Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiêu Tiêu
"Mẫu phi, bọn họ nói vạn thú triều tông không phải ta, nếu là người được vạn thú triều tông, nhất định có năng lực thuần thú, ta muốn thuần phục con dã thú này, chứng minh ta là người cường đại nhất."
Nghe giọng điệu Tiểu Bá Vương ủy khuất, con ngươi Bạch Nhược lạnh lẽo: "Là ai nói vạn thú triều tông không phải ngươi?"
"Là... Bạch Tiểu Thần..."
Tiểu đồng bọn của hắn.
Nhưng cuối cùng mấy chữ này hắn không nói ra, Bạch Nhược liền hiểu lầm người đó là Bạch Tiểu Thần, trong mắt hiện lên tia hung ác.
Thật lâu, nàng mới bình ổn nội tâm phẫn nộ, rũ mắt nhìn Tiểu Bá Vương trong ngực mình, nhếch miệng cười ôn nhu.
"Lân Nhi, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là người cao quý nhất trên đời này, Bạch Tiểu Thần ghen ghét ngươi được vạn thú triều bái, mới cố tình nói như thế."
Mắt Bá Vương đầy lệ, ngẩng đầu nhìn Bạch Nhược: "Mẫu phi, tại sao con dã lang kia không nghe lời ta?"
"Một con sói hoang bình thường mà thôi, không có chút trí thông minh nào, tại sao có thể dùng để chứng minh vạn thú triều tông được? Huống hồ, loại sói hoang cấp bậc này, cũng không đủ tư cách thần phục ngươi! Ngươi là người sẽ thống trị toàn bộ yêu thú! Chỉ có yêu thú chân chính, mới chứng minh được thân phận của ngươi!"
"Nhanh đưa nàng vào, ta sẽ tới đó."
"Vâng, Thái tử phi."
Cung nữ nhận lệnh lui ra, nửa ngày liền biến mất khỏi tầm mắt Bạch Nhược.
Bạch Nhược sai người đưa Tiểu Bá Vương đi nghỉ ngơi, rồi được hai cung nữ dìu đi, vô cùng chật vật đi tới đại sảnh...
Vừa tới đại sảnh, Bạch Nhược liền trông thấy nữ tử đang ngồi trong đại sảnh thưởng trà.
Một bộ váy dài màu lam nhạt, ôn hòa như nước, dung mạo nàng tuyệt sắc, lông mi dài đen nhánh, môi không son mà đỏ, gương mặt nhỏ tươi tắn.