"Ngài...!vừa nói gì vậy?"
Vân Tuyết Y không thể tin vào tai mình nữa.
Cũng đúng! Đến cả bản thân Tử Xuyên còn không thể tin được.
Vì nàng, hắn đã tự hạ thấp bản thân xuống đến mức này.
"Vương gia, ngài hãy coi như không có đêm qua, được không?"
"Cái gì?"
Không có? Người đẩy ngã hắn xuống giường cũng là nàng.
Người mang bộ dạng quyến rũ mê người đi cầu xin hắn cũng là nàng.
Hiện tại, nàng lại bảo hắn coi như không có gì xảy ra?
"Vương gia đã cứu ta ở trong rừng, đã giải Mê Hồn hương giúp ta, hai việc này...!coi như đêm qua ta báo đáp ngài.
Mọi chuyện có thể chấm dứt rồi."
Khuôn mặt Tử Xuyên dần tối sầm lại.
Hắn lệnh cho Tiêu Tự mang vào một thứ gì đó.
"Bịch!"
Vân Tuyết Y đưa mắt nhìn thứ vừa được ném xuống đất - "Kim điểu?"
"Nàng nói đêm qua nàng mới chỉ báo ơn mỗi hai việc thôi mà.
Kim điểu này ta đã báo lên phụ hoàng, ghi nhận thành tích của nàng.
Vậy nên, e là chuyện chưa thể chấm dứt như nàng muốn được rồi."
"Vậy...!ngài muốn ta làm gì?"
"Lần trước báo đáp thế nào, thì lần này cũng tiếp tục như thế."
"Ngài..."
Vân Tuyết Y dường như nghẹn họng.
Đêm qua nàng mơ thấy ác mộng đã lâu rồi chưa bao giờ nghĩ lại.
Nàng mơ thấy đại nạn kiếp trước, là khi hắn tận tay giết nàng.
Điều này, không phải là đang nhắc nhở nàng hay sao? Nếu còn đâm đầu yêu hắn một lần nữa, còn mù quáng không biết phải sai, nàng chắc chắn sẽ mất mạng.
[...]
"Bệ hạ! Hoàng hậu lần này gây ra chuyện lớn rồi!!"
Lý công công vội vàng chạy vào ngự thư phòng vẻ hốt hoảng, run rẩy không nói thành lời.
"Nói đi.
Nữ nhân đó lại làm gì?"
"Bẩm...!bẩm bệ hạ, hoàng hậu nương nương đã...!vô ý thiêu rụi cả lăng mộ hoàng thất..."
"Gì cơ?!" - Nam nhân với hình bóng mờ ảo ấy đứng bật dậy, khoác long bào và chạy vội đến khu hoàng lăng.
Tại đây, người phụ nữ gọi là Luân Khiết Doanh hoàng hậu, đứng trước ngọn lửa đang cháy rực lên giữa trưa nắng, khuôn mặt vẫn không chuyển sắc.
Nàng khi ấy chẳng biết sợ điều gì, chỉ sợ nhất là ngày hắn nhẫn tâm vứt bỏ nàng.
"Hoàng hậu! Nàng đang làm cái gì vậy?"
Hắn mau chóng bước đến, đồng tử mở rộng, nắm tay siết chặt, nhìn thoáng qua thôi cũng biết hắn thực sự tức giận.
Nhưng nàng, vẫn luôn đánh giá cao sự dung túng hắn dành cho mình.
Nàng yểu điệu bước tới gần hắn, nở nụ cười kì lạ khiến mọi người đều không khỏi rùng mình, đưa những ngón tay thon dài lả lướt trên vai hắn, miệng nhẹ nhàng nói vài câu buông lơi.
"Tử Xuyên! Chàng đừng lo cho ta! Ta không bị thương."
"Vân Tuyết Y! Ngươi nghĩ mình là cái gì hả?!"
Trên đời, không ai là không biết đến Luân Khiết Doanh hoàng hậu, một người phụ nữ giỏi y thuật nhưng lại tận dụng vào việc chế độc hại nhân để mua vui, là đầu đàn khơi mào của những trò đùa ác ý.
Những ai ở gần thì kinh sợ, những ai nghe đồn thì tỏ ra phẫn nộ, khinh thường.
Có điều, lần này phá hại cả vương lăng, là đại tội đáng muôn chết.
Ấy vậy mà nàng còn không biết hối cải.
"Ơ kìa! Bệ hạ! Ta lẽ nào không phải là hoàng hậu của ngài sao? Ta..."
Không còn sự kiên nhẫn để nghe nàng nói hết, hắn đã rút kiếm, lạnh lùng đâm thẳng vào nơi thân thể nàng, mùi tanh nồng của máu tràn ra xung quanh lưỡi kiếm khiến nàng dần tái nhợt, nhưng nàng vẫn không cảm thấy đau đớn.
Thứ nàng thấy khi ấy, chính là sự sai lầm của chính mình, là sự vô tình của phu quân nàng.
"Tử...!Xuyên..."
Vậy mà nỗi sợ ấy lại thành hiện thực.
Ngày hắn vứt bỏ nàng là ngày nàng chết dưới mũi kiếm lạnh lẽo của hắn.
[...]
"Y Nhi?!"
Tiếng gọi quen thuộc khiến Vân Tuyết Y quay trở về thực tại.
Nàng ngước mắt nhìn nam nhân đứng trước mặt mình.
Đây có còn là người năm xưa đã nhẫn tâm phế nàng hay không?"
Hiện tại nàng không trách hắn, vì lỗi sai là ở nàng.
Nàng né tránh, không phải vì ghét bỏ.
Nàng không thể đảm bảo được bi kịch kiếp trước lại xảy ra một lần nữa hay không.
Thực trong tâm nàng luôn lo sợ.
"Sao...?"
"Nàng cứ ngẩn người ra như vậy...!Là ta ép buộc nàng à?"
"Không có." - Nàng lắc đầu - "Đã chịu ơn thì phải báo ơn, ta nào dám trách vương gia."
Nàng ngượng ngùng quay đầu, tay run run cởi từng lớp y phục trên người, mắt vẫn không nhìn thẳng vào hắn.
"Vương gia, ta có thể làm chuyện đó.
Nhưng...!ngài có thể làm nhanh được không?"
"Cùng lắm thì cố chịu đựng, một lần qua là không còn liên quan đến nhau nữa."
"Vân Tuyết Y!" - Hắn nghiến răng - "Nàng vội vàng muốn tránh khỏi ta vậy ư?"
Câu này dường như đã nói trúng tim đen của nàng.
Nhưng...!
"Chẳng phải đây chính là điều vương gia mong muốn sao?"
"Ta mong muốn? Nàng nói gì..." - Đang tức giận vì câu trả lời không đúng trọng điểm của nàng, chợt hắn đã sực nhớ ra.
Đúng là hắn đã từng nói thế.
Ngay đêm nàng muốn gặp mặt hắn để trao phóng thê thư, thì chính hắn đã thể hiện rằng bản thân nhất nhất muốn hòa ly với nàng.
"Y Nhi...!Lúc đó ta..."
"Thất vương gia!" - Nàng lắc đầu, kéo y phục lên rồi mỉm cười bất lực - "Chúng ta, từ kiếp trước đã được định là hữu duyên vô phận."
Bản lĩnh nói ra được câu này, là chính nàng đã không còn chấp niệm.
Nàng gạt tay hắn, bước ra khỏi căn bếp, để lại mình hắn nét mặt khổ tâm nhìn nàng rời đi.
"Kiếp trước gì chứ! Ta không bao giờ tin vào số mệnh vớ vẩn."
Hắn ngồi sạt xuống bên cạnh giường, một tay đỡ lấy khuôn mặt thất vọng cố tự giễu chính mình.
"Tiêu Tự!"
"Có thuộc hạ."
"Từ hôm nay, ta không muốn thấy bất kì thứ phế dược nào ở gần nàng ấy, như trụy thai dược nữa."
"Thuộc hạ sẽ sắp xếp."
Có chết hắn cũng phải giữ nàng lại bên mình.
Nếu đã muốn giữ, phải giữ từ sợi dây liên kết nhỏ bé giữa hai người.
Nếu được như mong muốn của hắn, nàng hoài thai, thì đến lúc đó có muốn trốn cũng không thể nữa rồi..