*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Lộ Dao lên lầu, Hoắc Viễn Chu tìm được chiếc Hummer của Lộ Dao đang đậu cạnh vườn hoa.
Anh khoanh hai tay trước ngực, tùy tiện tựa người lên cửa xe, thỉnh thoảng anh lại nhìn lên lầu.
Hơn mười một giờ trong sân của tiểu khu rất yên tĩnh, lâu lâu có tiếng ô tô chạy ngang qua.
Thỉnh thoảng còn vang lên tiếng khóc lớn và giòn giã của trẻ sơ sinh trong một gia đình nào đó.
Còn bất thình lình không biết chàng trai nhà nào hát vang lên một đoạn trên sân thượng ‘ tôi tin tôi chính là tôi, tôi tin vào ngày mai, tôi tin thanh xuân không có đường chân trời...’
Mọi thứ làm cho bóng đêm càng thêm yên tĩnh và tuyệt đẹp.
Không biết có phải vì có Lộ Dao hay không, Hoắc Viễn Chu cảm thấy lòng mình chưa từng yên ổn như vậy trong bấy nhiêu năm qua.
Anh khẽ ngước mắt lên, bầu trời đêm nay tươi mát lạ thường, vầng trăng rằm treo trên ngọn cây trong vắt như nước, đổ bóng xuống sân. Vườn hoa được bao phủ bởi một màu vàng ấm áp và mềm mại, gió đêm phơ phất, hương hoa trong vườn tỏa ra bốn phía.
Anh đã không nhìn thấy một khung cảnh đẹp như vậy trong gần mười năm qua. Từ khi anh không bao giờ còn liên lạc với Lộ Dao trong mười năm trước, dù là phong cảnh nào trên thế giới này ở trong mắt anh cũng đều như nhau cả.
U ám, không có sự sống.
Trong những năm sống ở khu ổ chuột của New York, anh đều dựa vào suy nghĩ này về cô mà tồn tại.
Anh cũng rất khinh thường bản thân mình, cảm thấy bản thân không bằng cầm thú, sao anh có thể có tình yêu nam nữ với một cô bé chỉ mới mười lăm tuổi.
Cuối cùng lúc đó anh đã hai mươi bảy tuổi.
Chính anh cũng không thể nói rõ anh đã thích cô từ khi nào, dù sao chờ đến khi anh nhận ra điều đó, thì cô đã lấp đầy trái tim đầy muộn phiền của anh.
Anh đã cố gắng để bóp chết hết những cảm xúc không nên có, nhưng những cảm xúc đó như một đoàn xe lửa bị trật bánh, anh không thể kiểm soát được.
Anh liền phóng túng bản thân một lần, cho phép bản thân phát triển, cho đến khi anh nhận được cuộc gọi từ mẹ của Lộ Dao. Những lời nói của mẹ Lộ Dao hoàn toàn khiến anh bừng tỉnh khỏi giấc mộng đẹp, đánh bại những si tâm vọng tưởng của anh trở lại hình dạng ban đầu.
Để anh nhận ra bản thân anh buồn cười và ngây thơ đến mức nào, suy nghĩ lạ lùng cỡ nào.
Lòng tự trọng kém đáng thương được duy trì trong mấy năm lại không đáng một đồng ngay khoảnh khắc đó.
…
Đột nhiên có một tiếng còi xe hơi chót tai rít qua bầu trời đêm yên tĩnh.
Hoắc Viễn Chu hoàn hồn, trong lòng bực bội kỳ lạ, muốn hút thuốc, anh chạm vào túi tiền, ngoài điện thoại, thì chưa kịp lấy thứ gì.
Ngay sau đó, anh nhận ra được có một vấn đề rất khó giải quyết, anh không có mật khẩu cửa phòng của Tưởng Trì Hoài, chốc nữa sao anh đi vào được đây?
Anh xem thời gian, đã nửa tiếng trôi qua, Lộ Dao vẫn chưa xuống, cô lại thay quần áo sao? Hay là bị người nhà phát hiện, nên không thể ra ngoài?
Trong lòng Hoắc Viễn Chu bắt đầu lo lắng, nhỡ đâu lâm vào tình huống như thế thật, Lộ Dao phải đối phó như thế nào?
Anh lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi vào số của Lộ Dao, cho đến khi microphone vang lên giọng nữ nhắc nhở máy móc, vẫn không có người trả lời.
Khi anh gọi đi lần thứ ba, đã chuẩn bị đi lên lầu xem xem tình huống như thế nào, thì bỗng có một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Anh nghiêng mặt, cái bóng đen nhỏ bé đó nhanh chóng đến gần, anh cất điện thoại vào, vươn tay bắt lấy Lộ Dao.
“Sao lâu vậy!” Trong giọng nói của Hoắc Viễn Chu có chút trách cứ, nhưng có nhiều lo lắng hơn.
Lộ Dao ôm ghì lấy cổ anh, hô hấp vẫn còn bất ổn, cô nhấp miệng cười khẽ, cười có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn không cản trở được sự thẳng thắn của cô.
Cô nói: “Tắm rửa sạch sẽ, anh ngửi xem thơm không.” Nói xong cô còn rướn cổ lên, đưa lên mặt anh.
Nổ ầm một tiếng, lâu đài kiên cố không thể thúc giục trong lòng Hoắc Viễn Chu, đã hoàn toàn sụp đổ.
Hoắc Viễn Chu giật lấy chìa khóa xe trong tay cô, mở khóa, mở cửa, rồi ném thẳng cô vào ghế sau.
Lộ Dao bị đẩy ngã, nhưng không kịp cảm nhận được nỗi đau, cô cười vài tiếng, dáng vẻ rất hài lòng: “Hoắc Viễn Chu, em rất thích khi anh mất kiểm soát và tràn ngập dã tính.”
“Lộ Dao, anh hi vọng chút nữa em có thể cười như này.”
Lộ Dao đạp rớt giày trên chân, nâng hai chân lên đến nóc xe, thảnh thơi nhìn Hoắc Viễn Chu mở điều hòa, điều chỉnh ghế.
Hàng ghế phía trước được đẩy lên, không gian lập tức rộng rãi không ít.
Lúc này Hoắc Viễn Chu mới lên xe.
Khi cửa xe đóng lại, trong xe lập tức trở nên im ắng, im đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau.
Lộ Dao ngồi dậy, duỗi dài chân ra, rồi ngồi lên đùi Hoắc Viễn Chu.
Nhờ ánh trăng bên ngoài cửa sổ xe, Lộ Dao mới có thể thấy rõ ánh mắt của Hoắc Viễn Chu, sâu thẳm và tập trung nhưng lại trộn lẫn với tình dục trần trụi.
Lộ Dao cảm thấy, đây mới là phản ứng nên có nhất của một người đàn ông bình thường vào lúc này.
Hoắc Viễn Chu siết chặt hai tay, ôm cô vào lòng, cúi đầu xuống lấp kín miệng cô, đầu lưỡi thăm dò vào trong khoang miệng và quấn lấy đầu lưỡi của cô.
Lộ Dao híp mắt, cảm nhận những nụ hôn giàu tính xâm lược của anh.
Hai tay của Hoắc Viễn Chu ban đầu còn quy quy củ củ đặt trên thắt lưng của cô, theo lý trí bị sụp đổ, cũng bắt đầu di chuyển.
Chậm rãi vuốt ve dọc theo xương sống của cô.
Lộ Dao rùng mình một cái, không khỏi áp sát vào vòng tay anh.
Hoắc Viễn Chu sờ soạng sau lưng cô, lông mày khẽ nhếch lên, Lộ Dao lùi người về sau, rời khỏi môi anh, cô ngại ngùng nói, “Em không mặc áo ngực.”
Rồi cố tình nhấn mạnh thêm câu: “Quần lót cũng không mặc.”
Hoắc Viễn Chu: “……”
Có bao nhiêu người đàn ông có thể chịu được sự câu dẫn như vậy? Giờ khắc này anh binh bại như núi đảo, hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng.
Hoắc Viễn Chu cởi áo khoác trên người cô xuống, ôm eo cô và nhấc cô ngồi lên ghế, còn anh quỳ gối xuống giữa hai chân cô.
Anh kéo đai đeo của cô lên, cúi đầu xuống ngậm lấy ngực cô.
Lộ Dao không khỏi um một tiếng.
Hoắc Viễn Chu vừa liếm mút, vừa kéo mở nút quần của cô.
Lộ Dao rất phối hợp nâng mông lên, quần cũng bị kéo xuống.
Hoắc Viễn Chu đặt hai chân của cô lên vai mình, hai tay giữ eo cô, hôn một đường cực nóng bỏng xuống dưới.
Lộ Dao nhớ rằng lúc trước bạn cùng phòng có nói khi làm cái chuyện này, có khi còn phải cần hơn nửa hộp khăn giấy lớn.
Còn nói gì mà nước nhiều.
Cô suy nghĩ, nước nhiều có lẽ là chảy ra từ nơi nào đó.
Cô khẽ gọi anh, “Hoắc Viễn Chu.”
Hoắc Viễn Chu không ngẩng đầu lên, nhưng cũng trả lời cô: “Sao thế?”
Lộ Dao lo lắng nói: “Có muốn em lót quần áo ở dưới thân không? Đến lúc đó… Sẽ làm bẩn thảm xe.”
Lúc này Hoắc Viễn Chu mới ngước mắt lên, “Không.”
Lộ Dao lại nói thầm một tiếng: “Có nước thì phải làm sao?”
Hoắc Viễn Chu đáp: “Sẽ không có.”
“Hả?” Lộ Dao không hiểu nó có nghĩa là gì.
Hoắc Viễn Chu: "Anh sẽ uống hết.”
Lộ Dao: “……”
Đột nhiên cảm thấy dưới thân nóng lên, như có thứ gì đó trào ra. Cô lúc kinh lúc rống: “Ây da, không được.”
Vừa dứt lời, nơi kín đáo và mềm mại nhất trên cơ thể cô đã bị đôi môi ấm áp của Hoắc Viễn Chu lấp kín.
Ngay lập tức, Lộ Dao cảm thấy bản thân như bị điện giật, toàn bộ cơ thể đều nhịn không được mà run rẩy.
Với sự thúc đẩy từ đầu lưỡi của anh, Lộ Dao cảm thấy bản thân cô như sắp hóa thành một dòng nước.
Hóa ra còn có một kiểu hôn môi kích thích như thế.
Quả thực là sung sướng đến chết đi sống lại.
Lộ Dao không thể chịu đựng được nữa, muốn kêu nhưng lại không dám kêu, chỉ có thể nắm chặt lấy tóc của Hoắc Viễn Chu.
Hoắc Viễn Chu chơi xấu, mút thật mạnh, Lộ Dao không nhịn được, rên lên một tiếng "a".
“Dao Dao, thoải mái thì kêu lên.”
Lộ Dao tức giận nắm lấy đầu anh, “Hoắc Viễn Chu sao anh lại đáng ghét như thế! Lỡ bị người khác nghe thấy thì phải làm sao!”
“Không đâu, chỗ này cách xa đường lớn, không có người đi qua, em có thể yên tâm kêu lên, anh thích nghe tiếng của em.”
Lộ Dao: “……” Quả nhiên đàn ông vừa lạnh lùng vừa ít nói, lúc cởi quần áo đều sẽ nhiệt tình như lửa, có rất nhiều điều vô nghĩa.
“Dao Dao.”
“Vâng?”
“Ngày mai anh không cần uống nước nữa, đêm nay uống no rồi.”
“……”
Lưỡi của Hoắc Viễn Chu hoạt động càng lúc càng nhanh, đầu óc Lộ Dao lập tức trống rỗng, bắt đầu vô thức vặn vẹo cơ thể của mình, cho đến khi bản thân khẽ khóc nức nở, cơ thể nhịn không được rùng mình.
Hoắc Viễn Chu ôm chặt cô vào lòng, không ngừng an ủi cô: “Ngoan, không sao, không sao, không được khóc.”
Lộ Dao ngã vào lòng anh, vừa thẹn vừa bực, bực vì bản thân không có tiền đồ như thế, đây vốn là một việc rất hưởng thụ, nhưng sao lại bật khóc một cách khó hiểu!
“Hoắc Viễn Chu, em rất vui.”
“Thoải mái là được.” Anh nhẹ vuốt ve lưng cô: "Sau khi anh mua nhà sẽ lại thỏa mãn em, được không?”
Lộ Dao ăn no thoả mãn, đặc biệt dễ nói chuyện, “Cho anh thời gian hai ngày.”
“Được, ngày mai đi xem nhà với anh.” Hoắc Viễn Chu buông cô ra, lấy khăn giấy xử lý giúp cô, rồi mặc quần áo cho cô.
“Đi lên nhanh đi!”
Lộ Dao không muốn tách khỏi anh nhanh như vậy, “Hoắc Viễn Chu, ôm em một chút nữa thôi được không?”
Tất nhiên là không được! Anh còn phải đi về giải quyết cho mình! Sao có thời giờ ôm cô nữa!
“Anh hơi mệt, về ngủ được không?”
“Không được!” Lộ Dao còn có suy nghĩ khác.
Hoắc Viễn Chu cũng không thể xụ mặt với cô, đành phải nhượng bộ, “Ba phút thôi!”
“Được được được!” Cô không tin ba phút sau anh có thể buông cô ra được?!
Lộ Dao ngồi lên đùi anh lần nữa, tiếng lòng cảm khái, lúc mặc quần áo chỉ là con giun, lúc cầm thú lại là con rồng.
Cô không ngờ chỗ đó của đàn ông có thể cứng như đá thế này, rõ ràng lúc trước ngồi lên nó vẫn không cứng và nóng như bây giờ.
Lộ Dao cố tình nghiền áp Hoắc Viễn Chu, âm cuối của “Hoắc Viễn Chu ~” được kéo dài.
“Nói chuyện đàng hoàng!” Hoắc Viễn Chu cảm thấy bản thân như sắp trở nên hung bạo.
Lộ Dao nói: “Tay em hơi lạnh.”
Điều đầu tiên Hoắc Viễn Chu nghĩ đến chính là vừa rồi cô gần như khỏa thân, lại không dùng lực, nói không chừng thật sự rất lạnh.
Anh nói: "Bỏ tay vào áo anh đi.”
“Không, em muốn máy sưởi tay.”
“…” Cổ họng của Hoắc Viễn Chu căng chặt, “Dao Dao, đừng quậy!”
Lộ Dao ngẩng đầu, híp hai mắt lại, “Tại sao?”
Hoắc Viễn Chu nhìn cô chăm chú, “Nào có nhiều cái tại sao như thế!”
Lộ Dao: “Anh khó chịu đúng không? Em giúp anh được không?”
“Không được!” Hoắc Viễn Chu từ chối dứt khoát.
Lộ Dao hỏi một lần nữa, “Tại sao thế!”
Cổ họng của Hoắc Viễn Chu khẽ trượt, “Anh không nỡ.”
Anh không nỡ để cô dùng miệng phục vụ anh thoải mái.
Một dòng nước nóng ùa về trong lòng Lộ Dao.
Cô bám lấy vai anh, chớp chớp hàng mi dày ướt đẫm, ánh mắt ngây thơ.
Cô nói: “Hoắc Viễn Chu, anh biết một cái máy sưởi tay bán ở trên mạng bao nhiêu tiền không?”
Hoắc Viễn Chu nhìn cô bằng ánh mắt phòng thủ, không biết cô lại muốn đưa ra ý đồ xấu gì, anh lên tiếng hỏi theo cô: “Bao nhiêu tiền?”
“Vài chục đồng, chất lượng cũng không tệ lắm đâu.”
“Sau đó thì sao?” Hoắc Viễn Chu hỏi cô, anh không tin, cô sẽ không nhàn nhã và thoải mái nửa đêm lại đi thảo luận với anh về giá cả của máy sưởi tay như vậy.
Lộ Dao cười, cười rất xấu xa, cô móc ví tiền trong túi ra, lấy một tờ màu đỏ và nhét vào trong lồng ngực của Hoắc Viễn Chu.
“Em mua máy sưởi tay của anh, xét thấy máy sưởi tay của anh là tự nhiên không gây kích ứng, anh không cần phải thay đổi.”
Hoắc Viễn Chu: “……”
Lộ Dao trượt xuống khỏi đùi anh, giống như anh lúc nãy, quỳ gối giữa hai chân anh, hai tay giải quyết thắt lưng của anh.
“Dao Dao, đứng lên!” Hoắc Viễn Chu muốn kéo cô.
Lộ Dao đẩy anh ra, “Hoắc Viễn Chu, sau khi em mua nó, quyền sở hữu, quyền sử dụng đều thuộc về em! Mặc dù bây giờ là đầu mùa hè, không cần phải sưởi ấm bằng máy sưởi tay, nhưng em muốn dùng, anh quản được à?”
“……”
Hoắc Viễn Chu đã chịu đựng đến cực hạn, nếu cô đồng ý, thì anh sẽ không lựa chọn chịu đựng nữa, lỡ đâu xảy ra rắc rối, sẽ mất nhiều hơn, thôi thì tùy cô lăn lộn đi.
Hai mươi phút sau.
Lộ Dao vừa lau mặt, vừa khóc lóc kể lể, “Hoắc Viễn Chu, anh đáng ghét chết được!”
Hoắc Viễn Chu muốn cười nhưng không thể cười, cũng không thể trách anh được, sau khi phóng thích, cả người anh có vẻ nhu hòa không ít, không còn khó ở như vừa rồi.
Anh vội vàng cúi người xuống ôm cô vào lòng, dùng tay lau đi chất lỏng trên mặt cô, không ngừng hôn cô và nói xin lỗi.
Lộ Dao vẫn không thuận theo và không buông tha, "Trong miệng em vẫn còn!”
Hoắc Viễn Chu hôn hôn môi cô, nói: “Không sao đâu, hàm lượng protein cao.”
Dòng máu buồn bực của Lộ Dao nghẹn lại ở ngực, nhịn không được lên án anh: “Mua cái máy sưởi tay hơn mười đồng ở trên mạng chất lượng đều có đảm bảo! Em tiêu một trăm đồng kết quả lại mua phải sản phẩm bị lỗi lại còn bị rò rỉ nước! Đánh giá kém! Đánh giá kém! Trả hàng! Trả hàng!”
Hoắc Viễn Chu bật cười lớn.
Lộ Dao tức muốn hộc máu, đánh anh thật mạnh vài cái.
Cuộc vui ầm ĩ của cả hai đột nhiên dừng lại trong tiếng chuông điện thoại dồn dập và chói tai.
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Hai mắt chớp và chớp.
Lộ Dao theo âm thanh nhìn về phía chiếc áo len bị ném dưới chân, tiếng chuông điện thoại chính là phát ra từ trong túi áo len.
Lộ Dao rất chắc chắn, đây là nhạc chuông điện thoại độc quyền mà cô đã đặt cho bà Lộ, bài hát được gọi là thần khúc 《 Thấp thỏm 》.
Cô “Oa” một tiếng bật khóc.