Lộ Dao ngây người nhìn bọn họ trong hai giây, sau khi phản ứng lại, cũng không quan tâm đến hình tượng thục nữ gì, mà vội vàng chạy sang phía bên kia.
Cô gái kiêu căng ngạo mạn với cô mấy ngày trước và còn có đám người chướng khí(1) mù mịt thấy cô chạy về phía Tưởng Trì Hoài thì cũng chạy đến theo, Lộ Dao chạy càng nhanh hơn, và chen ngang qua đám đông.
Lộ Dao vừa chạy, vừa nói trong miệng: “Phiền toái tránh ra, cảm ơn, cảm ơn.”
Sau khi Chu Cảnh Xuyên xem xong tin tức, còn chưa kịp cất điện thoại vào thì đã bị Lộ Dao lúc lướt ngang qua không cẩn thận đụng phải, điện thoại rơi bộp một tiếng xuống đất.
Lộ Dao còn chưa phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, thì đã nghe người đàn ông mắt đào hoa hét lên: “Điện thoại của..” Tôi.
Chữ cuối cùng bị nghẹn lại ở cổ họng vẫn chưa kịp hô lên, thì giày cao gót của Lộ Dao đã không nghiêng không lệch vừa khéo bước lên màn hình điện thoại của anh.
Sau khi Lộ Dao dẫm lên điện thoại, chân cô bị trẹo xuống, suýt nữa đã đứng không vững, cô lảo đảo vài bước về phía trước, cũng may có người ở bên cạnh đỡ lấy cô, cô mới không đến nỗi quỳ cả hai đầu gối xuống đất.
Tưởng Trì Hoài sải bước đến và kéo cô lại, giữa những từ ngữ đều là không hài lòng: “Đường cũng không đi được à?”
Sau khi Lộ Dao đứng vững lại, cô mỉm cười, suy nghĩ về điều này trong lòng cô làm cô cũng không bận tâm biện giải với Tưởng Trì Hoài điều gì cả, cô đột nhiên tiến lên phía trước nửa bước, đứng cách Tưởng Trì Hoài khoảng mười mấy cm.
Cô ngập ngừng trong hai giây, híp hai mắt lại, và trực tiếp vươn tay ôm lấy eo Tưởng Trì Hoài.
Khi bị Lộ Dao ôm lấy, cả người Tưởng Trì Hoài đều trở nên cứng đờ, những đầu ngón tay truyền cảm giác tê dại khắp toàn thân, ngay khi Lộ Dao muốn buông tay ra, anh đã nâng cánh tay lên và ôm chặt cô vào lòng.
Thu lại sự thờ ơ của ngày thường, trong giọng nói lộ ra trầm thấp và ấm áp, anh nói: “Dao Dao, tôi ổn.”
Lộ Dao thầm nghĩ, tôi biết là anh ổn mà, nhưng anh có thể buông tôi ra không?
Ba giây, rồi năm giây trôi qua, Tưởng Trì Hoài vẫn không có dấu hiệu muốn buông cô ra, Lộ Dao đã cảm nhận được đang có hàng vạn mũi tên xuyên đến từ phía sau, đều là đến từ cô gái kiêu căng ngạo mạn đó.
Không đúng, còn có người đàn ông mắt đào hoa bị cô dẫm hư điện thoại nữa.
Lộ Dao không còn cách, hai tay đặt bên hông anh bỗng dùng sức bấu vào.
Tưởng Trì Hoài đau đớn rít một hơi khí lạnh vào miệng, lúc này mới từ từ buông Lộ Dao ra.
Khi Lộ Dao ngẩng đầu lên, thì lập tức chạm phải ánh mắt lạnh lùng trước sau như một của Tưởng Trì Hoài.
Thủ đoạn nhỏ của Lộ Dao đã dành được chiến thắng, cũng không có tâm lý Tưởng Trì Hoài sẽ lên án công khai cô.
Cô nghĩ thầm, sau khi ôm Tưởng Trì Hoài rồi, thì cô sẽ có thể danh chính ngôn thuận ôm Hoắc Viễn Chu, mà Hoắc Viễn Chu cũng sẽ không nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Từ đầu đến cuối, Hoắc Viễn Chu đều đút hai tay vào túi quần, đứng ở bên trái phía sau Tưởng Trì Hoài, lặng lẽ nhìn một cảnh này, đáy mắt trước sau đều không gợn sóng.
Khi bắt gặp tầm mắt của Hoắc Viễn Chu, trên khuôn mặt Lộ Dao không khỏi hiện lên biểu cảm thẹn thùng của một cô gái, cô mỉm cười, rồi cất bước đi về phía anh.
Nhưng vẫn chưa đi được hai bước, thì lực cản từ chùm tóc đuôi ngựa làm cô không thể tiến lên.
Cô quay đầu lại, kiềm chế cơn giận, thấp giọng nói: “Tưởng Trì Hoài, anh làm gì vậy! Buông tôi ra!”
Tưởng Trì Hoài có tai như điếc, anh nắm lấy chùm tóc đuôi ngựa của cô và kéo cô trở lại, một tay ôm vai cô, cúi đầu xuống bên tai cô và bắt đầu đe dọa: “Lợi dụng xong đã muốn đi? Hở?”
Lộ Dao nhất quyết không thừa nhận: “Tôi không hiểu ý của anh.” Cô thục mạnh khuỷu tay vào eo anh vài cái, ý bảo anh buông cô ra.
Vì vậy, có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào bọn họ, chờ đợi để xem náo nhiệt.
Giọng nói của Tưởng Trì Hoài trầm thấp và giàu tính xâm lược: “Em còn lộn xộn, tôi sẽ hôn em, không tin, em thử xem.”
Lộ Dao khóc không ra nước mắt, lập tức trở nên im lặng.
Đây là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo như trong truyền thuyết sao?
Lộ Dao ngẩng đầu lên quét mắt một vòng đám người chướng khí mù mịt ở đối diện, các loại biểu hiện kỳ lạ.
Tầm mắt của Nghiêm Duyệt đang nhìn đăm đăm vào vai cô, như là có thể nhìn thấy vài trăm triệu.
Lộ Dao cảm thấy rằng ánh mắt của cô gái đó có thể giết chết cô trong tích tắc, vai cô bắt đầu run rẩy một cách vô thức, Tưởng Trì Hoài chẳng những không buông tay, mà lực nắm vai cô còn mạnh hơn, nắm cô rất đau.
Không đợi Lộ Dao phản kháng, giọng của Tưởng Trì Hoài đã vang lên từ đỉnh đầu, “Hôm đó ai bắt nạt em, nói với tôi.”
Giọng điệu khẳng định như thế, làm Lộ Dao khẽ run.
Khi Lộ Dao nhìn về phía người đàn ông mắt đào hoa, vừa khéo anh ta cũng đang nheo mắt nhìn cô, trong ánh mắt đầy sự lạnh buốt, anh ta đang cầm trong tay cái điện thoại đã bị nứt màn hình đó.
Đây là đang ra hiệu cho cô phải đền điện thoại cho anh ta sao?
Tưởng Trì Hoài mất kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Hôm đó ai bắt nạt em.”
Lộ Dao thu lại tầm mắt, nghiêng đầu nhìn Tưởng Trì Hoài, ánh mắt thành khẩn: “Ý anh là gì? Không ai bắt nạt tôi cả.”
Cô không thiệt hại gì.
Bắt nạt cô, cô đều đã trả lại toàn bộ.
Tưởng Trì Hoài ‘ hừ ’ một tiếng, không vạch trần cô, buông tay ra, “Lên xe trước chờ tôi.”
Lúc Lộ Dao đi ngang qua Tưởng Trì Hoài, cô đã trực tiếp dẫm lên giày da của anh, lúc dẫm xuống, Lộ Dao cũng thấy đau giùm anh.
Nhưng Tưởng Trì Hoài vẫn không động đậy, cụp mắt nhìn cô: “Lúc này trong lòng đã thấy thoải mái chưa?”
Lộ Dao: “...”
Đi đến trước mặt Hoắc Viễn Chu, cánh tay Lộ Dao khẽ cử động, nhưng cô vẫn không thể nhấc lên, tất cả sự can đảm tích lũy trước đó, đều bởi vì Tưởng Trì Hoài mà giáng đoạn, giờ khắc này đã biến mất không còn một dấu vết.
Cô nhìn anh, bất lực rồi lại bất đắc dĩ.
Cô không dám ôm anh, nhưng anh vẫn có thể chủ động cho cô một cái ôm thật nhẹ mà.
Nhưng Hoắc Viễn Chu không có.
Nhìn nhau vài giây, Hoắc Viễn Chu vươn tay xoa đầu cô, “Quầng thâm mắt nặng vậy, không ngủ được à?”
Lộ Dao gật đầu, thành thật trả lời anh: “Có thể là do hơi phấn khích, làm sao cũng không ngủ được.”
Rạng sáng một giờ mới ngủ, chưa đầy hai giờ rưỡi đã tỉnh, và cũng không còn buồn ngủ nữa, cô chỉ mong có thể được gặp anh sớm một chút.
Ánh mắt của Hoắc Viễn Chu đánh về phía chiếc ô tô ở bên kia, tâm trí Lộ Dao bình ổn lại, rồi vai sóng vai cùng anh đi về phía chiếc ô tô.
Lộ Dao nghiêng mặt nói với anh: “Ba và mẹ cháu đang ở nhà nấu cơm cho hai người, nên không đến đây.”
Hoắc Viễn Chu chỉ chú ý đến trọng tâm là: “Chị dâu ở nhà?”
“Vâng, biết hôm nay hai người về nhà, nên không sắp xếp công việc gì khác.”
Lộ Dao hơi khựng lại, muốn chia sẻ tin vui với anh, “Cái đó... Mẹ đồng ý cho cháu đến Bắc Kinh rồi, có thể lúc vừa đến thì sẽ tạm thời ở lại nhà bác Tưởng, nhưng khi cháu tìm được công việc rồi sẽ tìm lý do dọn ra.”
Hoắc Viễn Chu ừ một tiếng, và không nói gì nữa.
Sau khi ngồi lên xe, Hoắc Viễn Chu vẫn luôn như đang suy nghĩ gì đó và nhìn chăm chú vào bụi cây ven đường, anh không nói lời nào, Lộ Dao cũng không biết nói gì với anh, cô luôn cảm thấy anh đều không có hứng thú với mọi chủ đề của cô.
Lúc trước ở Tokyo, cô nói muốn đến Bắc Kinh, anh còn nói quyết định xong thì nói với anh, nhưng khi bây giờ cô không thể kìm nén được kích động mà vui sướng nói với anh rồi, thì anh lại không hề có phản ứng gì cả.
Anh hoàn toàn không quan tâm cô đi đâu, tiếp xúc với ai, vừa rồi cô lịch sự ôm Tưởng Trì Hoài, sau khi nhìn thấy thì anh cũng không có chút khác thường nào.
Cho nên, cô tự mình đa tình cái gì chứ?
Đột nhiên, Hoắc Viễn Chu quay đầu lại, nói với cô: “Chú sẽ trở lại New York trong chuyến bay chiều nay.”
“A??”
Hoắc Viễn Chu giải thích: “Tập đoàn có rất nhiều việc cần chú trở về xử lý, không thể trì hoãn nữa.”
“Ồ.” Lộ Dao cười gượng gạo, rồi xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Cách đó không xa, Tưởng Trì Hoài đang được mọi người vây quanh như một ngôi sao, Lộ Dao cảm thấy đó mới là thế giới thuộc về Tưởng Trì Hoài, rực rỡ nhiều vẻ, xa hoa lãng phí, tuyệt đẹp và sang trọng.
Cô thu lại tầm mắt, khởi động động cơ ô tô, rồi từ từ lái xe đi.
Bỗng, cằm của Chu Cảnh Xuyên khẽ nhếch về phía ngã tư, “Tưởng Trì Hoài, cô gái của cậu bỏ rơi cậu rồi.” Chạy cùng người đàn ông khác.
Tưởng Trì Hoài nhìn chiếc ô tô màu đỏ đang dần biến mất ở cuối con đường, không có quá nhiều biểu hiện, anh thu lại tầm mắt và nhìn về phía Chu Cảnh Xuyên, “Hôm nào xin lỗi Lộ Dao đi.”
Chu Cảnh Xuyên nhướn mày nói: “Dựa vào cái gì?” Người phụ nữ đó tông xe anh, dẫm điện thoại của anh, còn muốn anh chủ động xin lỗi ư?
“Chỉ bằng cô ấy là Lộ Dao.”
“...”
Sau khi Lộ Dao và Hoắc Viễn Chu rời đi, Tưởng Trì Hoài có cảm giác thời tiết hôm nay thấp một cách kỳ lạ, ngực khó chịu, anh cởi bỏ vài cúc áo sơ mi, rồi nói với Chu Cảnh Xuyên: “Sau khi mọi người ăn cơm xong thì về trước đi.”
Chu Cảnh Xuyên: “ Ý cậu là gì, cậu không đi cùng bọn tôi à?"
Bọn họ ngồi chuyến tàu đêm mười mấy tiếng đồng hồ, mệt mỏi như một con cẩu vậy, chính là vì muốn đón anh trở về, nếu anh dám không theo chân bọn họ cùng nhau trở về thử xem!
Tưởng Trì Hoài nói: "Ngày mai tôi sẽ trở lại, hôm nay còn có việc cần phải xử lý.”
Chu Cảnh Xuyên bật cười, tỏ vẻ chế nhạo, “Cũng đúng, ở trong đó mười lăm ngày, cũng đã lâu không cùng người tình bé nhỏ của cậu lăn giường, là do bọn tôi suy xét không chu toàn, được thôi, bọn tôi sẽ quay lại vào ngày mai vậy.”
Tưởng Trì Hoài nhìn Chu Cảnh Xuyên vài giây, rồi gằn từng chữ một: “Chu Cảnh Xuyên, cậu hãy nghe cho kỹ, lời này tôi chỉ nói một lần, Lộ Dao là cô gái tôi thích.”
Đám đông vốn đang vui cười, ngay lập tức trở nên yên tĩnh, như đang nhìn động vật quý hiếm, nhìn chăm chăm Tưởng Trì Hoài mà không hề chớp mắt.
Hốc mắt của Nghiêm Duyệt vô thức trở nên ẩm ướt, đầy tủi thân.
...
Lộ Dao ngồi trong xe, bầu không khí trước sau vẫn nặng nề, và còn đặc biệt im lặng, áp lực làm cho người ta không thở nổi.
“Hoắc Viễn Chu.” Lộ Dao chủ động phá vỡ sự im lặng.
“Lái xe đàng hoàng đi.”
Lộ Dao không lên tiếng nữa, mà dùng sức đập tay lên vô lăng.
Tiếng còi chói tai, nhấp nhô không ngừng vang lên.
Hoắc Viễn Chu đỡ lấy đầu, mu bàn tay vuốt cằm một cách bất lực, “Phía trước không có xe, cháu nhấn còi làm gì!”
Lộ Dao vô cảm nói: “Thử xem còi có bị hư không.”
“...” Tính trẻ con của cô lại trỗi dậy, Hoắc Viễn Chu cũng không còn cách nào với cô, anh nói: “Dao Dao, mấy ngày nay, chú vẫn luôn học tập quy tắc giao thông ở trong đó, còn xem rất nhiều video hiện trường tai nạn giao thông.”
Thế nhưng trong lòng Lộ Dao đã bắt đầu đắc ý một cách kì lạ, anh không nói chuyện là vì lo lắng an toàn cho cô, chứ không phải anh không có hứng thú với chủ đề của cô.
Nhưng sau khi suy nghĩ lại, khi cô nói với anh chuyện cô đến Bắc Kinh, thì dường như cô vẫn chưa khởi động ô tô mà.
Sau đó, cô lại bắt đầu nhấn còi liên tục.
Khựng lại, Hoắc Viễn Chu nói: “Cháu dừng lại ở phía trước một chút đi, chú hút điếu thuốc.”
Lộ Dao liếc mắt nhìn anh, không nói không rằng, và tiếp tục lao về phía trước.
“Dao Dao.” Giọng của Hoắc Viễn Chu ôn hòa hơn trước đó rất nhiều, có rất nhiều không thể chậm trễ.
Lộ Dao không muốn dừng xe, nhưng hai từ Dao Dao đó của anh, đã làm lây lan một nơi nào đó mềm mại và yên tĩnh trong trái tim cô, chính cô cũng có chút choáng ngợp.
Cô tự chế nhạo mình một câu: Lộ Dao à, mày thật là đủ rồi.
Lộ Dao tìm được nơi thích hợp và dừng xe lại, Hoắc Viễn Chu xuống xe, anh không đi đâu xa, mà dựa vào bên cạnh xe và châm điếu thuốc lên.
Động tác thất thần hút thuốc của anh làm trái tim Lộ Dao đập lên thình thịch, cô cảm thấy người đàn ông này đã ăn sâu bén rễ ở trong lòng cô, cuối cùng là không rút ra được, cũng không một ai có thể thay thế.
Cô luôn cảm thấy trước khi trải qua điều này, giữa cô và Hoắc Viễn Chu dù ít dù nhiều thì vẫn có thể lại gần nhau hơn một chút, không đến mức như người xa lạ không quen biết.
Nhưng dường như tình hình hiện giờ đang trở nên tồi tệ hơn.
Đã nhiều ngày cô lo được lo mất, cô đánh mất chính mình, đây là một việc vô cùng buồn thảm và ngu ngốc.
Cô không thể bắt lấy, nhưng cũng không thể buông bỏ.
Khi Hoắc Viễn Chu ngước mắt lên, tầm mắt của cô vừa lúc chạm phải anh, cô chột dạ quay mặt đi, dừng lại trong chốc lát, rồi tỏ vẻ bình tĩnh hỏi anh: “Trong đó có thuốc để hút không ạ?”
“Có, có thể tự mua.” Hoắc Viễn Chu phả khói thuốc ra, rồi nhìn về phía cô nói: “Khi nào thì đến Bắc Kinh?”
Lộ Dao ngây người, hoàn toàn không dự đoán được anh lại hỏi cô về chủ đề này, “... Vẫn chưa quyết định.”
Ngay cả khi đã định thời gian thì cô cũng sẽ không nói với anh, anh cũng không quan tâm, cô hà tất phải làm điều thừa, vì trông cô như thích anh rất nhiều, mặc dù sự thật là như thế.
Hoắc Viễn Chu gật đầu, sau khi phả khói thuốc ra mới nói: “Không biết mấy ngày nay ở New York đã đọng lại bao nhiêu việc rồi, chú sẽ cố gắng xử lý xong sớm một chút, để đến Bắc Kinh.”
Lộ Dao tiêu hóa một lát, xong cô bất ngờ suy đoán: “Chú vội vàng quay lại New York xử lý công việc, là để có thể đến Bắc Kinh sớm một chút sao?”
Hoắc Viễn Chu nhíu cặp lông mày lại: “Nếu không thì sao?”
Lộ Dao: “...” Suýt nữa đã trách oan anh rồi.
Nhưng anh không thể biểu hiện suy nghĩ của mình rõ ràng hơn một chút sao?
Chỉ số thông minh của cô nào đủ để đi suy đoán thế giới nội tâm mạnh mẽ và sâu không thấy đáy của anh.
Sau đó Hoắc Viễn Chu nhận được cuộc gọi từ trợ lý Hình, anh bắt đầu sắp xếp công việc tiếp theo.
Lộ Dao thấy nhàm chán, nên lấy điện thoại ra chơi.
Cô tiếp tục nói chuyện phiếm với người bạn cũ tên Xuyên, 【 vừa nãy em không cẩn thận dẫm phải điện thoại của gã ngớ ngẩn đó, màn hình điện thoại bị nứt ra. 】Cùng với rất nhiều biểu cảm cười ra nước mắt.
Sau khi Chu Cảnh Xuyên nhìn thấy tin nhắn, khóe miệng co giật từng cơn, màn hình điện thoại của anh cũng vừa bị dẫm nứt, thiên hạ thật sự có chuyện trùng hợp đến thế sao?
Có cảm giác sự thật đang dần trồi lên mặt nước, cô em gái bạn chat của anh không chỉ mê chơi game, mà đua xe cũng là hạng nhất, lúc trước cô còn dạy anh một ít kỹ năng đua xe.
Nhìn vào dòng tên trên màn hình, ‘ biết mã lực ’, Lộ Dao biết mã lực, cho nên ngoài cô ra, còn là ai nữa?
Nội tâm của Chu Cảnh Xuyên đang ở bờ vực của sự sụp đổ, nhưng anh vẫn không muốn tin vào sự thật này, anh xác nhận: 【 đúng rồi, vừa nãy quên hỏi em, bình thường em rất thích ngủ nướng, sao hôm nay dậy sớm vậy? 】
Lộ Dao không nghĩ gì nhiều, trả lời anh: 【 đi đón một người bạn say rượu lái xe trở về, đang trên đường về nhà rồi. 】
Sau khi tin nhắn được gửi đi, cô đợi hơn mười phút, cũng không nhận được câu trả lời từ Xuyên.
Lộ Dao cho rằng anh bận, nên cất điện thoại vào.
Lúc này Hoắc Viễn Chu bên ngoài cửa sổ cũng đã kết thúc cuộc gọi, bỗng trong lòng Lộ Dao hiện lên ý xấu, trực tiếp từ ghế lái bò sang ghế phụ.
“Dao Dao, cháu làm gì vậy?” Hoắc Viễn Chu ném tàn thuốc xuống, rồi vươn tay đỡ lấy cô.
“Cháu muốn xuống xe.”
“Sao cháu không mở cửa ghế lái?!” Giọng điệu của Hoắc Viễn Chu rõ ràng không vui.
“Bò qua đây đỡ tốn thời gian, nếu cháu xuống từ bên kia, thì sẽ phải vòng qua đầu xe mà đi, phiền toái lắm.” Cô nắm lấy cánh tay anh, nhảy xuống khỏi xe, ánh mắt thành kính và chăm chú nhìn anh.
“Hoắc Viễn Chu, mấy năm nay, cháu làm việc đều có nguyên tắc.”
“Ừ.” Hoắc Viễn Chu ra hiệu cho cô nói tiếp.
Lộ Dao nói: “Chính là... Không nặng bên này nhẹ bên kia.”
Hoắc Viễn Chu vẫn không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa của những lời này, vừa định hỏi ý của cô là gì, thì đã có một đôi tay vòng qua eo anh.
Lộ Dao áp sườn mặt vào ngực anh, giọng nhẹ nhàng như bông, “Vừa rồi cháu cho Tưởng Trì Hoài một cái ôm chào đón, nên bây giờ cũng sẽ cho chú, nếu không trong lòng cháu sẽ băn khoăn.”
Không cho Hoắc Viễn Chu có cơ hội lên tiếng, Lộ Dao đã trả đũa: “Từ lúc lên xe đến bây giờ chú vẫn luôn tối sầm mặt, nói chuyện cũng âm dương quái khí(2), có phải là vì cháu không đối xử bình đẳng, chưa cho chú một cái ôm, nên chú đã hiểu lầm cháu thiên vị với chú, sau đó bắt đầu mặt nặng mày nhẹ với cháu đúng không?”
Hoắc Viễn Chu: “...”
- ---------
(1) Chướng khí: khí ẩm, coi là độc, dễ sinh bệnh, bốc lên ở vùng rừng núi nhiệt đới và cận nhiệt đới.
(2) Âm dương quái khí: nghĩa đen kà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Edit: Lạc Lạc