Thuận Tử nghe xong lời hắn thốt ra, đầu của lão thái giám tựa như bị ai đó đem đá phang một cú thật mạnh vào. Choáng váng. Một cửu ngũ chí tôn đứng đầu vạn người lại có thể thốt ra câu bản thân muốn bị bệnh, à không là phải bị bệnh. Ông ta theo hắn đã lâu lại còn không ngẫm ra hắn muốn bị bệnh là để cho Vu Tiên Lạc kia chữa hay sao? Thuận Tử chính là quá hiểu nên mới ngăn cản hắn:
" Vạn tuế gia xin người suy nghĩ lại.. sao có thể vì một dân nữ mà làm cho long thể bị ốm đau bệnh tật..?"
Đông Hiểu Huyên cười trầm:
" Ta muốn thử xem người đó có phải người mà ta cần tìm không.."
Hắn dừng lại vài giây mắt không thôi nhìn bóng lưng cô phía trước lại nói tiếp:
" Nếu không phải thì coi như kết thêm một vị bằng hữu, còn nếu đúng là nàng thì ta vạn kiếp không hối. "
Ai bảo quân vương không biết mệt mỏi?
Ai bảo quân vương không biết yêu hận?
Tuy hắn là đế vương nhưng bất quá cũng chỉ là một con người bình thường, hắn cũng có người để nhớ nhung hảo cầu. Chỉ là Hiểu Huyên từ nhỏ đã được huấn luyện phong thái trầm ổn, việc gì cũng không biểu lộ ra ngoài cho người ta thấy. Bình thường nhiều lắm cũng chỉ có vài ba người sống lâu lắm bên cạnh hắn mới có thể hiểu vài ba phần điều hắn nghĩ.
Nhưng Thuận Tử suy đi nghĩ lại cũng không tài nào hiểu được, chủ nhân của ông ta vừa hiền minh xuất chúng lại vừa tài mạo hơn người. Vì sao không đàng hoàng tới gặp gỡ dân nữ kia mà lại dùng khổ nhục kế để được ở bên nàng.
Vu Tiên Lạc dẫn Hàn Thanh Quan về nhà. Mọi thứ không nằm ngoài dự kiến của y: căn nhà bày bố đơn giản, vật dụng thô sơ. Chúng đều là những thứ cần thiết của nhà nông. Và nhờ có bàn tay của người phụ nữ tất cả thêm phần ấm cúng.
Lúc này Lục Phu vẫn ở trên núi đi săn. Trong nhà chỉ có mỗi cô và y, Hàn Thanh Quan đặt tay nải y phục xuống chiếc bàn gỗ kê trước gian chính, quay sang hỏi:
" Vu cô nương không biết phòng của tiểu sinh ở đâu vậy?"
Vu Tiên Lạc uống một hơi cạn chén trà mới nói:
" Ai bảo huynh có phòng? "
Cơ mặt Hàn Thanh Quan đều căng ra biểu hiện thành chữ: ngạc nhiên, y mấp máy môi:
" Vậy ta ở đâu? "
Vu Tiên Lạc cong môi cười thật đẹp chỉ tay về hướng chuồng ngựa đặt phía tây ngôi nhà nhỏ:
" Đằng kia kìa, chỗ đó ấm áp phong thủy tốt rất hợp với huynh "
Chuồng ngựa? Bảo y ở chuồng ngựa?? Nha đầu này thật to gan! Lại dám đối xử với y như vậy. Hàn Thanh Quan nhìn cô:
" Vu cô nương nói thật? "
Vu Tiên Lạc thản nhiên gật đầu:
" Ta chưa từng biết đùa giỡn.."
Y đứng dậy đập bàn một cái thật mạnh, bản thân Hàn Thanh Quan cảm tưởng giống như cô muốn trêu đùa với y. Y xách túi nải rời khỏi:
" Cô rõ ràng đang trêu đùa ta.. Vu cô nương cáo từ!!"
Huýt. Y vừa chạy được hai bước thì bốn con hắc cẩu nhảy xổ đến, miệng con nào con nấy đều dính đầy nước dãi gớm ghiếc giống như bị đói rất nhiều ngày. Lũ hắc cẩu là theo hiệu lệnh mới nhảy xổ ra. Hàn Thanh Quan quắc mắt nhìn sang cô, Vu Tiên Lạc nghiêm túc:
" Bài tập khởi động là chạy vòng. Hàn công tử chúc huynh may mắn."
Hàn Thanh Quan cứng họng:
" Cô... nha đầu.. cô được lắm "
Nói xong y cắm đầu chạy còn cô thì cười hả hê sau lưng.