Y Không Muốn Làm Sư Tôn Pháo Hôi

chương 19: chương 19: lửa cháy lan nhanh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vảy rắn lạnh buốt cọ lên da, khiến y rùng mình từng cơn.

Hắc xà nếm được mùi máu, đồng tử tràn đầy hưng phấn khi săn được con mồi, thân siết càng chặt hơn, siết đến Giang Hoài Ngọc không thở được.

Y phục cũng vì thế mà xốc xếch, mái tóc xõa ra trên nệm giường, khóe mắt Giang Hoài Ngọc phiếm đỏ, y càng cố vùi sâu vào nệm.

"Cút-"

Con rắn bình tĩnh nhìn Giang Hoài Ngọc, chốc lát nó đưa đầu đến gần y, lưỡi rắn lại tiếp tục liếm vào vết máu trào ra.

Giang Hoài Ngọc có thể cảm giác được lưỡi rắn đang dò xét trên môi y, giống như đang yên lặng ra lệnh cho y cắn sâu hơn, mạnh hơn nữa.

Giang Hoài Ngọc không thể lùi thêm nữa, cố ép bản thân tỉnh táo, ngón tay run run muốn bấm pháp quyết tấn công con rắn kia.

Vì nỗi sợ từ tận xương tủy khiến công kích không đủ mạnh như bình thường, luồng sáng còn chưa chạm tới mục tiêu đã bị đuôi rắn cuốn lấy.

Nó không dùng lưỡi liếm quanh môi Giang Hoài Ngọc nữa, y bắt đầu cảm thấy không ổn, sự trấn tĩnh nỗ lực duy trì lập tức sụp đổ, y hốt hoảng giãy giụa.

Một giây sau, miệng y đau nhói, răng nanh của hắc xà đã cắn vào môi.

Rầm!

Có tiếng vang lớn từ dưới lầu, không biết là âm thanh do thứ gì đổ vỡ.

Khi tiếng động vừa vang lên, con rắn khổng lồ kia lập tức biến mất, Giang Hoài Ngọc cũng đột ngột tỉnh giấc.

Sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, y cố gắng ngồi dậy, vô thức giơ tay sờ lên môi.

Nắng ban mai xuyên qua khung cửa sổ, có thể thấy hạt bụi li ti bay dưới nắng, Giang Hoài Ngọc thả tay xuống, đầu ngón tay cũng không dính máu, tất cả đều là mơ.

Thần kinh căng chặt của y được thả lỏng, y ngã phịch về giường, nhặt ảnh thạch lên xem thử.

Trên đó vẫn đen kịt, chưa ghi lại bất kỳ hình ảnh nào.

—Tối hôm qua Tạ Miên chưa tới hại y.

Giang Hoài Ngọc thất vọng cất ảnh thạch vào rồi lăn bò trên giường, quấn chăn trùm kín lên đầu, định bụng sẽ ngủ bù.

Lúc chăn sắp phủ lên, Giang Hoài Ngọc chợt phát hiện trên đó dính vài cọng lông đen.

Lông đen bóng lại mềm mại, như thể lông của con vật nhỏ nào vậy.

Lông này ở đâu ra?

Giang Hoài Ngọc nhặt lên, đang muốn nhìn cẩn thận xem đây là lông con gì.

Nhưng dưới lầu lại có tiếng đổ vỡ, cùng với đó là tiếng đao kiếm rút khỏi vỏ ồn ào khắp khách điếm.

"Ăn hiếp người quá đáng, ngươi kêu cút thì bọn ta phải cút?! "

"Ai tới trước được trước, đây là quy củ rồi.

Chẳng lẽ các ngươi nghĩ bọn ta là quả hồng mềm, mặc người nắn bóp?"

Mấy chữ quả hồng mềm vừa lên tông cao đến chói tai, tay Giang Hoài Ngọc run lên, mấy sợi lông rơi trên mặt đất, bị gió cuốn vào gầm giường.

Giang Hoài Ngọc cúi xuống gầm giường nhìn thử, không thấy mấy sợi lông kia đâu.

Giang Hoài Ngọc: "..."

Y cực kỳ phiền não vỗ vỗ mặt mình, miễn cưỡng lấy tinh thần bò dậy khỏi giường, chuẩn bị xuống lầu nhìn xem ở dưới đang ồn ào cái gì.

...

"Trái hồng mềm?"

Dưới lầu đao kiếm mặt đối mặt, thanh niên mặc ngoại bào xanh lam, chân đi ủng đen, cổ tay đeo miếng bảo vệ đen tuyền, lúc này đang nheo mắt đánh giá mười mấy người đối diện.

"Tự nhận là trái hồng mềm, xứng sao? Đệ tử Huyền Ngụy Tông lần này sao lại kém như vậy.

Ha ha ha, tu vi cao nhất cùng lắm là kim đan sơ kỳ."

Thanh niên nói xong, các đệ tử đứng sau đồng loạt cười ồ lên.

"Ngũ sư huynh nói rất đúng, cái gì mà tới trước tới sau? Mạnh được yếu mất, Lăng Vân Phái chúng ta mạnh thì chính là tới trước, biết điều xéo ra khỏi khách điếm, nhường phòng lại, Nếu không..."

Một đám đệ tử quơ cửu hoàn đao đen nhánh trong tay, mũi đao ánh lên màu xanh thẳm, lúc vung vẩy có nghe tiếng vang chói tai khi các vòng đập vào thân đao.

九环刀: là cái đao có bấm cái khuyên tai í

Vui lòng tại trang chính chủ aka w.o.r.d.press Chuồng Chó Lạc Đà và w.a.t.t.pad chodateam

"Đừng trách Lăng Vân Phái chúng ta không khách khí."

Mười hai cảnh tu tiên giới, Lăng Vân Phái thuộc Lăng Vân Cảnh, là môn phái đệ nhất ở đây, trước giờ vẫn không đội trời chung với Huyền Ngụy Tông.

Huyền Ngụy Tông tuy cũng là đệ nhất tông môn ở Trừng Hải Cảnh nhưng vì mấy trăm năm nay đều đi trấn áp hung thú khắp nơi, đệ tử ưu tú hầu như bị hao tổn, nguyên khí không còn hưng thịnh như ban đầu, không so được với Lăng Vân Phái hiện tại.

Lăng Vân Phái vốn không ưa Huyền Ngụy Tông, thấy Huyền Ngụy Tông tổn thương nguyên khí, dĩ nhiên là bỏ đá xuống giếng.

Các để tử Huyền Ngụy Tông bị chọc vào chỗ đau, giận đến đỏ mặt.

Mặt Lý Thù cũng đỏ lên, cố nén lửa giận nhìn thanh niên cầm đầu, "Hàn Tấu Ngọc, ta đúng là kim đan sơ kỳ, nhưng tu vi cao nhất không phải ta, là Giang tôn giả, không chỉ có Giang tôn giả, còn có Lâm tôn giả."

Lý Thù nói tới đây bắt đầu bình tĩnh lại, "Lâm tôn giả là nguyên anh hậu kỳ, Giang tôn giả là tu sĩ hóa thần.

Kêu bọn ta nhường phòng, ngươi dám đắc tội Giang tôn giả và Lâm tôn giả sao?!"

"Phụt- ha ha ha! "

Người Lăng Vân Phái nghe vậy, lập tức cười ầm lên.

"Chúng ta công nhận Lâm tôn giả có chút thực lực, chỉ là các ngươi cho rằng Lăng Vân Phái ta không có nguyên anh hậu kỳ trấn giữ? Còn Giang tôn giả ấy à? Không phải chỉ là phế vật dựa vào linh dược sao?"

Hàn Tấu Ngọc nghe Lý Thù gọi tên hắn, sắc mặt lập tức lạnh xuống, hắn nháy mắt với mấy người phía sau, "Chính là một tên phế vật, như một con chó chạy theo sau Lâm tôn giả, cũng đáng để chúng ta sợ hãi, thật là trò cười mà."

"Cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, ngoan ngoãn đưa người ra khỏi khách điếm.

Thứ hai, chúng ta mời ngươi ra khỏi khách điếm."

Hàn Tấu Ngọc nhấn mạnh chữ "mời", các đệ tử phía sau thấy hắn ra hiệu, đã bắt đầu cầm chắc đao, nhấc chân đi tới hướng Lý Thù.

Lý Thù nắm chặt chuôi kiếm vẫn chưa rút khỏi vỏ, cảnh giác nhìn đám người đang đến gần.

Nhưng không ngờ mục tiêu không phải hắn, kẻ tập kích sượt qua vai, gồng tay thành ưng trảo đánh thẳng vào hai đệ tử được Lý Thù bảo vệ sau lưng.

Hai tên đệ tử kia, một người là giả đan sơ kỳ, một người khác là trúc cơ tầng mười, nhìn gầy tong teo, thật khiến người ta cảm thấy một khắc sau phải té xuống đất, cưỡi hạc về tây.

Lý Thù thầm mắng một câu đáng chết, xoay người muốn ngăn cản nhưng không kịp rồi, tay của kẻ kia đã chạm vào người hai đệ tử phía sau.

Người Huyền Ngụy Tông đều nín thở, nhưng bên Lăng Vân Phái không thể nén nổi cười nhạo.

"Thật buồn cười, còn muốn ngăn cản..."

Tiếng cười còn chưa bật ra, cảnh tượng hai đệ tử kia bị đánh bay cũng không có, một cánh tay thon dài trắng ngần cầm lợi kiếm đang ngạo nghễ kề vào cổ kẻ kia.

"Cười cái gì mà cười vui vậy?"

Mọi người Lăng Vân Phái đều sửng sốt, đều đồng loạt nhìn lợi kiếm, thân kiếm trơn nhẵn, xem ra là thanh kiếm phổ thông.

Tầm mắt theo thân kiếm đi lên, đối diện với đôi mắt đào hoa, đuôi mắt khẽ nhướng lên, con ngươi đen thẳm dưới ánh mặt trời lại hơi ánh tím.

Người nọ cả thân y phục đều màu đỏ, rực rỡ như mang theo tất thảy phồn hoa.

Họa tiết phượng hoàng thêu trên cổ áo màu đỏ, ngay cả đai lưng cũng là màu đỏ, chỉ là đỏ thẫm hơn so với y phục, phác ra đường eo thon gọn bên trong.

Cho người ta loại cảm giác chói lọi đến sững sờ.

Y cầm ngược thanh kiếm kề trên cổ người kia, lấy tư thái bề trên xử lý người Lăng Vân Phái, như thể Lăng Vân Phái là con kiến hôi không đáng nhắc tới.

"Mới vừa rồi bản tôn nghe loáng thoáng có ai chửi bản tôn, là từ miệng các ngươi à?"

Kinh diễm trong lòng mấy người Lăng Vân Phái thoáng chốc biến mất, tiếng cười cũng tắt ngúm dưới lợi kiếm của y.

Không khí căng thẳng hơn, sắc mặt bọn họ trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Giang Hoài Ngọc, chỉ là phế vật như chó theo đuôi Lâm tôn giả, thật uổng phí cái thân tốt như vậy..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio