Một buổi sáng trong vắt nữa lại đến với Đông Hạ quốc. Trên con đường đắp gạch thô giữa kinh thành phồn hoa, hai thân ảnh nam nhân - một già một trẻ đuổi theo nhau không dừng.
Hai thân ảnh đó một là Đông Hiểu Huyên - một là Cao Thuận hay còn gọi là Thuận Tử, y là tổng quản thái giám đứng đầu phủ nội vụ phủ. Thuận Tử là thái giám thân tín nhất của hắn, dù hắn đi đâu y cũng sẽ theo đó.
Thuận Tử theo hắn mọi thứ đều tốt, chỉ trừ việc Đông Hiểu Huyên mỗi tháng đòi xuất cung một lần khiến y rất khổ sở. Quân nói thần đi thần không thể không đi, nhưng chủ tử của y muốn đi tìm một cô nương chỉ xuất hiện một lần trong mơ là điều quá mơ hồ. Y nuôi dưỡng Đông Hiểu Huyên từ nhỏ không khuyên răn cũng nên cản ngăn.
Sáng đến giờ Thuận Tử cứ phải lết thân già khổ sở đi theo hắn lụ khụ lí nhí gọi:
" vạn tuế gia, vạn tuế gia.. người đợi nô tài với "
Đông Hiểu Huyên muốn cắt đuôi Thuận Tử, bàn chân vững chãi bước nhanh thêm vài bước, Thuận Tử chạy theo càng nhanh. Trong một phút lỡ miệng y đã gọi hắn:
" HOÀNG.. TH...!! "
Đông Hiểu Huyên quay phắt người lại, hắn trừng mắt:
" ngươi định gọi ta là gì? "
Thuận Tử bước đến gần hắn, y đem gương mặt đứng tuổi cười nheo mày lại xu nịnh hắn mà gọi:
" Hoàng công tử... người đi cũng nên chờ người quản gia này chứ. Ta già rồi... theo người không nổi"
Đông Hiểu Huyên rất quan tâm y. Vì vậy lão già này toàn lợi dụng một điểm yếu đó để ép hắn, hắn đành đi chậm lại chờ y đi cùng. Trên đường hắn luôn dương mắt thật lớn để tìm cô nương trong lòng mình muốn tìm.
Sau ca phẫu thuật ban tối, phụ mẫu họ Tề thuận lợi mẹ tròn con vuông. Hài tử mập mạp đáng yêu, phu nhân đã tỉnh dậy có thể bế bồng cho con ăn. Vì vậy sáng nay, Tề Tư mua rất nhiều quà vui vẻ đến nhà Lục Phu để cảm ơn.
Vu Tiên Lạc ngồi bên giếng giặt đồ, từ xa nhìn thấy Tề Tư liền vang giọng gọi:
" Tề Thúc Thúc!! Tề Thúc Thúc!! "
Tề Tư bước tới gần cô, gặp đại ân nhân câu môi Tề Tư không tự chủ cong lên:
" Tiểu Tiên nữ con đây rồi."
Tên cô có một chữ Tiên - vừa tới lại cứu giúp hai mạng mẫu tử nhà hắn. Tề Tư gọi cô là tiểu Tiên nữ bằng giọng điệu rất biết ơn. Vu Tiên Lạc cười híp mắt:
" A~ người đừng gọi con như vậy làm con ngại lắm.. "
Cô nhìn thấy bọc quà trên tay Tề Tư nhớ ra lại nói tiếp:
" Người vào trong đi, cha nuôi vừa đi săn về đang dùng trà a."
Tề Tư gật gù cười với cô lần nữa:
" Vậy con tiếp tục giặt đồ, thúc vào trong trước."
" Dạ " Vu Tiên Lạc nhanh nhảu trả lời.
Lục Phu sớm nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài ông rót sẵn một tách trà nóng đặt đối diện. Mẫu tử nhà đệ đệ an toàn ông rất vui mừng. Đồng thời Lục Phu đã chuẩn bị một số đồ chơi dành cho trẻ con cho tiểu bảo. Đứa trẻ này dù không phải con của Tề Tư thì nó cũng là do ông và nghĩa nữ hộ sinh, tình cảm rất lớn.
Tề Tư vui vẻ gọi:
" Đại ca "
Lục Phu trầm đạm ngước lên từ tốn hỏi han :
" Đệ ngồi xuống dùng trà đi. Phu nhân và hài tử thế nào rồi? "
Tề Tư gật đầu đặt quà lên bàn:
" Hài tử và A Lan cả hai đều rất tốt. Đây chút quà, huynh nhận cho đệ vui"
Lục Phu không khách sáo cũng không màu mè từ chối mà nhận lấy. Ông nhìn gói quà thấm dầu thoáng nhắc tới cô:
" Nha đầu đó rất thích ăn bánh nướng "
Quả thật vậy, cô rất thích ăn bánh nướng. Trong lúc Lục Phu và Tề Tư nói chuyện có lẽ cô đã chạy tới kinh thành mua bánh rồi.