Edit: Tiêu Tiêu
Đổng Nhược Cần khiếp sợ giương mắt, thụ sủng nhược kinh nhìn qua Phó Thiên Tề mặt tràn đầy nụ cười.
Từ năm Phó Bảo Vân gả vào Đổng gia, có lẽ vì bệ hạ cho rằng hắn không xứng với Phó Bảo Vân, cho nên... Chưa hề cho hắn sắc mặt tốt.
Bây giờ, chẳng lẽ bệ hạ rốt cục tiếp nhận muội tế là mình?
"Tạ... Tạ ơn bệ hạ."
Đầu lưỡi Đổng Nhược Cần líu nhíu, khuôn mặt tuấn tú vì kích động một mảnh đỏ bừng, mang theo khẩn trương nói.
Đã hơn hai mươi năm, hắn vì sao dung túng Phó Bảo Vân như thế, chính là vì Phó Bảo Vân gả cho Đổng gia phải nỗ lực rất rất nhiều.
Năm đó, Phó Bảo Vân chính miệng nói cho hắn biết, bệ hạ rất yêu thương cưng chiều hoàng muội là nàng, nhưng Phó Bảo Vân tiến vào Đổng gia hơn hai mươi năm, bệ hạ chưa hề triệu kiến người Đổng gia, thậm chí ngay cả Bảo Vân cầu kiến đều nhiều lần bị cự tuyệt.
Nếu không phải là gả cho hắn, sao bệ hạ sẽ tức giận như vậy? Đến muội muội thương yêu nhất cũng không nguyện ý tiếp kiến?
"Các ngươi còn có chuyện gì?"
Hắn lời này là hướng Đổng Nhược Cần nói.
Về phần Phó Bảo Vân một bên... Thì sớm bị hắn không nhìn.
"Không, không có việc gì..." Đổng Nhược Cần nói lắp bắp
"Nếu không còn chuyện gì, vậy trẫm tiễn các ngươi ra ngoài."
Phó Thiên Tề đã đứng lên, mặt lộ vẻ mỉm cười.
"Tiễn... Tiễn ta?"
Đầu Đổng Nhược Cần choáng váng, hắn không thể tin được kinh hỉ tới đột nhiên như thế.
Bệ hạ chẳng những tiếp nhận muội tế như hắn, còn muốn tiễn hắn ra ngoài?
"Còn đứng ngây đó làm gì?"
Phó Bảo Vân trừng mắt nhìn Đổng Nhược Cần, trong lòng lại mừng khấp khởi.
Quả nhiên, trong lòng hoàng huynh có muội muội này, nếu không, cũng sẽ không khách khí với Đổng Nhược Cần như thế...
...
Phó Thiên Tề thân là Hoàng đế, tự nhiên không thể tiễn bọn họ quá xa, cho nên, tiễn bọn hắn rời đi ngự thư phòng, Phó Thiên Tề liền trở lại.
Chờ hắn đi rồi, trong đầu Đổng Nhược Cần vẫn như cũ là trống rỗng, còn chưa từ vui mừng mãnh liệt này thoát ra.
Thậm chí Phó Bảo Vân cũng quên lý do mình tìm đến Phó Thiên Tề...
"Bản công chúa đã sớm nói với ngươi, hoàng huynh luôn đối xử với ta vô cùng tốt, " Phó Bảo Vân nhìn thấy Đổng Nhược Cần mắt trợn tròn, đắc ý giơ lên mặt mày, "Chỉ có những người kia ghen ghét bản công chúa, mới có thể nói bản công chúa không được chào đón, nếu không phải lão tử không đem vị trí truyền cho ngươi, hoàng huynh cũng sẽ không coi nhẹ Đổng gia."
Hoàng huynh là Cửu Ngũ Chí Tôn, có bao nhiêu người có thể có tư cách được hắn tiễn đi? Ngoại trừ sứ thần các quốc gia sứ thần, cũng chỉ nàng có tư cách này.
"Bảo Vân, những năm này, ủy khuất ngươi."
Đổng Nhược Cần lấy lại tinh thần, mặt lộ vẻ đau lòng, nếu như không phải gả cho hắn, Phó Bảo Vân vẫn là công chúa cao cao tại thượng.
"Ta gả cho ngươi Đổng gia vốn là chịu ủy khuất, kết quả, hai cái lão bất tử nhà ngươi còn muốn bảo vệ Đổng Nhược Lan!" Phó Bảo Vân nghiến răng nghiến lợi, đưa tay tay hung tợn bấm Đổng Nhược Cần một cái, "Ta cho ngươi biết, mang vinh quang đến Đổng gia là ta, Đổng Nhược Lan tính là thứ gì? Ta không đuổi nàng đi đã coi như không tệ, còn dám vi phạm mệnh lệnh của ta!"
Đổng Nhược Cần mím môi, lần này ngược lại là không có mở miệng nói chuyện, ánh mắt hắn nhìn Phó Bảo Vân tràn đầy áy náy.
Thê tử của hắn, đối với hắn tuyệt đối là chân ái a, sao là Lam Tiểu Vận nói nhiều âm mưu quỷ kế như vậy?
Nếu không phải chân ái, nàng không có khả năng vứt bỏ thân phận cao quý gả cho người không ra gì là hắn...
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, việc lớn không tốt!"
Ngay lúc Phó Bảo Vân dự định tiếp tục quở trách vài câu, một nha hoàn vội vàng đi tới, thở hổn hển không ngừng nói: "Thiếu phu nhân, Mộc Lâm thiếu gia xảy ra chuyện!"