"Vân tiểu thư, để ta đưa nàng về phòng." - An Thế Minh tỏ ra lo lắng, đưa tay đỡ lấy Vân Tuyết Y.
"Không...!không sao! Ta tự mình về được."
Vân Tuyết Y cố tạo khoảng cách với hắn.
Đây là kế hoạch của nàng, không thể để người ngoài vô tình phá hỏng.
"Vậy...!nhớ cẩn thận."
...!
"Thưa cha! Trong lòng nữ nhi rất lo lắng cho đại tỷ nên muốn xin phép đi ra ngoài một lúc để tìm tỷ ấy."
"Đi đi."
Hai ánh mắt ra hiệu cho nhau, Thẩm thị và nàng ta, mẫu tử một lòng, dường như đang đắc ý.
Nàng ta hành lễ vội vàng rồi rời khỏi đó.
Điều này để mà nói, thực sự quá bất thường khiến cho An Thế Minh không thể không chú ý.
"Vân Tuyết Y.
Nếu không muốn có ngày hôm nay, thì bằng không đừng chống lại ta! Bây giờ ngươi thân bại danh liệt rồi, chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi phủ.
Muốn đấu lại ta, ngươi còn phải học nhiều."
Vừa ngẫm trong bụng, Vân Tuyết Lam càng nóng lòng muốn tận mắt chứng kiến khung cảnh nàng ta đã chuẩn bị kĩ lưỡng.
[...]
Vân Tuyết Y dạo quanh viện lớn, sai người mang rượu đến và ngồi lên bệ đình ngắm trăng như một thú vui, tiện thể muốn chờ hành động tiếp theo của Thẩm thị, người đàn bà rắn rết đó.
Nàng ngồi gần đó, nghe rõ mồn một những gì đang xảy ra trong viện lớn.
"Các vị, đêm nay trăng tỏ, ta cũng có một vài tiết mục đặc sắc ở đình viện vừa hay muốn cùng mọi người thưởng thức.
Chi bằng chúng ta cùng ra đó?"
Vân Tuyết Y vẫn ung dung, ánh mắt dõi theo từng chi tiết.
Nàng nhìn thấy mọi người đều đã hưởng ứng với đề nghị của Thẩm thị, liền gác lại bầu rượu ngon, nhảy xuống rồi phủi nhẹ đất cát còn vương trên y phục, tâm trạng vui vẻ vẫy tay ra dấu cho Liên Nhi.
"Đi nào! Cùng đi xem kịch hay."
Nàng luôn bám sát theo sau họ.
Có điều, hình như nàng thấy thiếu ai đó, lại nhất thời không nghĩ ra, nhưng rồi cũng gạt cho qua.
Ra đến nơi, đúng là cảnh tượng nàng đã dàn dựng, nhìn qua thôi cũng đã thấy thú vị.
Giữa sân viện, một đôi nam nữ trần trụi nằm ôm nhau, càng rõ ràng hơn dưới sự soi rạng của ánh trăng tỏ.
"Lam nhi?!?".
Harry Potter fanfic
"Đây rồi! Chính là vẻ mặt ta mong chờ."
Vân Hàng sa sầm, đưa tay giáng một cú tát vào mặt Thẩm thị.
"Đây là tiết mục đặc sắc mà bà nói sao?"
"Lão gia...!không phải thế...!rõ ràng..." - Thẩm thị không thể tin vào mắt mình, bà ta đã nghĩ nếu tận mắt nhìn Vân Tuyết Y uống hết ly rượu đó, thì đáng nhẽ người nằm đây phải là nàng, chứ không thể là con gái bà ta.
Qua đêm nay, phủ thừa tướng coi như mất hết thanh danh.
"Ta chỉ đánh thuốc mê ngươi, đã là nhân từ lắm rồi.
Việc sau này còn dài, cứ từ từ mà hưởng thụ."
Vân Tuyết Y vừa suy nghĩ, miệng vừa khéo nhếch lên một nụ cười châm biếm.
"Ưm...!Sao mọi người lại ở đây hết vậy?" - Vân Tuyết Lam nghe ồn tỉnh dậy, y phục xộc xệch, đầu tóc lôi thôi.
Trông nàng ta bây giờ thật thảm hại.
Vân Hàng là một người trọng danh dự, lão ta không thể chịu nổi cú sốc tinh thần này.
Như một gáo nước dội thẳng vào mặt, lão tức tối tiến tới không do dự mà tát thẳng vào mặt Vân Tuyết Lam.
"Nghiệt chướng! Dám làm điều xằng bậy ngay tại phủ thừa tướng này.
Thật không coi ta ra gì."
"Phụ thân! Nữ nhi đã làm gì..." - Vân Tuyết Lam đưa mắt nhìn sang bên cạnh - "Á!? Đây là ai?! Không...!Không phải...!Phụ thân! Nữ nhi bị hại, không hề biết đây là ai cả..."
Dưới hàng vạn ánh mắt đang hướng về phía mình, Vân Tuyết Lam cắn răng mà ôm lấy chân lão già Vân Hàng, cố giãi bày cho sự trong trắng của mình, nhưng lão ta vẫn không để vào tai.
Nàng ta vô tình nhìn Vân Tuyết Y, rồi như nhận thức được điều gì, nàng ta gào lên như hổ ướt đói mồi.
"Vân Tuyết Y! Chính con hồ ly hai mặt nhà ngươi đã hãm hại ta! Là ngươi làm!! Ngươi đã đánh thuốc mê ta!!!"
Vân Tuyết Y né bàn tay của nàng ta, rồi bình thản đáp lại - "Lam muội, có phải có hiểu lầm gì không? Từ lúc ta cảm thấy chóng mặt, đã không hề gặp muội."
Thẩm thị liền lao tới ôm lấy nữ nhi, bao biện cho nàng ta - "Vân Tuyết Y, ta có công nuôi dưỡng ngươi mấy năm nay, ngươi lại vong ơn phụ nghĩa.
Hiện giờ, ngươi còn dám ra tay với chính muội muội ngươi!"
"Hay cho một câu có công nuôi dưỡng."
"Thẩm thị, bà có nhầm không vậy? Bà dựa vào đâu mà dám khẳng định là ta đã hạ thuốc Lam muội?"
Vân Tuyết Y mỉm cười chất vấn.
"..."
"Phải đấy! Nãy giờ tôi còn mang rượu đến đình viện phía Tây Nam cho đại tiểu thư uống.
Nhất định không phải nàng ấy làm!"
"Nhị tiểu thư đúng là ngậm máu phun người, từ giờ nên chú ý tránh xa đi."
"..."
Nghe các nô tì đứng gần đó thì thầm với nhau, đại đa số mọi người đều ngầm hiểu rằng, nhị tiểu thư Vân Tuyết Lam, một kẻ vô dụng lại không có phẩm hạnh, đã bị mất đi trinh tiết trước khi xuất giá.
Đêm nay, thật đúng là một màn kịch lớn, không uổng công nàng đã trông chờ.
Ván cờ này, nàng thắng rồi.
...!
[Hằng Thiên viện]
"Vân Tuyết Y.
Con ả khốn ngươi đến đây làm gì?!"
Nhìn dáng vẻ thảm hại của Vân Tuyết Lam đang nằm liệt trên giường, nàng có chút cảm khái.
"Ta đến thăm muội mà! Thân nữ nhi này, gánh phạt trượng, sao có thể chịu nổi đây? Ta còn nghe nói Thẩm thị bị nhốt trong từ đường một tháng liền.
Ta thực sự rất thương hai người."
Vân Tuyết Y rõ là đang nói với nàng ta bằng giọng khinh bỉ đến tột độ.
"Chuyện muội làm, ta cũng chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.
Chắc muội muội sẽ không trách cứ người làm tỷ tỷ là ta đâu, phải không?"
"Ngươi cút đi! Vân Tuyết Y!! Ta sẽ không tha cho ngươi đâu!! Có chết cũng không tha!!!"
Vân Tuyết Y ung dung quỳ xuống bên cạnh giường, đưa tay vén mái tóc nàng ta, rồi khẽ mỉm cười.
"Lam muội à, ta đến đây chỉ muốn nhắc nhở một chút." - Vân Tuyết Y ghé sát mặt nàng ta, vừa nói, vừa lộ ra một bộ mặt cảnh cáo đến rùng mình - "Động vào ta, ngươi không thể sống yên được đâu!"
Tức thời, Vân Tuyết Lam đã bị đứng hình vì sát khí tỏa ra từ người đối diện.
"Đây...!có còn là Vân Tuyết Y không vậy? Nàng ta...!thật đáng sợ!!"
[...]
"Thiếu gia.
Ngài...!đang nghĩ đến chuyện gì vui sao?"
An Thế Minh nổi tiếng là một người lịch thiệp, luôn giữ phong thái nho nhã cho nên hắn lúc nào cũng nhất nhất phải ngồi xe ngựa riêng được chú trọng kĩ càng.
Nhưng hôm nay, hắn lại hạ mình ngồi xe kéo.
Thuộc hạ của An Thế Minh đã cảm thấy việc này lạ, nên thường xuyên liếc nhìn hắn.
Có điều, có thể thấy được tâm trạng của hắn tốt hơn mọi ngày.
"Nữ nhân đó..."
"Sao ạ?!?"
"Chỉ là cái cách nàng ấy hành xử, thấy có chút thú vị thôi.".