Y Lộ Phong Hoa

chương 79: tràn ngập phấn khởi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đoàn người nghĩ lại cũng phải, dù sao trong nhà này cũng chỉ có mình Tiết Nhu làm nữ quan trong cung, cho nên ngay sau đó mọi người đều đứng hàng một ở trong đại sảnh nghênh đón công công ban chỉ đi vào truyền thánh chỉ! Vô Ưu yên lặng đứng sau lưng Chu thị, cảm thấy hết sức tò mò rằng hoàng thượng sẽ chọn người nào cho nàng? Đương nhiên cũng cảm thấy có chút khẩn trương!

Sau đó, chỉ thấy một thái giám mặc y phục vàng đất đội nón cánh ve đưa tay giơ thánh chỉ đi lên, phía sau còn có hai tiểu thái giám khoảng chừng mười mấy tuổi đi theo. Đợi thái giám cầm thánh chỉ đi đến trước chính đườn, Tiết Kim Văn dẫn đầu tất cả mọi người Tiết gia quỳ rạp xuống đất, vị thái giám kia dùng giọng nói chói tai đọc lớn: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Nữ nhi Tiết thị, huệ chất lan tâm (thanh khiết cao nhã), dung đức vẹn toàn (sắc đức đầy đủ), hành y tế thế (hành y giúp đời), diệu thủ nhân tâm (bàn tay kỳ diệu), trẫm rất yêu thích kì tài, càng cảm động trước tấm lòng, nay đặc biệt tứ hôn cho đại tướng quân uy vũ đương triều Thẩm Quân kết duyên làm chính thê, ngày trăng rằm tháng sau Vô Ưu Tiết thị có thể phu xướng phụ tùy (chồng đề xướng việc gì, vợ cũng đều nghe và làm theo), cầm sắt hoà minh (vợ chồng hoà hợp) với Thẩm Quân. Lời riêng: Vài ngày nữa đại tướng quân uy vũ Thẩm Quân sẽ thu quân hồi triều, nhanh chóng lựa chọn ngày thành hôn, không thể sai lầm, khâm thử! Tạ ơn!"

Mọi người nghe được nội dung thánh chỉ đều vô cùng cả kinh! Đương nhiên, người giật mình còn có Vô Ưu, bởi vì nàng hoàn toàn thật sự không ngờ hoàng thượng sẽ chọn vị hôn phu cho mình là Thẩm Quân! Giờ phút này, nàng thật sự không biết nên vui sướng, hay nên phiền não? Vui sướng là Thẩm Quân là một người muốn tài có tài, muốn mạo có mạo (dung mạo), có thể nói là dư sức xứng với nàng. Nhưng phiền não là hắn không phải là người bình thường, mà Thẩm gia cũng không phải là phủ đơn giản, nếu nàng gả qua đó còn có thể tự làm chủ được sao? Có thể nghĩ tới ngày nhàn nhã hay sao? Lúc này mày mi không khỏi khẽ nhíu lại.

Mà Tiết lão thái thái, Tiết Kim Văn và Chu thị đều vui sướng không thôi, đang lúc phiền não vì hôn sự của Vô Ưu, không nghĩ tới vậy mà hôm nay đột nhiên truyền đến thánh chỉ tứ hôn cho Vô Ưu, hơn nữa đối tượng tứ hôn lại chính là đại tướng quân uy vũ đương triều, thật sự khiến bọn họ cao hứng không ngừng! Còn Lí thị và Dung tỷ lại há hốc mồm, mắt thấy hôn sự giữa Vô Ưu và cháu nhà mẹ đẻ nàng sẽ thành, thế mà nửa đường lần này lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, còn do hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, vốn không thể đổi, cho nên thật sự là tức chết rồi! Còn trong lòng Dung tỷ vừa ghen tị vừa phẫn hận, nàng ta dựa vào cái gì mà đột nhiên có thể gả cho đại tướng quân uy vũ chứ? Lại còn là thê tử, là chính thất, điều này quả thực khiến người người vô cùng phát cáu!

Vô Ưu đang suy nghĩ, thế nhưng lại quên mất lĩnh chỉ tạ ơn, Tiết Kim Văn quay đầu nhìn nàng, khẽ ho khan một tiếng, lúc này Vô Ưu mới hồi thần đi đến, nhanh chóng cúi người dập đầu nói: "Tiết Vô Ưu lĩnh chỉ tạ ơn! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Sau đó liền đi lên cầm lấy hai đầu chuôi thánh chỉ trong tay thái giám.

Sau khi tiếp chỉ, vị thái giám kia cười nói với Vô Ưu: "Tiết cô nương, thật sự chúc mừng ngài! Được tứ hôn cho đại tướng quân uy vũ, ngài quả thực là có phúc!" Vị thái giám vươn ngón tay cái cong lên.

"Làm phiền công công rồi!" Vô Ưu cúi đầu một cái. Dù sao nữ tử ở cổ đại khi được nhắc tới hôn sự đều cần phải xấu hổ thẹn thùng.

Sau đó, vị thái giám liền quay đầu cười nói với Tiết Kim Văn: "Tiết đại nhân, ngươi cần phải chuẩn bị tỉ mỉ hôn sự cho nhị tiểu thư, đoán chừng mười tám ngày nữa đại tướng quân uy vũ sẽ hồi kinh. Ý thánh thượng không muốn trì hoãn, sau khi đại tướng quân hồi kinh sẽ chọn ngày lành để thành hôn!"

Nghe nói như thế, Tiết Kim Văn nhanh hành lễ nói: "Vâng, vâng, nhất định thần sẽ làm theo ý thánh thượng!"

"Ha ha... Tiết đại nhân, quả thật là thánh thượng đã tìm con rể tốt cho ngươi!" Vị thái giám đó cười ha ha.

"Đã chuẩn bị xong trà bánh, mời Thường công công dời bước đi đến phòng khách?" Tiết Kim Văn ân cần nói.

Chỉ là vị thái giám đó cũng chỉ khoát tay cản lại, nói: "Không cần đâu! Lão nô còn phải đi về nói cho thánh thượng biết kết quả nữa đây." Dứt lời, không chờ Tiết Kim Văn trả lời, Thường Xuân dẫn hai tiểu thái giám đi về phía ngoài cổng.

"Thường công công đi thong thả!" Tiết Kim Văn nhanh theo sau đưa tiễn.

Đợi đến lúc Thường công công đã đi khỏi đại sảnh, Chu thị nhanh kéo tay Vô Ưu hỏi: "Vô Ưu, đại tướng quân uy vũ đó có phải là nhị công tử ở hầu phủ Yên Ổn hay không?"

"Đúng vậy." Vô Ưu gật gật đầu.

"Đại nãi nãi, ngài đã quên rồi sao? Nhớ lúc trước chúng ta ăn cơm ở trà lâu còn vừa vặn nhìn thấy Thẩm tướng quân đang dạo phố nữa đấy!" Một bên Liên Kiều trả lời.

Nghe nói như thế, Chu thị cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó vui vẻ ra mặt nói: "Đúng! Đúng rồi! Xem đầu óc ta này? Sao đã quên rồi chứ? Nếu theo lời người kia, quả thật là không sai, dáng vẻ tốt, gia thế tốt, nghe nói là người tài đức vẹn toàn!"

Lúc này, Tiết lão thái thái cũng cao hứng cười nói: "Thật không nghĩ tới Vô Ưu sẽ có một nhân duyên tốt như vậy! Vốn đợt trước nàng tiến cung ta còn lo lắng, quả thực cái này mới chính là phúc báo!"

"Đúng vậy, không nghĩ tới lo liệu chuyện sinh con của trưởng công chúa mà hoàng thượng có thể ban lộc lớn như vậy! Thật sự là bồ tát phù hộ." Nói xong, hai tay Chu thị chắp lại thành chữ thập quay người ngước lên trời cầu nguyện.

"Nói đến bồ tát phù hộ, ta mới nhớ đến đợt trước đi đến Bạch Mã tự cầu sâm cho Vô Ưu, lúc đó đại sư giải sâm còn nói sẽ có một mối lương duyên, vốn lúc đầu ta còn bán tín bán nghi, không nghĩ đến đúng thật là linh nghiệm, lại có thể ứng trên chuyện này!" Tiết lão thái thái bỗng nhiên nói.

Nghe nói như thế, Vô Ưu ngồi ở một bên nhíu mày. Nghĩ rằng: Lúc đó chỉ bốc một thăm gặp nạn, không nghĩ tới quả thật là sơn trọng thủy phục nghi vô lộ, liễu rủ hoa cười lại gặp làng (hai câu thơ trên được trích trong Du Sơn Tây Thôn, có nghĩa như “đang gặp khó khăn đột nhiên mừng rỡ (hai mắt tỏa sáng) vì đã nghĩ tới cách giải quyết hay có người giúp đỡ khó khăn)! Vị đại sư đó đã nói có một mối lương duyên, chẳng lẽ muốn nói nàng với Thẩm Quân? Nghĩ đến đây, trước mặt Vô Ưu không khỏi ẩn hiện lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng và đôi mắt sâu không thấy đáy của Thẩm Quân, nói thật, nàng có phần mơ hồ với nam nhân này, hắn thật sự chính là chân mệnh thiên tử của mình sao?

Lúc này, Tiết Kim Văn tiễn Thường công công đã quay lại, quả thực là cao hứng đến có thể dùng một câu hoa chân múa tay để hình dung, trong mắt chứa ý cười nói: "Nương, các ngươi có biết vị công công vừa rồi là tâm phúc duy nhất bên người hoàng thượng —— Thường Xuân không, có thể nói hắn là người nhìn hoàng thượng lớn lên, lúc trước phụng dưỡng cho tiên đế, nghe nói ngay cả nương nương ở trong cung đều phải cho hắn vài phần mặt mũi! Lần này hoàng thượng phái hắn đến ban chỉ, có thể thấy Vô Ưu chúng ta được xem trọng đến mức nào. Lần này Vô Ưu chúng ta lấy được phúc từ hoàng thượng và trưởng công chúa! Hơn nữa vi phụ cũng đã gặp đại tướng quân uy vũ hai lần rồi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, gia thế bất phàm, nghe nói tài đức cũng vẹn toàn. Ai nha! Hôn sự như vậy chúng ta muốn nghĩ cũng không dám nghĩ."

"Ừ." Tiết lão thái thái nghe nói như thế liền cười gật gật đầu, sau đó nói: "Vừa rồi không phải là vị công công đó đã nói rồi sao? Ý hoàng thượng muốn cho bọn họ nhanh chóng thành hôn, ta thấy thời gian cũng không nhiều, bây giờ chúng ta cũng nên tính toán dần dần mới phải, gia thế đối phương tốt như thế, chúng ta cũng nên dốc hết toàn sức mới được, ngàn vạn lần đừng để nhà người ta xem thường chúng ta!"

"Dạ, dạ. Chuyện này tôn tử đều rõ ràng!" Tiết Kim Văn nhanh chóng gật đầu.

Lúc này, Lí thị kiềm nén sự bực bội trong người, mở miệng nói:"Ta nói lão thái thái này, hôn sự giữa Vô Ưu và cháu nhà mẹ đẻ ta không cần tính nữa à?"

Tiết lão thái thái nghe nói như thế, liếc mắt nhìn Lí thị một cái, sau đó sắc mặt hoảng sợ, nói: "Câu nào ngươi nói không cần tính? Dù sao giữa nhà ta và nhà mẹ đẻ ngươi không có hôn ước nào, chẳng qua chỉ có bà mối đến nói một câu, chúng ta nói cân nhắc mà thôi. Lại nói, bây giờ hôn sự này là do hoàng thượng tứ hôn, ai dám mạo phạm? Một người làm sai còn muốn cả nhà sao trảm à (tịch thu tài sản giết cả dòng họ)!"

Nghe thấy cả nhà sao trảm, Lí thị biết chuyện này không thể có con đường quay về, cho nên chỉ thuận miệng nói: "Aiz, cũng là Lí gia chúng ta không có được phúc phận, thật sự là uổng công ta đã chuẩn bị mấy tháng!"

Lúc này, Tiết lão thái thái cúi đầu nghĩ nghĩ, sau đó nói với Yến Nhi ở bên cạnh: "Yến nhi, ngươi đi sang phòng thu lấy một trăm lượng bạc, lấy một ít đồ tết từ thôn trang đưa đến, thêm gà, vịt, cá, và năm xấp tơ lụa thượng hạng lên xe ngựa của ta đi!"

"Dạ." Yến nhi lên tiếng trả lời rồi đi.

Sau đó, Tiết lão thái thái nói với Lí thị đang mất hứng: "Kim Hoàn, lát nữa ngươi ngồi lên xe ngựa của ta đưa những đồ vật kia và bạc sang cho huynh đệ nhà mẹ đẻ ngươi đi, bảo bọn họ tìm một cửa hôn sự tốt! Sau này nếu nhà bọn họ có chuyện vui thì Tiết gia chúng ta còn có thể gửi tặng một đại hồng bao."

Đột nhiên nghe được có nhiều đồ đưa sang nhà huynh đệ như vậy, vẻ mặt Lí thị dần dần nở nụ cười, dù sao hôn sự do hoàng thượng tứ hôn, ai ai cũng không dám mạo phạm, cho nên nhanh chóng nói: "Vậy Kim Hoàn thay huynh đệ nhà mẹ đẻ cám ơn lão thái thái!"

"Ừ, rốt cuộc vẫn là thân thích, sau này vẫn còn thường xuyên qua lại!" Tiết lão thái thái gật gật đầu nói.

Sau đó, Tiết Kim Văn cũng nhân tiện nói: "Nương, con tính toán thấy làm sao đồ cười của Vô Ưu cũng cần phải mấy chục khiên mới có thể diện, còn thêm nha hoàn của hồi môn, bốn nha hoàn mới được, thêm trang sức trâm vòng đoán chừng cũng phải cần ít nhất hơn vạn bạc, còn chưa tính ruộng đất và cửa hàng làm của hồi môn, cái này..." Lúc nói đến đây, vẻ mặt Tiết Kim Văn có chút khó xử, dù sao của cải của Tiết gia cũng không nhiều, nếu cần có thể diện thì… thật là khó xử!

"Một vạn bạc? Nhà chúng ta chỉ có nhiêu bạc như thế sao?" Lí thị vừa nghe lời này lập tức nói một câu. Tiết Dung cũng có chút sốt ruột, chỉ là không nói được. Trong nhà có một vạn bạc như vậy, nếu hiện tại đều rót vào của hồi môn của Vô Ưu, vậy lúc nàng xuất giá thì làm sao bây giờ? Mà Lí thị lại sốt ruột những của cải trong nhà của tôn tử nàng Nghĩa ca, thậm chí một phần nàng cũng không muốn cho Vô Ưu!

Lời Tiết Kim Văn cũng khiến Tiết lão thái thái có chút khó xử, nàng nhìn thoáng qua Vô Ưu, lại nhìn sang Lí thị và Dung tỷ, dù sao hiện tại Tiết gia chỉ có nhiều nhất là một vạn lượng bạc, nếu mua đồ cưới cho Vô Ưu vậy thì sau này Dung tỷ xuất giá thì làm sao? Tuy Dung tỷ chỉ là thứ xuất, nhưng rốt cuộc cũng không thể quá khó coi, nhưng còn Nghĩa ca, vẫn nên để lại chút bạc để cho hắn đón dâu sinh con mới phải, còn những chi phí thường ngày cho đại gia đình Tiết gia nữa!

Nhìn Tiết lão thái thái liếc mắt nhìn mình một cái, Lí thị nhanh miệng nói: "Lão thái thái, đồ cưới nhị tỷ cũng không thể quá ít, nhìn tình cảnh nhà chúng ta thử xem? Lại nói, Nghĩa ca cũng lớn, cũng nên đón dâu rồi, mà Dung tỷ cũng không nhỏ, rồi còn những người trong nhà chúng ta nữa!"

Một bên Chu thị nhìn thấy vẻ mặt Tiết lão thái thái lúng túng, nghe Lí thị nói như vậy, có khả năng là đồ cưới của Vô Ưu sẽ bị ngâm nước nóng, người làm nương như nàng dù sao cũng phải tranh vì con, cho nên cũng nói theo: "Lão thái thái, đại gia, người Vô Ưu gả là Hầu phủ, cũng là quan triều đình, nếu đồ cưới quá ít thì sau này chẳng những người Thẩm gia khinh thường Vô Ưu, mà sẽ càng khinh thường nhà mẹ đẻ chúng ta. Tuy hiện giờ bạc trong nhà không nhiều, nhưng tốt xấu gì chúng ta vẫn còn hai cửa hàng, ngoài thành còn có mấy trăm mẫu, hàng năm đều có tiền thu, Nghĩa ca mới mười bảy tuổi, cần phải đến hai mươi mới có thể đón dâu, còn Dung tỷ sao cũng phải qua năm mới được, chuyện này chúng ta có thể từ từ làm!"

Lời Chu thị nói cũng có đạo lý, giờ phút này quả thật Tiết lão thái thái và Tiết Kim Văn cũng đã hơi nghiêng nghiêng, bầu không khí trong đại sảnh vô cùng yên tĩnh. Vô Ưu mắt lạnh xem nửa ngày, mới từ từ đứng lên, nói: "Tổ mẫu, phụ thân, nương, nhị nương, mọi ngươi không cần quan tâm đến Vô Ưu, Vô Ưu đã nghĩ rồi, người Thẩm gia cưới là ta Tiết Vô Ưu, chứ không phải đồ cưới, cho nên tất cả đồ cưới của ta đều đơn giản hết đi!"

Nghe nói như thế, Chu thị là người thứ nhất đứng lên phản đối."Vậy làm sao có thể? Nha đầu, ngươi không biết thói đời bây giờ, nếu ngươi không có đồ cưới thì sau này chẳng những bị nhà chồng khinh thường mà phải chịu khi dễ!" Đây chính là những gì nàng phải chịu khi ở Tiết gia, cho dù nàng có đồ cưới nhưng yếu đuối cũng bị khi dễ, may mắn là hai nữ nhi có tiền đồ hiểu chuyện, nàng mới có thể xoay người. Đương nhiên, lúc nói những lời này, người nói vô tâm người nghe cố ý, trên mặt Tiết lão thái thái và Tiết Kim Văn đều hiện lên một chút xấu hổ.

Vô Ưu nhìn vẻ mặt sốt ruột của Chu thị, cười nói: "Nương, ta lấy tiểu thôn trang và xưởng chế dược xưởng cùng với những bạc ta đã tích góp rồi đặt mua những đồ cần thiết là được rồi!"

Nghe nói như thế, trên mặt Tiết Kim Văn không nhịn được. Vội vàng nói: "Vậy làm sao có thể? Ngươi xuất giá phụ mẫu chúng ta cũng không thể không thay ngươi chuẩn bị đồ nào được? Nếu kể ra ngoài thì chúng ta còn có mặt mũi nào?"

Lúc này, Tiết lão thái thái cũng nói: "Đúng vậy, không được, dù sao trong nhà cũng phải chuẩn bị đồ trang sức, nha hoàn hầu hạ ngươi, và nha hoàn hồi môn! Tiết gia chúng ta không thể bạc đãi nữ nhi như vậy."

Nghe nói như thế Vô Ưu chỉ cười nói: "Vậy theo ý tổ mẫu, để cha và nương ta chuẩn bị trang sức, nha hoàn và nha hoàn hồi môn là được rồi, còn những cái khác Vô Ưu không cần thiết!"

Tiết lão thái thái và Tiết Kim Văn liếc mắt nhìn một cái, biết tình hình bây giờ cũng chỉ có thể làm được như thế, cho nên, sau đó Tiết lão thái thái liền nói với Chu thị: "Lệ Nương, ngươi suy nghĩ cho nữ nhi ta hiểu rõ, dù sao ta cũng là mẫu thân, chỉ là chúng ta vẫn nhìn theo đại cục, tuy Vô Ưu là trưởng nữ, nhưng dù sao trong nhà cũng không chỉ mình nàng, hơn nữa chi phí ăn uống chi tiêu của hai phu thê ngươi. May mắn là Vô Ưu có khả năng, có thôn trang và xưởng làm hồi môn, ta còn một bộ trang sức để lại cho nàng, nhân tiện phu thê hai ngươi phân phó người chế tạo thêm một bộ trang sức thượng đẳng, còn y phục và chăn thì cứ nhờ tiệm nào thêu đẹp, sẵn tiện ngươi cũng cân nhắc một chút xem nha hoàn nào có thể theo Vô Ưu gả sang, về phần bốn nha hoàn hồi môn, Vô Ưu thấy ai thích hợp thì mang theo, không ưa mắt thì bỏ tiền mua về, ngươi thấy như vậy có được không?"

Nghe Tiết lão thái thái nói xong, cảm thấy lời nàng nói có lí, với lại muốn chuẩn bị tốt cho hôn sự này cũng phải tiêu hơn một vạn lượng mới lấy được thể diện, mà hiện nay Tiết gia cũng chỉ có khả năng này, quả thật cửa hàng trong nhà cũng không thể làm của hồi môn cho Vô Ưu gả sang, cho nên ngay sau đó, Chu thị gật đầu nói: "Cứ theo lời lão thái thái mà làm!"

Nghe nói như thế, Tiết lão thái thái và Tiết Kim Văn cao hứng cười, mà Lí thị thì lại thở dài nhẹ nhõm một hơi! Dù sao đại tông (hàng loạt của cải) cũng không bị Vô Ưu lấy đi, còn lại đều là của tôn tử nàng. Còn Dung tỷ lại gảy bàn tính ở trong lòng, nói thật nàng không muốn của hồi môn của Vô Ưu nhiều, bởi vì trong nhà cũng không có nhiều bạc làm đồ cưới sau này cho nàng, nhưng không nghĩ đến Tiết gia lại không cho Vô Ưu cái gì, dù sao người ta là trưởng nữ, mà nàng xuất giá còn không có đồ cưới, thì sau này thứ nữ nàng nếu có xuất giá thì chẳng phải là càng không có bất cứ đồ nào sao? Hiện tại một màn này cũng khiến nàng cao hứng, cửa hàng trong nhà không thể cho bất cứ nữ nhi nào, nhưng một bộ trang sức tốt cũng đủ dùng hơn một năm, còn thêm bốn nha hoàn hồi môn bốn nô tì, y phục, chăn, đều đầy đủ, tuy không có nhiều lắm, nhưng cũng không đến mức quá khó coi! Hơn nữa lão thái thái có nói nàng sẽ để lại một bộ trang sức cho nàng ta, cũng công khai rằng, chờ lúc nàng xuất giá, cũng sẽ có một bộ, nhiều lắm cũng chỉ là không tốt bằng Vô Ưu!

Quả nhiên, sau đó, Tiết lão thái thái liền nói một câu với Lí thị:"Ta sẽ không bất công, Vô Ưu và Dung tỷ đều là chắt nữ của ta, không phân biệt trưởng thứ, chờ lúc Dung tỷ xuất giá, ta cũng sẽ chuẩn bị cho nàng một bộ trang sức. Ai! Chỉ là Nhu nhi ở trong cung, cũng không biết cả đời còn có một ngày này hay không? Mặc kệ có hay không, ta sẽ chuẩn bị trước cho nàng một bộ trang sức!" Nói xong, còn thở dài một hơi!

Nghe nói như thế, Lí thị và Dung tỷ đương nhiên là cao hứng, còn Chu thị và Vô Ưu lại tràn ngập xót xa! Đúng vậy, Nhu nhi ở nơi không thấy người, không biết sau này nàng có phải sống cả quãng đời còn lại trong cô độc hay không?

"Ta mệt rồi, ta về trước nghỉ ngơi! Các ngươi cũng giải tán đi." Nói xong, một nha hoàn đi lên đỡ Tiết lão thái thái về phòng, mọi người cũng giải tán.

Từ chính sảnh đi ra, Lí thị dẫn theo Dung tỷ về phòng thay đổi y phục rồi ngồi lên xe ngựa Tiết lão thái thái một đường đi đến nhà huynh đệ mẹ đẻ nàng.

Sau khi xe ngựa xóc nảy một hồi, hai mẫu tử Lí thị đang ngồi trong xe, trước mắt còn có một đại bao màu đỏ đựng ngân lượng. Sau khi đếm xong ngân lượng, Dung tỷ mới nói: "Nương, lần này nếu không có một trăm lượng bạc và mấy đồ kia, thì không biết sắc mặt của mợ còn khó coi đến mức nào!"

Muốn nói cũng phải, mấy tháng này Lí gia muốn kết hôn với Vô Ưu đã mất không ít công sức, đưa đồ ăn đến Tiết gia không nói lúc nào cũng cố gắng trưng mặt cười nghênh đón, hơn nữa Lí Đại Phát còn bị đánh một trận, nói không chừng lần này nói ra còn không biết ảo não đến chừng nào!

Nghe nữ nhi nói, Lí thị giật giật khóe miệng nói: "Tính phần thịt heo sườn heo hay mấy đồ linh tinh bọn họ đưa sang cao nhất cũng chỉ là mười mấy đến hai mươi lượng bạc mà thôi, ngươi cho là mợ ngươi chịu chi ra đồ đáng giá sao? Tuy trong lòng nhất định không cam tâm, nhưng một trăm lượng bạc này, cũng coi như tiện nghi cho nàng!" Nói đến đây, đôi mắt Lí thị chuyển động, sau đó nhìn chằm chằm vào đại bao đỏ trước mặt một lúc lâu, mới nói:

"Dung tỷ, nhanh lấy một nửa bạc ra đi!"

"Nương, không phải là ngài..." Nghe lời nương, Dung tỷ cũng đã đoán được đại khái.

"Đưa mợ ngươi năm mươi hai lượng là đủ rồi! Mấy ngày nay nương ngươi trưng mặt cười đi chạy tiền theo sau người ta, cũng không thể chỉ tính cho một mình mợ ngươi thôi?" Lí thị bất bình nói.

Dung tỷ không khỏi cười nói: "Muốn nói cũng phải, mợ còn có thể kiếm hơn trăm hai nữa, mấy vật trên xe dù sao cũng khoảng chừng trăm hai rồi!"

"Đúng vậy. Lần này lão thái thái xử lý rất hay!" Lí thị đắc ý dương cằm cười. Sau đó lại nói: "Hai năm qua nương ngươi không lấy được bạc, phải dựa vào mấy lượng bạc tiêu vặt hàng tháng, ca ca ngươi lại thường đi trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến ta nghẹn chết, ngươi xem hiện giờ ngay cả son phấn nương ngươi cũng không nỡ mua!"

Nghe nói như thế, Dung tỷ nhích lại gần mặt Lí thị, cười đùa nói: "Nương, ai nói chỉ mình ngươi không đâu, hai năm qua y phục trang sức son phấn của nữ nhi cũng không tốt như xưa. Không bằng lần này ngài đặt may một bộ y phục mới cho ta đi?"

"Được, được, trở về ta sẽ đi đặt!" Trong lúc nhất thời, mẫu tử Lí thị vì năm mươi lượng bạc mà cao hứng không thôi.

...

Ăn một chút, Vô Ưu liền về phòng nghỉ ngơi.

Vừa bước tới cửa, Vô Ưu nhịn không được kéo Liên Kiều hỏi: "Liên Kiều, gần đây Tôn tiên sinh có đến hay không?"

"À, đúng rồi, trước đó Tôn tiên sinh có tới, còn đưa một cọc ngân phiếu năm trăm lượng bạc đến nói là tiền lợi nhuận hai tháng, xem ta này? Tí nữa đã quên!" Nói xong, Liên Kiều chạy nhanh vào phòng lấy ngân phiếu đi ra.

Tôn tiên sinh cũng là một người thành thật, nhớ rất rõ ngày đưa đến lợi nhuận, hơn nữa Vô Ưu đã đi đến xưởng chế dược hai lần, các khoản mục cũng nhớ rất rõ ràng, quả thật là một người hợp tác làm ăn tốt lắm. Sau đó, Vô Ưu nhanh hỏi tiếp: "Vậy Tôn tiên sinh có nói gì không?"

"Tôn tiên sinh nói chuyện mua bán ở xưởng chế dược rất tốt, nói là muốn gặp nhị tiểu thư để thương lượng một chút xem năm nay có thể thuê thêm hai người không!" Liên Kiều cười cầm ngân phiếu trong tay đưa cho Vô Ưu nhìn.

"Còn nói gì nữa không?" Vô Ưu nhận lấy ngân phiếu, cúi đầu vừa thấy, quả thật là một xấp ngân phiếu năm trăm lượng bạc.

"À..." Liên Kiều suy nghĩ nửa ngày, sau đó mới lắc lắc đầu."Dường như không có! Chỉ cầm theo hai hộp điểm tâm và mấy hộp trái cây tặng cho lão thái thái và đại nãi nãi thôi."

Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi cúi đầu nghĩ: Sao lại thế này? Theo thông thường nói không phải là như vậy chứ? Sau khi dược đó bán đi các phu nhân và tiểu thư ăn xong khẳng định sẽ tiêu chảy không ngừng, đến lúc đó sẽ tìm đến hiệu thuốc, hiệu thuốc sẽ tìm Tôn tiên sinh, nếu Tôn tiên sinh tự xử lý không xong đương nhiên sẽ tìm đến nơi nàng, nhưng tại sao bây giờ một ít tin tức cũng không có? Chẳng lẽ do Liên Kiều không cẩn thận quên cầm dược đến hiệu thuốc sao?

Sau đó, Vô Ưu liền hỏi Liên Kiều."Đúng rồi, lúc đi ta đưa cho ngươi hai mươi hộp dược kia ngươi không đưa đến hiệu thuốc à?"

Nghe nói như thế, Liên Kiều rót một ly trà nhanh trả lời: "Nhị tiểu thư nếu ngài không nhắc tới thì nô tì cũng quên mất, dược đó nô tì để trong nhà kho, nô tì không dám đưa đến các hiệu thuốc!"

Lời Liên Kiều nói khiến Vô Ưu thở phào nhẹ nhõm! May mắn là chưa đưa đi, bằng không bây giờ lại xảy ra phiền toái không nhỏ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại sao cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là nàng đã phân phó nàng ấy đưa đến hiệu thuốc rồi, tại sao nàng ấy lại không đưa? Còn nói không dám đưa? Cho nên lại hỏi tiếp: "Vì sao không dám đưa?"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio