Bây giờ Vô Ưu nhìn mọi chuyện trước mắt, trong lòng rất không có cảm giác: không ngờ chuyện lớn cả đời của nàng bị những câu chuyện đàm tiếu giữa trưởng công chúa Bích Hồ và Hoàng thượng quyết định. Nàng vẫn luôn đau đầu chuyện hôn sự với Lý Đại Phát, bây giờ nhìn lại tất cả mọi chuyện trước kia làm toàn bộ đều uổng phí? Trời ạ! Có phải là nàng trở về còn một cục diện rối rắm đang chờ nàng dọn dẹp nữa hay không? Sớm biết như vậy nàng cũng không cần làm chuyện kia rồi!
Có lẽ là nghĩ do bản thân làm cho muội muội thương tâm, Khang đế cười nói: "Bích Hồ, trẫm còn rất nhiều việc triều chính cần phải xử lý, cũng không bồi muội nhiều được, muội nên tĩnh dưỡng thân thể cho thật tốt, có gì cần cứ bảo Hồng Loan tới Thừa Càn điện bẩm báo một tiếng là được!"
"Tạ hoàng huynh!" Trưởng công chúa Bích Hồ cúi đầu, sau đó nói: "Đúng rồi, hoàng huynh, Tiết cô nương đã hầu hạ bên cạnh muội nhiều ngày rồi, ngay cả giao thừa và tết Nguyên Tiêu cũng không thể về nhà đoàn tụ với người nhà, muội đã tốt hơn nhiều rồi cũng không cần lưu nàng lại, không bằng xin hoàng huynh ân chuẩn để cho nàng về nhà đi?"
Nghe nói như thế, ánh mắt Khang đế nhìn lướt qua Vô Ưu, sau đó cười nói: "Vậy thì cứ như ý muội đi!"
"Vậy thì tốt quá, hoàng huynh, hai ngày này sẽ xem xét một vị hôn phu cho nàng, nàng cũng phải đi về sớm để đợi xuất giá rồi!" Trưởng công chúa Bích Hồ cười nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu nhíu mày nhìn trưởng công chúa Bích Hồ. Trong nội tâm có chút kỳ quái: theo lý thuyết vị trưởng công chúa Bích Hồ này mặc dù là mình cứu tính mạng của nàng, nàng cảm kích mình một chút cũng là việc nên làm, nhưng nàng tại sao lại đối với hôn sự của mình để ý như vậy đây? Hơn nữa cảm tạ người cũng không thể không hỏi một chút ý kiến của người ta như vậy được?
"Hoàng thượng khởi giá!" Giọng nói the thé của thái giám cất lên, Khang đế rất nhanh sẽ biến mất ở tẩm cung của trưởng công chúa Bích Hồ.
Sau khi Khang đế đi, trưởng công chúa Bích Hồ cười nói với Vô Ưu: "Bổn cung đã bảo Hồng Loan chuẩn bị mọi thứ cho ngươi, sáng sớm ngày mai ngươi có thể xuất cung về nhà rồi!"
"Tạ trưởng công chúa!" Nghe được ngày mai nàng có thể xuất cung về nhà, ngược lại trong lòng Vô Ưu có chút kích động, chỉ là ở trong tim có cảm giác giống như là bị một tảng đá lớn đè ép làm cho hô hấp không thông.
Có lẽ thấy trên mặt Vô Ưu có vẻ lo lắng, Bích Hồ trưởng công chúa nói: "Ngươi yên tâm, hoàng thượng sẽ không tùy tiện chọn đại một người cho ngươi, nếu là như vậy Bổn cung cũng sẽ không đồng ý, người chọn cho ngươi nhất định là rất tốt! Nói nửa ngày, Bổn cung cũng mệt mỏi, ngươi cũng lui ra đi!"
"Vâng" Vô Ưu liền cúi đầu lui xuống.
Vào buổi chiều, Hồng Loan liền dẫn bốn, năm cung nữ mang rất nhiều đồ đi tới gian phòng của Vô Ưu.
Nhìn lần lượt đồ từng cung nữ cầm trong tay đi vào, chỉ trong chốc lát, trên bàn bát tiên, trên giường, trên đất liền bày đầy các loại hộp gấm, hộp đựng thức ăn cùng với vải sa tanh dùng làm y phục, Vô Ưu thấy những thứ này không khỏi nhíu mày, hỏi: "Hồng Loan cô nương, đây là......"
"Những thứ này đều là trưởng công chúa thưởng cho ngươi!" Hồng Loan cười nói.
Nghe nói như thế, ánh mắt của Vô Ưu nhìn xuống hai hộp gấm đặt ở trên bàn bát tiên, nàng đưa tay cầm lấy một hộp gấm, vừa mở ra, thấy bên trong là một bộ trâm cài bảo thạch màu xanh dương được mạ vàng, bảo thạch màu xanh dương rất lớn nhìn trơn bóng sáng long lanh giống như nước biển xanh thẳm bao la, được thợ thủ công làm cực kỳ tỉ mỉ, vừa nhìn đã biết là đồ cực tốt, Vô Ưu liền đậy lại nắp hộp gấm kia, sau đó lại nhìn lướt qua hộp còn lại, chính là gấm vóc thượng đẳng dùng làm y phục rất mềm mại, liền nhíu mày, nói: "Hồng Loan cô nương, trưởng công chúa ban thưởng những thứ này quá quý trọng, ta làm sao có thể nhận đây?"
"Đây đều là trưởng công chúa thưởng cho ngươi, có cái gì nhận được hay không được? Ngươi phải nhớ kỹ phần ân tình này của trưởng công chúa mới phải, nếu như ngươi thật sự băn khoăn, ngày mai trước khi đi dập đầu trước tẩm cung trưởng công chúa là được. Trưởng công chúa nói rõ ngày ngươi xuất cung cũng không cần đi bái biệt!" Hồng Loan cười nói.
"Được rồi!" Vô Ưu chỉ đành phải gật đầu một cái.
Sau đó, Hồng Loan liền cười nói: "Ta mạo muội gọi ngươi một tiếng Vô Ưu được không?"
"Tất nhiên là được rồi! Thật ra thì ta cũng vậy muốn gọi ngươi một tiếng Hồng Loan tỷ tỷ kia kìa, chỉ sợ là quá lỗ mãng thôi!" Vô Ưu vội vàng nói. Thật ra thì đối với Hồng Loan, trải qua mấy ngày nay chung đụng, Vô Ưu vẫn là rất thích. Mặc dù nàng là nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh trưởng công chúa Bích Hồ, nhưng lại không hề có một chút nào ỷ vào chủ tử để diễu võ giương oai, chẳng những đối đãi người rất là ôn hoà hiền hậu hào phóng, càng khó hơn nàng không phải là một người hồ đồ, là một người cực kỳ hiểu chuyện, vào lúc nguy cấp rất là có chủ kiến, không phải là một cô nương bình thường!
"Có gì mà lỗ mãng chứ? Ta xem ngươi cũng là người thẳng thắn, ta cũng là người thẳng thắn, cho nên luôn muốn trò chuyện với ngươi một chút, chỉ là chuyện cần xử lý ở bên trưởng công chúa rất nhiều, cho nên luôn không được rảnh, hôm nay trưởng công chúa để cho ta xử lý chuyện ban thưởng cho ngươi, rốt cuộc thì có cơ hội rồi!" Hồng Loan nói chuyện không có chút nào câu nệ, đúng là rất thẳng thắn.
Dĩ nhiên Vô Ưu rất thích những người thẳng thắn rất giống người hiện đại này, phải biết cô nương cổ đại chính là nói chuyện và làm việc cực kỳ lằng nhằng mất thời gian, để ý trước xem sau, thật là khó có được một Hồng Loan có tính khí khẳng khái như vậy! Cho nên, Vô Ưu liền cười nói: "Vậy thì tốt, muội có pha một ấm trà ngon, muốn trò chuyện cùng tỷ tỷ một chút!"
"Sao phải cần đến muội muội chứ?" Nói một câu, Hồng Loan liền quay đầu nói vọng ra bên ngoài: "Người đâu!"
Ngay sau đó, có một tiểu cung nữ đi vào cúi đầu nói: "Xin hỏi Hồng Loan tỷ tỷ có gì dặn dò ạ?"
"Đi pha một bình trà Bích Loa Xuân! Nhớ phải dùng nước suối trên núi hôm qua mới vừa đưa tới." Hồng Loan dặn dò tiểu cung nữ đó.
"Vâng." Tiểu cung nữ này lên tiếng liền lui ra ngoài. Không lâu sau, tiểu cung nữ này liền bưng một bình trà đi vào, rót cho Vô Ưu và Hồng Loan, Hồng Loan liền bảo nàng lui ra ngoài. Trong lúc đó, Hồng Loan và Vô Ưu ngồi ở bàn bát tiên cũng bắt đầu trò chuyện.
Hồng Loan sờ sờ mấy hộp gấm ở trên bàn bát tiên, cười nói: "Hai bộ trang sức này trưởng công chúa cũng chưa một lần mang qua, có lẽ là đưa cho muội làm đồ cưới, còn có những thứ như lông chồn, gấm vóc, muội về thì nhanh chóng cầm đi may xiêm y đi, nói không chừng chuyện tốt của muội tới liền đó, nếu như được tin chính xác chỉ sợ đi may cũng không kịp! Còn có những thứ đồ ăn kia, đều là đồ đặc biệt chỉ trong hoàng cung mới có, bên ngoài ngay cả có nhiều tiền cũng không mua được, có lẽ muội ở trong Trọng Hoa cung có cái đã ăn rồi, có cái cũng chưa ăn qua, vào cung chuyến này, cho người nhà cùng nếm thử một chút!"
Mấy câu nói khiến Vô Ưu có chút ngượng ngùng, nhưng mà vẫn là rất rộng rãi nói: "Đa tạ trưởng công chúa, cũng đa tạ Hồng Loan tỷ tỷ chuẩn bị!"
Nghe được Vô Ưu cảm tạ, Hồng Loan cười nói: "Muội không cần phải cám ơn ta, tất cả đều là tấm lòng của trưởng công chúa, ta chỉ là người làm theo mệnh lệnh của công chúa thôi! Ai, cho tới bây giờ trưởng công chúa cũng chưa có coi trọng ai như vậy đâu, nhắc tới cũng kỳ quái, muội thật làm cho nhiều người thích, lúc muội còn chưa tới Trọng Hoa cung thì có hai người nhờ ta chăm sóc muội rồi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi ngẩn ra, hỏi: "Hai người?" Hai người kia Vô Ưu biết chắc có một người là Tần Hiển? Nhớ hôm đó lúc vào cung hắn có nói qua trong Trọng Hoa cung hắn cũng có chuẩn bị vì mình, chỉ là làm sao còn có một người khác?
Đang hết sức nghi hoặc, Hồng Loan cười nói: "Một là nữ quan trong cung Tiết ti ký Tiết đại nhân, cái này cũng không phải kỳ quái, bởi vì muội là muội muội ruột của Tiết đại nhân! Nhưng là còn có một vị là trưởng tôn của đương kim Tả Thừa Tướng Đại Lý Tự khanh Tần Hiển Tần đại nhân cũng lặng lẽ tới đây nhờ vả ta để cho ta ở Trọng Hoa cung bảo hộ muội chu toàn! Không biết muội và vị Tần đại nhân này có quan hệ sâu xa gì không? Ngài ấy là biểu đệ con hoàng cô của hoàng thượng, luôn luôn tự cao tự đại, khinh thường giao thiệp với loại người như chúng ta!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu cũng quả thật cảm động với những việc Tần Hiển vì mình mà làm, hắn thật sự là rất tỉ mỉ, chỉ là nghỉ đến hắn lòng nàng lại chua xót, nàng thật không muốn hắn vì mình làm những chuyện này! Nhưng biết có một người quan tâm mình như thế, lòng của nàng vẫn là cảm thấy rất ấm áp! Sau đó, Vô Ưu liền cười nói: "Thật ra thì muội và Tần đại nhân cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ là cơ duyên đúng dịp muội khám bệnh cho Tần lão phu nhân là tổ mẫu của Tần đại nhân mà thôi, Tần đại nhân lại là một người hiếu thảo vô cùng, cho nên vẫn cảm động và nhớ nhung tới tình nghĩa này, vẫn luôn rất chăm sóc đối với muội!"
"Chỉ là như vậy?" Nghe Vô Ưu giải thích, đôi mắt Hồng Loan nhìn chằm chằm nàng, hình như cũng không quá tin tưởng thân nhân một người bệnh sẽ vì một đại phu chuẩn bị tốt đến như vậy?
"Chỉ là như thế!" Đối mặt với chất vấn của Hồng Loan, Vô Ưu thong dong đối mặt, trong cặp mắt tinh khiết không có sóng.
Thấy Vô Ưu thản nhiên như thế, Hồng Loan cũng liền gật đầu một cái, coi như là tin! Cúi đầu uống hai hớp trà, lại nói: "Muội cũng coi như là người có phúc khí, vào cung chẳng những lấy được hồng phúc của trưởng công chúa, còn nhận được hồng phúc của hoàng thượng, muội nha…. Đợi hoàng thượng chỉ hôn cho muội một mối hôn sự tốt đi!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu cúi thấp đầu không nói gì, giữa hai lông mày cũng nhẹ nhàng nhíu chặt. Nghĩ thầm: không biết hoàng thượng sẽ tìm cho mình một hạng người như thế nào? Dù thế nào diện mạo cũng có thể hơn hẳn Lý Đại Phát chứ? Nếu là giống với cái đầu heo, không bằng nàng chết đi thì tốt hơn!
Có lẽ là nhìn thấu băn khoăn của Vô ưu, Hồng Loan vỗ vỗ tay của Vô Ưu, nói: "Muội không cần quá lo lắng, hoàng thượng sẽ chọn cho muội một người thật tốt!"
Nghe được Hồng Loan đã nhìn thấu nỗi lòng của mình, Vô Ưu không nhịn được cười một tiếng. Lúc này, bên ngoài chợt truyền tới giọng nói của một tiểu cung nữ."Hồng Loan tỷ tỷ, trưởng công chúa gọi người ạ!"
Nghe nói như thế, Hồng Loan cười cười nói: "Trưởng công chúa cũng không thể xa ta lâu đấy, ta phải nhanh đi về đây!" Nói xong, liền đứng lên.