“Lớn , tuổi là vừa, tuổi thì quá lớn.” Phó Dũ nhìn cô cười nói.
Trái tim Trường Tình đập lỡ một nhịp, vừa lúc Phó Dũ hơn cô tuổi.
Lúc đại não không chịu khống chế thì di động của Phó Dũ vang lên, Trường Tình liếc mắt một cái nhìn thấy màn hình hiện lên tên của Quản Anh.
Cô nhéo đùi mình một cái sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nhủ mày đã là người phụ nữ kết hôn, tỉnh táo đi nào.
Huống hồ bạn trai của bạn thân là người không thể nghĩ tới.
Đôi mắt Phó Dũ tối sầm, bấm từ chối nghe.
Di động không còn vang nữa, Trường Tình nghi hoặc nhìn qua: “Sao anh lại không nghe?”
“Ở bên cạnh người quan trọng, anh không muốn nghe điện thoại người khác.” Phó Dũ lười biếng nói.
Người quan trọng là nói cô sao?
Trường Tình nhìn vào gương mặt tuấn lãng của Phó Dũ, trong lòng phức tạp không nói nên lời cũng không thể nói là cao hứng: “Anh Phó Dũ, anh và Quản Anh yêu nhau, lần sau đừng như vậy, con gái bị cự tuyệt điện thoại sẽ rất khó chịu”.
Phó Dũ không để ý nói: “Em và Quản Anh chơi thân lắm sao?”
“Đúng thế, bọn em là bạn thân.” Trường Tình gật đầu: “Cho nên anh phải đối tốt với Quản Anh.”
Phó Dũ nắm chặt tay lái, nhíu mày nhìn cô chằm chằm.
Trường Tình bị ánh mắt của Phó Dũ làm cho khó thở: “Còn… những chuyện trước kia giữa chúng ta đều đã qua đi, em cũng rất ngại, lúc đó đã làm anh khó xử cho nên hiện tại em đã trưởng thành, cũng đã quên hết rồi. Anh Phó Dũ, rất vui vì anh có thể tìm được người mình thích, Quản Anh cô ấy rất tốt.”
“Vậy sao?” gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay của Phó Dũ, chỉ tiếc Trường Tình không nhìn thấy được.
Tới cửa biệt thự, Trường Tình cởi dây an toàn nói: “Anh Phó Dũ, ngủ ngon.”
Đôi mắt đào hoa sáng ngời mở to ra giống như sợ người khác phát hiện sự buồn bã bên trong đó, Phó Dũ buông lỏng cánh tay nhéo má cô.
Từ bé tới lớn anh ta đã nhéo đôi gò má này không biết bao nhiêu lần, lúc bọn họ thân mật, lúc cô tức giận, lúc cô bướng bỉnh….
Cuối cùng Trường Tình không nhịn được cảm xúc khó chịu trong lòng mà xoay người vào nhà.
Nhìn bóng dáng cô rời đi, sự dịu dàng trong mắt Phó Dũ bị thay thế bằng sự lạnh lẽo, anh ta mở di động ra, tìm số của Quản Anh sau đó gọi đi: “Quản Anh, tôi đã nói với cô không có việc gì đừng có gọi điện thoại cho tôi.”
“Em… em…. Em chỉ muốn hỏi xem anh đi công tác đã về hay chưa?” Quản Anh bị thanh âm lạnh lẽo của Phó Dũ dọa cho sợ hãi, lí nhí nói.
“Cô phải hiểu rõ, chúng ta cùng lắm chỉ là vì nhu cầu, tôi không thích cô, loại đàn bà như cô tôi thấy nhiều rồi.” Phó Dũ bật ra một câu nói đầy hung ác.
………
Ngày hôm sau Trường Tình tới đài truyền hình vẫn luôn né tránh Tả Khiên, cũng may hôm nay cô có chương trình muốn thu ở tổ hoạt hình, Tả Khiên cũng có chuyện của mình cho nên đến chiều hai người vẫn chưa gặp nhau.
Chờ hết bận, Trường Tình mở di động ra thì thấy hai cuộc gọi nhỡ của Tống Sở Di.
Cô vội gọi lại: “Tôi vừa ghi hình xong.”
“Tôi biết, tôi cũng sắp tới cửa đài truyền hình rồi, em chuẩn bị một chút rồi ra luôn đi.” Tống Sở Di nói một câu ngắn gọn.
Anh chờ ở dưới lầu ph mới thấy Trường Tình vội vã từ trong tòa nhà đi ra, trên người cô mặc chiếc áo chiffon ngắn tay, tay áo thêu hoa sen, phía dưới là quần đùi màu lam. Tuy trời lạnh nhưng dường như cô thích đẹp, bên ngoài chỉ khoác chiếc áo khoác gió màu nâu nạt, cả người thanh thoát vô cùng khí chất.
Tống Sở Di vẫn luôn nhìn cô cho tới khi cô đi tới trước xe, anh không thể phủ nhận đối tượng kết hôn mà anh tùy tiện lựa chọn lại xinh đẹp như vậy, chỉ là nhìn đống quà cáp trong tay cô thật sự không ăn khớp với phong cách của cô chút nào.
Anh mở cửa sổ xe, lạnh nhạt nói: “Tôi đã chuẩn bị quà rồi, em để mấy thứ kia ra sau cốp xe, buổi tối mang về.”
Trường Tình đã mệt vã mồ hôi, vừa nghe anh nói vậy trong lòng cảm thấy bực mình. Đều do ba cô lúc sáng cứ khăng khăng bắt cô phải mang quà tới Tống gia, nói đi tay không là không được: “Anh tới nhà tôi cũng mang quà, tôi tới nhà anh đương nhiên cũng phải mang quà rồi.”
Tống Sở Di hiếm khi có biểu cảm khác ngoài vẻ lạnh nhạt: “Chúng ta đã kết hôn, những việc này đàn ông phụ trách mới đúng.”