“A, tối rồi mà.”
Dịch Nhất Y bực bội gãi đầu, liên tục oán hận mà từ trên sô pha ngồi dậy.
“I promise that I"ll hold you when it"s cold out. And we"ll lose our winter coats in the spring. Cause lately I was thinking I never told you. That every time I see you my heart sings…”
Dịch Nhất Y đã từng nghe qua bài hát này, là ca khúc nổi tiếng "Nervous" của ca sĩ người Ireland, Gavin James. Giọng hát của anh ấy rất truyền cảm, đặc biệt là đoạn điệp khúc có một đoạn giả thanh vô cùng bắt tai. Lúc Dịch Nhất Y nghe được đoạn giả thanh này sau lập tức ghi nhớ và tải xuống bài hát này.
Nhưng khi Dịch Nhất Y mệt như chó sau khi tan ca về nhà, khi nghe bài này lại trở thành sự dày vò, đặc biệt là đoạn giả thanh kia, đúng là ác mộng, khiến toàn thân cô nổi da gà.
“Chết thật rồi.”
Dịch Nhất Y nằm trên sô pha, cuối năm, ở đơn vị có rất nhiều việc, cô đã liên tục tăng ca hơn nửa tháng, mỗi ngày về đến nhà cũng không không rảnh ăn cơm, không thay đồ, không tẩy trang, mà cứ nằm trên sofa để ngủ bù.
“Tôi chết rồi, còn chưa đủ sao?”
Dịch Nhất Y nghe ca khúc này được phát đi phát lại nhiều lần, bản thân rất mệt mỏi nhưng trong đầu cứ vang lên giai điệu này, nên không thể nào ngủ được nữa.
Dịch Nhất Y ghét nhất là khi ngủ không đủ, không thể chịu được. Cô cào mái tóc dài của mình, thậm chí không mang giày vào, trực tiếp đi chân đất đến căn hộ 1102 kế bên.
Khi Dịch Nhất Y gõ đến tiếng thứ 5, căn hộ 1102 mới có người mở cửa.
Người mở cửa là một người đàn ông, cũng có thể xem là một người đẹp trai, đặc biệt là khi khoác áo choàng tắm dài, càng tăng thêm vẻ đẹp trai của anh ta.
Dịch Nhất Y cao 1 mét 65, mà đối phương cao hơn 1 mét 83, Dịch Nhất Y nhìn thẳng phía trước, đúng lúc đối diện với mảng da vùng ngực bị lộ ra, tuy da trắng nõn nhưng dường như Dịch Nhất Y vẫn có thể thấy được đường cong cơ ngực.
“Khụ khụ.”
Đối phương dựa vào khung cửa, vẻ mặt không vui nhìn về phía Dịch Nhất Y, không đúng, phải là trừng mắt nhìn.
Thường ngày, Dịch Nhất Y thích nhất là xem phim Hàn, cũng khá mê trai đẹp, nhưng vì nghề nghiệp của mình nên cô nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình thường.
Trong phòng vẫn còn phát bài hát kia, Dịch Nhất Y vừa nhớ tới mình bị bài hát này đánh thức nên liền tức giận. Thua người không thua trận, đừng tưởng anh nhìn đẹp trai thì bà đây sẽ nương tay, Dịch Nhất Y nhanh chóng đổi vẻ mặt.
“Chào anh, tôi là người bên căn hộ 1101, anh có thể tắt nhạc dùm tôi được không, anh làm phiền tôi đang nghỉ ngơi đó.”
Nghe Dịch Nhất Y nói xong, tuy người đó chưa nói gì nhưng khóe miệng hơi mang vẻ mỉa mai đã khiến Dịch Nhất Y bùng nổ lửa giận.
“Này anh, chúng ta cũng là hàng xóm, không muốn làm mối quan hệ căng thẳng, nếu anh cứ bật nhạc lớn như vậy vào buổi tối, tôi phải khiếu nại với quản lý, báo cảnh sát nói anh làm phiền đến người khác.”
“Làm phiền đến người khác?”
Lúc này, người trước mặt mới từ từ mở miệng hé răng, một tiếng cười trầm thấp truyền đến, giống như câu nói của Dịch Nhất Y là cực kỳ buồn cười và vô căn cứ.
“Cô à, tôi thấy cô nên lên mạng tra lại điều lệ về làm phiền người khác một chút, bây giờ là ở Bắc Kinh, căn cứ điều 63 “Luật phòng chống ô nhiễm tiếng ồn”, nếu gây tiếng ồn từ 22 giờ đến 6 giờ thì mới bị gọi là làm phiền người khác. Bây giờ ở Bắc Kinh là 21 giờ 13 phút, trước mắt khoan nói đến mức đề-xi-ben hiện tại, bây giờ cách giờ quy định còn hơn nửa tiếng đồng hồ nữa lận.”
Dịch Nhất Y sửng sốt, yên lặng nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút, đúng là còn chưa đến 10 giờ, cô tăng ca đến điên rồi, vừa về đến nhà đã gục đầu ngủ, ngủ đến mơ màng, không biết phân biệt thời gian nữa rồi.
Xoay người đi? Cứng rắn cãi lại? Xin lỗi? Đầu óc Dịch Nhất Y nhanh chóng chuyển động, đang do dự không biết tìm bậc thang nào cho mình thì lúc này, đối phương lại lên tiếng.
“Cô này, trước tiên bỏ qua thời gian làm phiền đến người khác, nếu hiện tại đúng là đúng vào thời gian không được làm phiền đến người khác thì chắc tôi còn có tư cách đi khiếu nại hơn, nếu tôi nhớ không lầm, khi nãy, cô gõ cửa 5 lần, mỗi lần đều vượt xa âm thanh quy định theo “Tiêu chuẩn âm thanh trong thành phố”, trong khu dân cư, không được tạo ra âm thanh hơn 40 đề-xi-ben, cô đã làm phiền đến sinh hoạt thường ngày của tôi rồi đó.”
“Ta…”
Dịch Nhất Y cứng miệng, không trả lời lại được câu nào. Tức giận rời giường, cô không cứu vãn lại được, cô thừa nhận, khi cô gõ cửa đã dung sức không ít.
“Đương nhiên, giống như cô nói, chúng ta là hàng xóm, tôi sẽ không truy cứu.”
Thấy đối phương ra vẻ rộng lượng, vô tội, trong lòng Dịch Nhất Y như bị cục bông chặn lại, thấy nghẹn tức, oan ức không chịu được.
“Không còn chuyện gì khác đúng không? Vậy không quấy rầy nữa.”
Người kia nắm tay nắm đang chuẩn bị đóng cửa, đóng cửa một nửa thì đột nhiên mở ra, “Đúng rồi, hàng xóm, cho cô một lời nhắc nhở, lần sau nhớ mang giày vào, tuy mỗi ngày đều có người quét dọn nhưng dù sao cũng là hành lang. Có rất nhiều vi khuẩn đó.”
Dứt lời, “rầm”, cửa đóng lại.
Dịch Nhất Y nhìn xuống dưới, nhìn đôi chân trần của mình, cô đã đi làm nail hơn nửa tháng rồi, sơn móng chân đã dài được một nửa, từng khối vuông nhìn xấu muốn chết. Mặt Dịch Nhất Y nóng lớn, mặt mũi vứt hết, còn không mang giày. Nhưng cô không biết, làm cô mất mặt không chỉ là đôi chân trần mà còn có tóc như ổ gà và quần áo nhăn nhúm nữa.
Dịch Nhất Y xám xịt mặt về nhà, lập tức rót hail y nước đá.
Quá phẫn nộ, từ khi nào mà lại phẫn nộ đến như vậy! Tuy cô không phải là người dẻo miệng, nhanh mồm nhưng là lần đầu tiên bị nghẹn đến như vậy, uổng công mình làm việc ở tòa án ba năm.
Mấy ly nước đá được cho vào bụng, bên kia vẫn truyền đến ca khúc đó, Dịch Nhất Y không nhịn được, kêu “a” lên, đóng cửa kính ban công lại, giận dữ đi đến phòng ngủ.
Còn nhủ nhân căn hộ 1102 nhàn nhã ngồi trên ghế sofa ở ban công, tay cầm ly rượu vang đỏ, di chuyển theo bài hát, vừa rồi anh nghe rất rõ tiếng đóng cửa của Dịch Nhất Y.
Nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhìn bầu trời đêm đen nhánh, không biết vì sao cảm thấy hôm nay mặt trăng thật là tròn.