
"Ai bảo ngươi quá ngu, cái gì cũng không biết." Bạch Tiểu Thần bĩu môi nói.
Lần này, Tiểu Mễ thực sự mau khóc, ngươi cho là tất cả yêu thú đều giống như ngươi, vừa ra đời liền biết hết mọi chuyện? Hai tháng liền có thể hóa hình người?
Nó đến bây giờ vẫn chưa hóa hình người có được hay không?
"A... Thời gian không còn sớm, không mau thì cha hoại lại khi dễ mẫu thân."
Bạch Tiểu Thần nhìn sắc trời, lông mày đáng yêu nhăn lại, hắn thấy không có người chú ý tới hắn, thận trọng tới bờ tường.
"Tiểu Mễ, ngươi đi vào trước."
Khi đứng trước tường, ánh mắt Bạch Tiểu Thần dán trên thân một cái cây cao, hai mắt sáng lên.
Lần này, có thể không chui lỗ chó nữa.
Trước tiên hắn để Tiểu Mễ bò lên cây, lại để thân thể mình biến hóa thành một con hồ ly tuyết trắng, từ phía dưới nhảy lên thân cây.
Tiếp tục thả người nhảy lên, lộn một vòng qua bức tường.
Thân thể nhỏ Bạch Tiểu Thần vững vàng đáp trên mặt đất, hắn vuốt vuốt móng vuốt nhỏ, ánh mắt hiện lên tia xảo trá: "Tiểu Mễ, chúng ta chia ra hành động cho nhanh."
Toàn thân Tiểu Mễ phát run, chuyện xấu này nếu để Đế Thương phát hiện ra, vậy nó liền xong đời...
Có thể là nghĩ đến chủ nhân nhà mình, nó cắn răng một cái, chạy vội sang hướng khác...
...
Cổ trạch.
Dưới tán cây đào.
Cánh tay nam nhân hạ xuống, ức hiếp nữ tử tuyệt sắc trước mặt.
Một đầu tóc bạc rơi nghiêng, phong hoa tuyệt thế.
"Vương gia, không xong, chuyện lớn không tốt!"
Ngay lúc môi đỏ của hắn muốn ép xuống Bạch Nhan, một âm thanh hoảng loạn truyền tới.
Một khắc này, sắc mặt nam nhân u ám, con ngươi âm trầm liếc qua tên quấy rầy chuyện tốt.
"Chuyện gì?"
Thị vệ bị dọa tới toàn thân run lẩy bẩy, quỳ rạp xuống đất: "Vương gia, vương phủ bị cháy rồi, toàn bộ phủ đệ đều bị thiêu rụi! Thuộc hạ đã sai người cứu hỏa, nhưng lửa cháy quá hung mãnh, không cách nào dập tắt."
Hửm?
Phóng hỏa đốt vương phủ của hắn?
Tại Lưu Hỏa quốc, vẫn chưa người nào có lá gan lớn như vậy!
Bất chợt, mắt phượng Đế Thương liếc qua Bạch Nhan, khóe môi nhàn nhạt giương lên.