Vu Tiên Lạc đưa mắt ngơ ngác nhìn xung quanh khu chợ cổ phồn hoa buôn bán tấp nập vừa thất thần bước đi, đại não cô vẫn chưa xác định được mình đang ở chỗ nào nữa. Rõ ràng chỗ này không phải thành phố nhưng cũng không giống nông thôn. Điện thoại di động đưa lên hạ xuống bao nhiêu lần cũng không bắt được sóng. Vu Tiên Lạc chỉ biết thở dài thườn thượt..
Mặt trời dần lên cao, bầu trời sáng sớm bắt đầu chuyển màu sang xế trưa. Mùi thức ăn thơm phức từ tửu lầu tỏa ra khiến cho bụng Vu Tiên Lạc sôi lên òng ọc. Cũng phải, từ sáng đến giờ cô chưa có miếng gì vào bụng. Vu Tiên Lạc cảm thấy đói là điều tất nhiên.
Tiếng bụng Vu Tiên Lạc sôi lớn đến nỗi gây chú ý cho người xung quanh. Mỹ nam kì nữ đi qua đều ngoảnh lại nhìn cô lắc đầu. Vu Tiên Lạc ngượng chín mặt, cô xoa xoa tay vào bụng trấn tĩnh nó:
" mi có thể đừng làm ta mất mặt như vậy được không? "
Chợt, từ trong góc tửu lầu vang lên một giọng nói quen thuộc:
" Nha đầu qua đây. "
Vu Tiên Lạc mạnh dạn bước vào, cô đang đói cũng không có tiền sợ gì kẻ xấu chứ? Ngược lại nhỡ đâu cô may mắn lại gặp được người quen - người ta sẽ cho cô ăn một bữa no nê rồi đem cô về nhà.
Đó là một tửu lâu tầm trung, không gian tuy hơi nhỏ nhưng ba bốn bộ bàn ghế làm bằng gỗ được bày trí rất ngay ngắn, sạch sẽ. Vu Tiên Lạc bước tiếp vào trong góc. Chất giọng trầm khàn kia tiếp tục nói:
" Ngồi đi."
Lục Phu đẩy bát cơm trắng kèm đũa trước mặt cô. Vu Tiên Lạc không vội ngồi xuống mà ngước mắt lên, nhận thấy đối phương là người từng quen biết liền ngồi xuống. Cô cười nhẹ:
" Chú thợ săn."
Lục Phu gật đầu :
" Ăn cơm đi."
Vu Tiên Lạc nhìn Lục Phu thật lâu. Cô cảm nhận được ông trầm tĩnh hệt như bố Vu khi còn sống vậy. Cô nhận đũa và bát cơm nóng bắt đầu ăn. Lục Phu đợi cô ăn xong mới hỏi:
" Ngươi không phải người ở đây đúng không? "
Cô thành thật gật đầu thay cho lời đáp . Vu Tiên Lạc ngửa đầu uống ngụm nước lớn, rồi tới lượt cô hỏi lại Lục Phu. Từ lúc vào đây ăn cơm, cộng thêm quan sát đường phố nãy tới giờ. Vu Tiên Lạc dần dà nhận thấy đang có chuyện gì xảy ra.:
" Chú năm nay là năm nào vậy ạ? "
Lục Phu đáp:
" Đông Quang năm thứ II "
Phụt! Vu Tiên Lạc khom người phun hết nước xuống đất ho khù khụ:
" Chú, ặc ặc, chú không nói đùa đúng không? "
Lục Phu đưa bàn tay thô ráp vỗ nhè nhẹ lên lưng cô:
" Ta không đùa, năm nay chính xác là năm Đông đế thứ II "
Bốn tiếng " Đông đế thứ II " tựa như sét đánh ngang tai cô. năm, chẳng lẽ cô bị cái luồng sáng chết dẫm kia lôi về năm trước. Cổ đại đối với mọi cô gái có lẽ là một nơi vô cùng hoa mĩ nhưng với cô thì khác. Cổ đại đối với cô là một nơi rất kinh khủng - không có wifi, không có thức ăn nhanh, không có spa làm đẹp. Cái gì cũng không có. Vu Tiên đập đập đầu liên tục xuống mặt bàn. Thật là..thà chết đi cho xong.
Cô chấm nước mắt:
" Lão thiên gia! Vì sao người lại đối xử với một người vừa thông minh vừa xinh đẹp như con chứ "
Lão bản nương đang tính tiền trong quầy bỗng nhiên ngã sầm xuống đất không rõ nguyên nhân. Hai, ba tiểu nhị lẫn người ngồi gần đó nhanh chóng xúm lại dòm ngó ngó.
Tiếng hét thất thanh của tiểu nhị và nha đầu thân cận thu hút cô:
" Bà chủ!! "
" Phu nhân!! Phu nhân! Người đâu!!Mau đi mời đại phu."
Vu Tiên Lạc đứng dậy theo Lục Phu chen vào giữa đám đông, cô tỉ mỉ quan sát. Người nằm dưới đất là một phụ nữ ngoài tuổi, gương mặt tái nhợt không có sức sống. Lão bản nương ôm lấy khoang bụng co quắp, trán nàng ta dính đầy mồ hôi, thở hổn hển mất kiểm soát. Vu Tiên Lạc nhìn các triệu chứng trên cô thoáng nghi ngờ người phụ nữ này mắc bệnh rất nghiêm trọng về dạ dày. Cô đẩy trượng phu của lão bản nương sang một bên:
" Cho tôi xem một chút "
Trần Y Mục nhìn thấy tiểu cô nương ăn mặc kì lạ đang cởi áo vợ mình liền hất tay cô ra nổi quạu:
" Ranh con tránh ra! Ngươi đang làm cái quái gì? "
Cô tiếp tục động tác, miệng liếng thoắng hỏi tì nữ bên cạnh :
" Có phải gần đây phu nhân của các người thường bị đau bụng trên rốn, ợ chua, người xuống cân liên tục ngoài ra đi nặng / đi nhẹ còn thường xuyên chảy máu? "
Trần Y Mục toan hất cô ra lần nữa rồi đánh cho một trận vì dám ăn nói xằng bậy. Không ngờ tì nữ túc trực bên cạnh phu nhân nói:
" Đúng vậy, làm sao cô biết? "_ tiểu oa nhi đó bắt đầu khóc _ " thực ra phu nhân có bệnh lâu rồi.. chỉ là người luôn giấu.. vì đại phu đã nói bệnh này không chưa được.."
Trần trưởng quầy nghe đến đây thập phần sợ hãi. Phu nhân y yêu thương nhất lại có thể bị bệnh nặng như vậy sao. Vu Tiên Lạc mở túi lấy ống nghe từ trong túi áo blouse luồn vào áo người bệnh nhíu mày lắng nghe, sau đó, cô trực tiếp dùng tay vỗ nhẹ vào bụng kiểm tra. Cuối cùng cô kết luận: Viêm loét dạ dày.
Có điều thời này mấy vị đại phu chưa biết đến phẫu thuật, những người mắc bệnh này lâu ngày chỉ có một con đường là chết.
Vu Tiên Lạc lẩm bẩm:
" Cũng không phải là không thể cứu.."
Trần Y mục nghe cô nói vậy mới vui mừng ra mặt. Y tựa như người sắp chết đuối với được thanh gỗ:
" Tiểu cô nương ngươi là đại phu sao? Ngươi nói có thể cứu phu nhân nhà ta? "
Vu Tiên Lạc đứng dậy kiên quyết :
" Mọi người phải nghe lời tôi.. thời gian của phu nhân nhà các người khồn còn nhiều. Đem tất cả những thứ tôi yêu cầu và đừng hỏi gì cả "
Mọi người như hiểu được tính nghiêm trọng của chuyện này. Tất cả răm rắp nghe theo chỉ định của cô: người đi nấu nước nóng, người đi tìm khay, người lại sắp xếp những thứ cô mang ra từ trong cặp ra theo thứ tự.
Bắt đầu ca mổ, Vu Tiên Lạc buôkc hết tóc lên. Cô khử trùng tay bằng nước nóng rồi đeo găng tay, khẩu trang y tế vào, lão bản nương được đặt trên ba chiếc bàn ghép lại. Cả người lão bản nương được che hết bằng vải sạch chỉ để hở khoang bụng.
Đây cũng là lần đầu tiên cô làm một ca phẫu thuật chỉ có hai người, cô và Lục Phu. Ông ở đây giúp cô lấy dụng cụ.
Cô cầm dao mổ lướt một đường vừa đủ phần trên rốn, máu chảy ra cô lập tức lau sạch đi, bình tĩnh tiến hành ca mổ. Cô nói kìm! Ông đưa kìm. Cô nói kẹp ông đưa kẹp. Ca mổ này đối với cô không có gì có. Một lúc sau cô đã cắt bỏ xong phần dạ dày bị viêm loét.
Xong xuôi cô dùng chỉ y tế khâu miệng vết thương lại. Cuối cùng là kéo ông ra cùng rửa tay. Lục Phu thật sự rất khâm phục cô. Thân là một tiểu cô nương nhưng với mổ xẻ máu me trên người lại không có chút sợ hãi gì, ngược lại ông nhìn thấy trong con ngươi đó mang một ngọn lửa đam mê cháy rực. Lục Phu vỗ đầu cô:
" Nha đầu ngươi thật giỏi."
Trần Y Mục hay tin vợ không sao nữa, y cảm ơn cô và Lục Phu rối rít. Còn dúi vào tay Lục Phu một khoản tiền rồi nói:
" Con gái người thật giỏi! Đa tạ! Đa tạ cha con hai người nhiều lắm."
Vu Tiên Lạc không kịp nói gì Lục Phu đã kéo cô đi.Kể từ đó cô chính thức có một người cha ở thời cổ đại.