Nghe nói như thế, Vô Ưu gật đầu một cái, nghĩ thầm: Tuy rằng Diêu thị khôn khéo, miệng lại lợi hại, nhưng làm chuyện gì cũng muốn có mặt mũi, người của nàng nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa, chuyện này cũng không đáng lo lắng, dù sao bây giờ Thẩm Quân đối xử với nàng như thế nào từ trên xuống dưới Thẩm gia này đều thấy được, mặc dù Thẩm Trấn được thừa kế tước vị, nhưng trong phủ này ai cũng biết bây giờ Thẩm Quân mới là trụ cột chắc chắn của cái nhà này, không chỉ nắm binh quyền, mà trong triều đình cũng rất được coi trọng, đừng nói là kẻ dưới, ngay cả Diêu thị cũng kiêng nể Thẩm Quân ba phần! Sau đó, Vô Ưu nhân tiện nói: "Ta và đại nãi nãi đã nói chuyện với nhau rồi, trước mắt sẽ không sắp xếp chức vụ cho ngươi và vợ của ngươi. Những ngày này ngươi thay ta quản lý thôn trang và xưởng chế dược cùng với những ruộng đất kia trước, thời gian còn lại ngươi và vợ của ngươi cũng có thể len lén nghỉ một khoảng thời gian!"
Nghe nói như thế, Vượng Nhi hơi ngạc nhiên, há hốc mồm muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi!
Thấy thế, Vô Ưu cười nói: "Ta biết ngươi muốn hỏi gì, ta cũng không nhiều lời với ngươi, lát nữa em gái của ngươi sẽ nói cho ngươi! Ha ha, thật ra coi như ta không nói, em gái ngươi cũng sẽ nói cho ngươi biết nguyên nhân!"
Nghe thấy lời này, Ngọc Trúc khẩn trương lo sợ nói: "Nhị tiểu thư, Ngọc Trúc chưa bao giờ dám tự mình truyền lời nói của chủ tử cho người nhà!"
Nghe vậy, Vô Ưu cười nói: "Ta biết em là người giữ bổn phận, tuy rằng tuổi của em không lớn lắm, nhưng cũng có nặng nhẹ, biết có lời có thể nói, có lời không thể nói!"
Nghe nói như thế, Vượng Nhi vội vàng nói: "Nhị tiểu thư, Ngọc Trúc em ấy tuổi còn nhỏ, em ấy làm không đúng ngài cứ việc dạy dỗ!"
Nhìn lướt qua vẻ mặt khẩn trương của hai anh em họ, Vô Ưu khẽ cười nói: "Ta chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi, các ngươi đừng khẩn trương! Đương nhiên ta biết bình thường các ngươi đều chăm chỉ. Được rồi, Vượng Nhi, ngươi và vợ của ngươi nhàn rỗi thì nhàn rỗi, lúc nhàn rỗi cũng phải mắt nhìn sáu hướng tai nghe tám phương, trong phủ này không thể ít chuyện như Tiết gia, từ trên xuống dưới phủ này chủ tử nô tài sơ sơ cũng hơn một trăm nhân khẩu, càng không nói đến bạn bè thân thích gì đó, vì vậy chuyện ở đây các ngươi đều phải để ý hơn một chút, chúng ta vừa mới đến, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào chính mình!"
" Vâng, Vượng Nhi nhớ kỹ, xin nhị tiểu thư yên tâm! Nhà nô tài đều thích nói đùa, người cũng linh hoạt, mới đến vài ngày đã quen thân với các bác gái và thím trong này, nhưng chỉ là một số người đứng bên ngoài cửa không có ai được yêu thích đặc biệt, đều là một số hạ nhân hạng hai!" Vượng Nhi trả lời.
"Cũng đừng coi thường những hạ nhân hạng hai này, ai mà không có họ hàng và bạn bè? Quần thần cũng có mấy thân thích là sai vặt nghèo đó! Lại nói thời vận của mỗi người không chừng lúc nào đó sẽ đến, được yêu thích cũng sẽ biến thành không được yêu thích, hạ nhân hạng hai cũng có lúc trở thành bà quản gia hạng nhất. Đây chính là đạo lí ba mươi năm Hà Tây, ba mươi năm Hà Đông!" Vô Ưu mỉm cười nói.
"Nhị tiểu thư nói vô cùng chính xác, vậy mới nói bạn bè đủ hạng người chúng ta đều nên kết giao, có đôi khi trong lúc người ta bần cùng giúp một cái. Nói không chừng sau này người ta lên như diều gặp gió lại đến phiên người ta giúp chúng ta đó! Có vài người kiến thức hạn hẹp, chỉ lo trước mắt, chẳng những nịnh hót người ta, mà đến cùng vẫn phải chịu thua thiệt!" Vượng Nhi nhanh chóng phụ họa nói.
"Các ngươi đều hiểu đạo lý này là tốt rồi!" Vô Ưu gật đầu, sau đó lại hỏi: "Được rồi, Phục Linh và Bách Hợp ở chỗ ngươi thế nào?"
"Hai vị cô nương không có chuyện gì đều ở trong phòng thiêu thùa may vá, cũng không đi ra, cũng chỉ tiếp xúc với các ma ma bà tử, không thì là tiểu nha đầu làm việc nặng cũng không có lời gì nói với các nàng!" Vượng Nhi nhanh chóng trả lời.
Nghe nói như thế, Vô Ưu uống một ngụm trà, sau đó nói: "Phục Linh đó làm bánh ngọt không tồi, sáng ngày mai ngươi để nàng đến chỗ ta làm nhiều bánh ngọt một chút, ta muốn tặng cho lão phu nhân và đại nãi nãi nếm thử!"
"Vâng. " Vượng Nhi nhanh chóng gật đầu.
"Được rồi, ngày mai bảo vợ của ngươi đi mua chút vải vóc mềm mại về, để Bách Hợp làm một vài bộ quần áo cho trẻ con mới sinh, chăn, giày gì đó làm hết đi! Phải rồi, để vợ của ngươi đến tiệm vải lớn mua, giá đắt một chút cũng đừng lo, vải vóc đều phải là loại thượng đẳng!" Vô Ưu đột nhiên phân phó nói.
Nghe nói như thế, Vượng Nhi sửng sốt một chút, nghĩ thầm: Nhị tiểu thư nói vậy là sao? Vì sao lại đột nhiên muốn quần áo các thứ cho trẻ con mới sinh? Chẳng lẽ là nhị tiểu thư có rồi? Điều này cũng quá không có khả năng nha? Vì nhị tiểu thư mới đến được mấy ngày? Mang theo nghi ngờ, Vượng Nhi gật đầu trước. Trả lời: "Ngài mai nô tài sẽ để vợ nô tài đi mua! Nhị tiểu thư, sao ngài lại đột nhiên muốn mấy đồ cho trẻ con mới sinh vậy?"
Nghe vậy, Vô Ưu đang nâng chén trà ngừng lại, sau đó nhẹ giọng nói: "Ta muốn mang đi tặng người khác! Bảo Bách Hợp làm tỉ mỉ một chút."
"Vâng. " Vượng Nhi gật đầu một cái, sau đó bỗng nhiên hỏi: "Đúng rồi, nhị tiểu thư, làm quần áo cho bé gái hay là bé trai vậy?"
Nghe nói như thế, Vô Ưu mỉm cười, nói: "Làm cho bé trai đi! Ừ, tốt nhất là làm cho cả bé trai và bé gái đều mặc được!" Đứa bé trong bụng Chu thị có phải bé trai hay không nàng vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn, nhưng có lẽ cũng không sai. Để cho an toàn, vẫn là chuẩn bị cho cả hai khả năng đi! Nghĩ lại mình đã lớn tuổi như vậy bỗng nhiên lại biết mình có thêm một người em trai, ngược lại cũng rất đặc biệt! Nhưng cũng gửi gắm rất nhiều hi vọng vào sinh mạng nhỏ bé đang đến.
Nói những thứ này xong, bỗng nhiên Vượng Nhi móc mấy tấm ngân phiếu trong ngực ra, cười nói: "Chỉ mải nói chuyện với nhị tiểu thư, đã quên mất chuyện quan trọng nhất rồi!" Nói xong, liền đứng dậy đưa ngân phiếu tới trước mặt Vô Ưu, nói: "Đây là lợi nhuận hai tháng nay hôm qua Tôn tiên sinh tự mình đưa đến, vẫn còn thừa năm trăm lượng ngân phiếu, là phần tiền Tôn tiên sinh mang theo, nói phải mua quà mừng gì đó cho nhị tiểu thư, cũng không biết nhị tiểu thư thích gì, để chính ngài tuỳ ý mua là tốt rồi!"
Nghe được lời nói của Vượng Nhi, cúi đầu nhìn ngân phiếu trong tay một chút, là ba tờ năm trăm lượng, một tờ năm trăm lượng là quà mừng, hai tờ năm trăm lượng khác là lợi nhuận của xưởng chế dược trong hai tháng này. Sau đó, Vô Ưu đưa tay chuyển ngân phiếu cho Liên Kiều nói: "Cất đi!"
"Vâng. "Liên Kiều nhanh chóng đưa hai tay nhận ngân phiếu.
"Tôn tiên sinh là người rất đáng tin cậy, lợi nhuận của xưởng chế dược đều đưa tới đúng hạn. Quà mừng năm trăm lượng lần này thực sự là quá quý trọng rồi, ta nhận cũng rất ngại!" Từ sâu trong lòng Vô Ưu nói. Trong lòng cũng cảm thấy rất may mắn mới có thể tìm được đồng bạn hợp tác tốt như vậy.
"Đúng vậy, mỗi lần tiểu nhân đi xưởng chế dược, Tôn tiên sinh đều kéo tiểu nhân xem sổ sách đó, tiểu nhân nói không xem, hắn còn không chịu, nói nhị tiểu thư ngài không có thời gian đến xem sổ sách, vậy hãy để tiểu nhân xem đi, sao đó về bẩm báo với nhị tiểu thư đó!" Vượng Nhi cười nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu gật đầu. Nói: "Tôn tiên sinh là một người có trách nhiệm, được rồi, ở đây vẫn còn mấy tờ đơn thuốc mới, lát nữa lúc ngươi ra ngoài thì đưa cho Tôn tiên sinh, để hắn dựa theo đơn thuốc của ta làm vài loại thuốc mới thử xem!"
"Vâng. " Vượng Nhi gật đầu.
Sau đó, Vô Ưu lại hỏi: "Hiện tại trong xưởng tổng cộng có bao nhiêu nhân công?" Từ lúc tháng chạp năm ngoái bị một đạo thánh chỉ của hoàng thượng triệu tiến cung, mấy tháng sau đó nàng cũng không đến xưởng chế dược nhìn.
"Bẩm nhị tiểu thư, vẫn có khoảng hai mươi, ba mươi người! Đúng rồi, Tôn tiên sinh còn nói năm nay muốn mời thêm mấy người đó, thuốc chúng ta làm không đủ bán!" Vượng Nhi nói.
"Ừ, ngươi bảo Tôn tiên sinh cứ việc mạnh tay làm đi, mấy tháng sau không có lợi nhuận không sao, toàn bộ cứ dùng để mở rộng xưởng chế dược, chờ qua mấy tháng này lợi nhuận sẽ tăng lên gấp bội!" Vô Ưu phân phó nói.
"Vâng. Ngày mai tiểu nhân sẽ đi nói với Tôn tiên sinh!" Vượng Nhi cười nói.
"Những miếng đất cuối năm ngoái chúng ta mua sao rồi?" Năm ngoái Vô Ưu mang toàn bộ bạc của mình ra cho Vượng Nhi lặng lẽ đi mua, Vượng Nhi xem xét rất lâu cuối cùng mua được mấy trăm mẫu đất màu mỡ thượng hạng ở ngoại thành không xa, nếu đã thuận lợi vượt qua sự kiện kia, vậy cũng không cần giấu nữa, vài tâm phúc bên cạnh Vô Ưu đều biết chuyện này!
"Tiểu nhân đã đế người trồng mạ lúa mạch, đến tiết Mang chủng có thể thu hoạch! Bây giờ liếc mắt nhìn mạ non không thấy bờ đó, nhị tiểu thư, mẫu đất này đều là đất màu mỡ thượng hạng, chỉ cách kinh thành không đến một trăm dặm, vô cùng khó có được!" Vừa nhắc tới mấy trăm mẫu đất này, Vượng Nhi thật sự mừng rỡ vô cùng.
"Ừ, ngươi tìm một người thích hợp trông giữ ở bên kia, dù sao khoảng cách một trăm dặm xa như vậy, đừng không nỡ những khoản tiền kia!" Vô Ưu dặn dò.
"Vâng. Vâng. " Vượng Nhi nhanh chóng gật đầu.
Nói xong chính sự, Vô Ưu cười nói: "Vượng Nhi, ngươi và vợ của ngươi sống chung thế nào? Cha mẹ ngươi đang chờ ôm cháu trai đó!"
Nghe nói như thế, Vượng Nhi cũng có chút ngại ngùng, cười nói: "Vợ của tiểu nhân nhiệt tình linh hoạt, dáng dấp cũng đẹp, mẹ ta cũng nói may nhờ có nhị tiểu thư, nếu không sao Lưu lão hán cam lòng cho gả con gái cho người như Vượng Nhi đâu?"
"Lời này ta không thích nghe, chuyện này đều do ngươi là người chăm chỉ, đổi thành người khác bùn nhão không trát lên tường được cũng có khối người, lại nói ngươi và vợ của ngươi cũng có nhân duyên mới có thể đi chung với nhau. Giống như ta vậy ai biết được ta có thể đến Thẩm gia này?" Vô Ưu quả thật không dám kể công, mỗi lần thấy cả nhà Vượng Nhi đều cảm động đến rơi nước mắt với mình nàng thật sự cảm thấy không được tự nhiên đó!
"Người như chúng nô tài làm sao có thể so với nhị tiểu thư? Nhị tiểu thư diệu thủ nhân tâm, cứu không ít người, nhất định đã cảm động Bồ Tát, Bồ Tát mới cho nhị tiểu thư một đoạn nhân duyên tốt như vậy!" Vượng Nhi cười nói.
Nghe nói như thế, Vô Ưu không nhịn được cười một tiếng. Không nói gì. Nghĩ thầm: Diệu thủ nhân tâm ngược lại cũng có thể coi là đúng, nhưng có phải cảm động Bồ Tát mới có một đoạn nhân duyên như vậy hay không cũng không biết. Ai! Nghĩ lại nàng và Thẩm Quân như thế nào cũng chỉ có chính bọn họ biết đây chỉ là một tuồng kịch mà thôi. Không biết sau này kết cục của nàng và hắn ra sao, đến lúc thực sự không chịu nổi, rốt cuộc bọn họ nên kết thúc như thế nào? Là một tờ thư bỏ vợ, hay là một tờ thư hòa ly?
Vô Ưu và Vượng Nhi nói một hồi lâu, muộn rồi Vượng Nhi mới đi, sau khi rửa mặt, Vô Ưu tuỳ ý lật mấy cuốn sách, cảm thấy không có gì hay, liền viện cớ nói mệt mỏi, buồn ngủ, để Liên Kiều và Ngọc Trúc lui xuống!
Sau khi cửa phòng đóng kín, Vô Ưu mặc quần áo trong màu xanh nhạt vô cùng buồn chán đi tới đi lui trong phòng. Nhìn bày biện trong phòng, trong lúc lơ đãng đôi mắt chợt nhìn thấy hai quả mơ hạnh rất lớn trên bàn trang điểm. Từ sau khi trở về từ chỗ Diêu thị, Vô Ưu thuận tay đặt hai quả mơ hạnh lên trên bàn trang điểm, không nói đồ tiến cống này thật sự là không giống bình thường, thật lớn thật đẹp nha!
Đưa tay cầm một quả qua, là một đôi rất đẹp, đến mức không đành lòng ăn! Nhưng ngẫm lại nếu như không ăn, vậy thật là phí của trời, vì không quá hai ngày mơ hạnh sẽ héo, hai ngày nữa sẽ thối hỏng. Vì vậy, sau một lát, Vô Ưu cầm một quả mơ hạnh đưa tới bên miệng, há mồm cắn một cái! Ừ, không tồi, quả nhiên là chua chua ngọt ngọt, ăn ngon vô cùng! Không quá một khắc sau, một quả mơ hạnh đã bị nàng ăn hết, chỉ còn dư lại một hạt. Đặt hạt đó lên trên bàn trang điểm, còn muốn ăn một quả nữa, nhưng vừa định mở miệng, bỗng nhiên nghĩ tới Thẩm Quân, có để lại một quả cho hắn hay không? Nhưng mình lại muốn ăn, nghĩ thầm: Sao buổi trưa không lấy thêm mấy quả ở chỗ Diêu thị chứ? Do dự một chút, vẫn quyết định không ăn, dù sao Thẩm Quân này đối xử với nàng không tệ, có đồ ăn ngon vẫn nên để lại cho hắn một chút nha? Sau đó, Vô Ưu nhìn quanh gian phòng một cái, liền đặt quả mơ hạnh kia lên trên bàn sách! Hắn chính là một người thích đọc sách, cho dù về muộn nữa cũng ngồi lại chỗ này một lát, để ở chỗ này, nhất định hắn có thể nhìn thấy.
Đứng trước bàn sách tùy ý lật lật quyển sách của Thẩm Quân, phát hiện không phải là binh pháp thì là địa lý hoặc là tiểu sử của danh nhân trong lịch sử vương triều, chắc những thứ này đều liên quan đến công việc của hắn đi, dù sao hắn cũng là quân nhân nha! Lại lật lật lần nữa, Vô Ưu cảm thấy buồn ngủ, mới lên giường chui vào chăn ngủ.
Khi nàng ngủ mông lung, chắc là lúc vừa mới nghe thấy tiếng vang báo canh hai, két một tiếng cửa được đẩy ra nhẹ nhàng! Nàng để lại cho hắn một ngọn đèn, để trên bàn phòng ngoài, ánh sáng chiếu vào trong phòng này rất mờ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng mà thôi. Lờ mờ như vậy, bên trong rèm che nàng nằm trên giường hơi trở mình, bên ngoài truyền đến tiếng đối thoại khe khẽ.
"Nhị gia, ngài có mệt không? Nô tỳ đi nấu nước nóng cho ngài để ngài ngâm người đỡ mệt?" Vô Ưu nghe thấy giọng nói này là Thu Lan, làm khó nàng vẫn luôn chờ tới bây giờ, nàng cũng hầu hạ Thẩm Quân rất tận tâm. Nếu như không thưởng nàng một chức nha hoàn thông phòng, thật đúng là có lỗi với sự chăm chỉ của nàng đó, Vô Ưu nghĩ trong lòng.
"Khẽ một chút! Đừng làm nhị nãi nãi thức giấc." Thẩm Quân thấp giọng xuống nói một câu như vậy.
Nghe nói như thế, Vô Ưu đang nhắm mắt khóe miệng nhếch lên. Nghĩ thầm: Thẩm Quân này, cho dù là thật hay giả, vẫn khiến người nghe xong trong lòng rất thoải mái! Ngược lại cũng không uổng công nàng nhịn con sâu thèm ăn xuống, chừa cho hắn một quả mơ hạnh. Sau đó, chỉ nghe một tiếng bước chân rất nhẹ rời đi, chắc là Thu Lan đi nấu nước nóng rồi?
Lúc này, Vô Ưu nằm bên trong rèm che đã hoàn toàn không buồn ngủ, từ từ mở mắt, phát hiện ánh sáng mạnh hơn ban nãy một chút, chẳng qua có thể khẳng định hẳn là hắn đang ngồi trước bàn sách đi? Nàng thoáng nghe thấy tiếng lật sách!
Nhẹ nhàng buông rèm che xuống, bên tai lại truyền đến một loạt tiếng bước chân, còn nhẹ như vậy, nhất định là Thu Lan. Tiếp đó, chỉ nghe thấy tiếng chậu bị đặt xuống dưới đất một cách nhẹ nhàng, lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng của Thu Lan cũng truyền tới: "Nhị gia, nước đến rồi!" Tiếp theo, lại đột nhiên không còn âm thanh gì nữa, chắc là Thu Lan quỳ trên mặt đất cởi giày, cởi tất cho Thẩm Quân đi? Lại sau nữa, nghe thấy Thu Lan cẩn thận hỏi: "Nhị gia, nước có nóng hay không?"
"Ở đây không cần ngươi hầu hạ, lui xuống đi!" Nhưng, câu trả lời Thẩm Quân cho nàng lại không mang theo bất kì tình cảm nào, ngược lại giọng nói có chút lạnh nhạt.
"Hay là nô tỳ chà chà chân cho ngài? Như vậy ngài có thể thoải mái chút." Có lẽ Thu Lan không nghe thấy lời nói của chủ tử, muốn bắt đầu chà chân cho Thẩm Quân.
Nhưng, sau một lát, tiếng nói của Thẩm Quân mang theo một chút kiềm chế lại truyền tới: "Ta để ngươi lui xuống! Ngươi không nghe hiểu lời của ta sao?"
Sau đó, là một hồi trầm lặng, cuối cùng truyền đến tiếng nói như mang theo tủi thân và thất vọng của Thu Lan: "Vâng." Một loạt tiếng bước chân rất nhỏ nhẹ nhàng đi qua, liền nghe thấy một tiếng cọt kẹt cửa trước bị mở ra sau đó lại một tiếng cọt kẹt cửa bị đóng.
Nghe thấy mấy lời này, Vô Ưu không khỏi thở dài một hơi trong lòng! Nghĩ thầm: Quả thật không biết nên thương cảm Thu Lan này, hay là nên nói nàng không biết cao thấp? Còn có ý đồ không an phận với chủ tử, đến cuối cùng chỉ tự hại chính mình mà thôi! Có lẽ vẫn là người như Xuân Lan thích hợp sinh sống bên trong cổng lớn, biết cao thấp, biết bổn phận của mình, cũng thức thời. Trước đây nàng còn tưởng rằng e rằng Thu Lan này và Thẩm Quân từng có cái gì, chắc là kiểu như nha hoàn thông phòng các loại, nhưng bây giờ xem ra hình như Thẩm Quân cũng không đánh giá cao nàng, cũng chỉ đối đãi như kẻ dưới bình thường. Hơn nữa theo hiểu biết về Thẩm Quân, hình như Thẩm Quân này cũng sẽ không vừa ý người bình thường như Thu Lan. Loại người như Thẩm Quân này cũng có thể nói là một người đặc biệt, mặc dù dáng dấp của mình cũng không phải rất đẹp, nhưng cùng ở chung một phòng chưa từng có cử chỉ quá phận, coi như là Ngọc quận chúa xinh đẹp như hoa trái tim cũng không rung động chút nào, người đàn ông như vậy chỉ có ba khả năng, hoặc là trong lòng hắn đã có người rồi, hoặc là hắn không thích phụ nữ, khả năng sau cùng chính là hắn mắt cao hơn đầu, nhìn tục nhân nào cũng chướng mắt! Ngược lại lúc này Vô Ưu cũng không dám kết luận hắn là loại nào.
Thẩm Quân ngồi trước bàn sách, vừa lật mở một quyển sách ra vừa ngâm chân, lại lật trang sách đó, đôi mắt thoáng vô ý nhìn, chợt thấy chẳng biết khi nào trên bàn sách có một quả mơ hạnh rất to, nhìn thấy mơ hạnh, hắn không nhịn được đưa tay cầm qua, cúi đầu vừa nhìn, mơ hạnh này không giống trước đây, chẳng những màu sắc tươi đẹp, mà còn to, khiến người ta không nhịn được mà thèm thuồng! Phải biết rằng bình thường hắn rất ít khi ăn hoa quả bánh ngọt, vì hàng năm mang binh đánh giặc ở bên ngoài, nơi đến là nơi cực kỳ giản lược khó khăn, căn bản cũng không có mấy thứ này để ăn, cho dù có, hắn cũng là gương cho binh sĩ, đồng cảm thống khổ cùng binh sĩ, bởi vì hai điều này danh vọng của hắn trong quân cũng rất cao. Không biết hôm nay thế nào, nhìn thấy quả mơ hạnh này lập tức muốn ăn, sau đó cúi đầu ăn một miếng, cảm giác chua chua ngọt ngọt, tối nay hắn đi uống rượu với vài bạn bè trong quân, trong miệng vẫn còn chút mùi rượu, cũng cảm thấy trong lòng hơi nóng rát, vì vậy ăn hết mơ hạnh cầm trong tay, sau khi ăn, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, lần đầu tiên nghĩ nếu như có mấy quả nữa thì tốt rồi!
Vô Ưu nằm sau rèm che không lâu sau đó cũng nhắm hai mắt lại, không biết qua bao lâu, bên tai mới truyền đến tiếng bước chân mơ hồ, sau đó là tiếng quần áo ma sát, còn truyền đến tiếng hít thở đều đặn! Nghe thấy tiếng hít thở kia, Vô Ưu trở mình, cũng muốn mau đi vào mộng đẹp, nghĩ đến Thẩm Quân này là một người vừa chạm vào gối đầu liền ngủ...
Ngày hôm sau, lúc Vô Ưu thức dậy, thật sớm đã không thấy Thẩm Quân. Ngồi vào bàn trang điểm mặc cho Liên Kiều đứng sau lưng chải đầu cho nàng. Nghĩ thầm: Nếu có thể sống qua ngày như thế mà nói, ngược lại cũng rất tự do, nàng ngủ hắn mới về, nàng tỉnh, hắn đã đi. Chuyện này vẫn là lúc hắn ở nhà, chắc những tướng lĩnh bọn họ vừa có chiến sự liền ra trận có lẽ một năm rưỡi nữa cũng không ở nhà. Ai! Nếu thật sự gả cho người như vậy, vậy cũng không khác sống thủ tiết lắm. Thật ra nếu như không thường đi ra ngoài, nàng ở Thẩm gia này cũng rất tự do, căn bản hắn không ở nhà, cũng sẽ không can thiệp chuyện mình làm gì. Hai ngày này nàng có thể tiếp tục nghiên cứu dược liệu của nàng, chỉ là không thể tùy ý đi ra ngoài giống như trước, ngày ngày ở bốn góc trong viện này, nhiều nhất là đến vườn hoa đi đi lại lại một chút, giống như chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, nghĩ lại cũng không thú vị gì!
Một đầu tóc được búi về sau một cách đơn giản, Liên Kiều cười hỏi người trong gương đồng: "Nhị tiểu thư, hôm nay đeo những trang trang sức nào?"
"Chọn mấy cái đơn giản nhẹ nhàng là được rồi!" Vô Ưu ghét nhất là đeo đồ trang sức đinh đinh đang đang trên đầu, làm gì cũng không thuận tiện.
"Ừm." Liên Kiều gật đầu, chọn hai món trang sức, cùng đeo cho Vô Ưu.
Lúc này, đôi mắt Vô Ưu thoáng nhìn, chợt thấy hạt mơ hạnh hôm qua ăn còn đặt trên bàn trang điểm, nàng đưa tay cầm đến, cảm thấy hạt mơ hạnh thật đáng yêu, liền cầm khăn tay lau.
Lúc này, bỗng nhiên Xuân Lan đi vào cúi đầu bẩm báo nói: "Nhị nãi nãi, nhị gia bảo ngài chờ ngài ấy một lúc, lát nữa nhị gia cùng ngài đi thỉnh an lão phu nhân!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu không nhịn được nhướng mày. Hỏi: "Nhị gia đi đâu rồi?" Lẽ nào hắn không đến quân doanh? Sáng sớm nay dậy không thấy hắn, nàng còn tưởng rằng hắn đã sớm đến quân doanh rồi!
"Bẩm nhị nãi nãi, trời mới vừa tờ mờ sáng nhị gia đến hậu viện luyện công!" Xuân Lan trả lời.
Nghe nói như thế, Vô Ưu không khỏi xoay người hỏi Xuân Lan: "Luyện công?"
Thấy Vô Ưu tò mò, Xuân Lan cười nói: "Đúng vậy, nhị nãi nãi ngài có điều không biết, mỗi sáng sớm trời còn chưa sáng nhị gia đã đến hậu viện luyện công, thói quen này mưa gió cũng không ngăn được!"
Nghe nói như thế, Vô Ưu thoáng nhíu mày, chẳng qua chuyện này cũng bình thường. Thẩm Quân là người tập võ, luyện công cũng là bình thường. Nhưng nhìn bốn phía một chút, chỉ thấy Ngọc Trúc thu dọn giường chiếu, hình như buổi sáng mấy ngày nay không thấy Thu Lan, lẽ nào... Sau đó, Vô Ưu thuận miệng hỏi một câu: "Vì sao không thấy Thu Lan?"
"A, vào khoảng thời gian này Thu Lan đều hầu hạ bên người nhị gia. Chuẩn bị khăn mặt lau mồ hôi và trà nóng cho nhị gia, nhị gia luyện công xong muốn uống!"
Sau khi trả lời xong, Xuân Lan cảm thấy hình như có gì không đúng, lại vội vàng nói: "Nhị nãi nãi tìm Thu Lan có việc sao? Có cần nô tỳ đổi lại cho nàng không?"
Chú thích:
Tiết Mang chủng: là tiết thứ chín trong hai mươi tư tiết, biểu hiện bắt đầu thời tiết giữa mùa hạ, tiết Mang chủng vào ngày mùng , mùng hoặc mùng tháng sáu âm lịch.
Edit by LeeMon.