Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xương sườn trước ngực và xương vai của Lâm Sơ Cửu đều bị gãy, đôi tay gần như không thể sử dụng, tay trái miễn cưỡng có thể di động một chút. Lúc này, nàng chẳng khác gì phế nhân.
Sau khi được thị vệ nâng ra khỏi thiên lao, nàng chỉ có thể nằm ở trên giường, mặc kệ hạ nhân thay quần áo cho nàng. Mỗi một lần giơ tay, Lâm Sơ Cửu đều cảm thấy đau đớn. Nhưng......
Lâm Sơ Cửu chịu đựng, hơn nữa nàng cần phải nhẫn nhịn!
Chỉ vì không muốn Lâm tướng nhìn ra được gì, Lâm Sơ Cửu thậm chí cắn chặt hàm răng khi quá đau đớn. Nàng căn bản không dám cắn miệng mình, chỉ sợ máu tươi chảy trên môi sẽ không thể gặp người.
Hạ nhân không hiểu về y lý, cho dù các nàng cẩn thận như thế nào, cũng không tránh được tổn thương tới Lâm Sơ Cửu. Vết thương cũ của Lâm Sơ Cửu thật vất vả mới khép lại được, một lần nữa lại bị vỡ ra, chảy ra máu.
"Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết." Hạ nhân thấy thế, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
"Không sao." Lâm Sơ Cửu cảm thấy ý thức của mình dần dần mất đi, thân thể càng ngày càng nặng nề, nhưng tâm trí lại càng ngày càng tỉnh táo hơn.
Lâm Sơ Cửu biết tình trạng của mình rất nguy hiểm, có thể bị sốc bất cứ lúc nào. Nhưng y giả không tự chữa trị cho mình, hiện tại nàng không thể làm gì, chỉ có thể cầu nguyện bản thân mình có thể chống đỡ, ít nhất cho đến khi Lâm tướng trở về.
"Nô tỳ sẽ thay một bộ váy khác cho Vương phi." Sau khi hạ nhân bò dậy, vội vàng đi tới tủ để lấy quần áo, nhưng lại bị Lâm Sơ Cửu ngăn lại, "Được rồi, đắp chăn lên." Như vậy sẽ không thể nhìn thấy vết máu.
Hạ nhân có tâm khuyên bảo, nhưng tâm ý Lâm Sơ Cửu đã quyết, hạ nhân chỉ có thể làm theo.
Sau khi thu dọn sạch sẽ, Lâm Sơ Cửu đã có thể gặp người, hạ nhân lập tức lui ra ngoài, đi mời Lâm tướng tới.
Tào quản gia một đường đi cùng với Lâm tướng tới phòng của Lâm Sơ Cửu. Trên đường đi Tào quản gia giải thích với ông ta, Vương gia và Vương phi có chút tranh chấp, Vương phi bị thương, tình huống không được tốt lắm, lúc này đang dưỡng thương ở trong phòng.
Lâm tướng vâng lệnh hoàng thượng, tới đây âm thầm điều tra tình huống của Tiêu Thiên Diệu. Khi nghe thấy Lâm Sơ Cửu thật sự bị thương, ông ta bỗng nhiên cảm thấy lo lắng sốt ruột. Khi vừa bước vào nhà đã lập tức nói: "Cửu nhi, con thế nào rồi? Vi phụ tới chậm, vi phụ tới chậm."
Ông ta đi đến mép giường Lâm Sơ Cửu, nhìn sắc mặt Lâm Sơ Cửu ửng hồng, hốc mắt Lâm tướng đỏ lên, ngồi xuống ở mép giường Lâm Sơ Cửu, "Cửu nhi, con đã chịu ủy khuất. Đừng sợ, có cha ở đây, cha sẽ làm chủ cho con."
Lâm tướng vừa nói vừa xem xét sắc mặt của Lâm Sơ Cửu, nhìn thấy sắc mặt Lâm Sơ Cửu tái nhợt, vì thế biết Lâm Sơ Cửu không phải là đang giả vờ. Trong lòng ông ta mơ hồ phát hiện ra, có khả năng Tiêu Vương phủ đã xảy ra chuyện, nhưng ông ta không thể biết được,và nữ nhi rẻ mạt của mình cũng có liên quan?
Trong mắt Lâm tướng hiện lên một nụ cười lạnh. Ông ta sớm đã không trông cậy gì vào nữ nhi rẻ mạt này của mình.
"Cha?" Lâm Sơ Cửu mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhưng chỉ một lát sau, Lâm Sơ Cửu còn đang sốt mê man lại có chút mơ hồ, lẩm bẩm nói: "Ta đang nằm mơ hay sao? Không ngờ lại mơ thấy có người tới giúp ta? Sao có thể, từ khi ta lớn lên cho tới bây giờ, chưa từng có người nào làm điều gì cho ta."
Đây là phản ứng chân thật nhất của Lâm Sơ Cửu, nhưng Lâm tướng lại cho rằng Lâm Sơ Cửu đang cố ý chế giễu mình, khuôn mặt ông ta nháy mắt cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường. Ông ta rất có trách nhiệm, nói: "Sơ Cửu, có chuyện gì với đứa nhỏ này vậy? Chẳng lẽ vì nóng đến nỗi choáng váng?"
Lâm tướng nhìn thấy tay của Lâm Sơ Cửu rũ với bên cạnh người, vì muốn tỏ vẻ mình lo lắng cho Lâm Sơ Cửu, Lâm tướng vươn tay ra cầm lấy tay nàng, nhưng không ngờ......
Ông ta vừa mới động vào, lại lôi kéo đến miệng vết thương của Lâm Sơ Cửu.
"A......" Lâm Sơ Cửu đau đớn đến nỗi cắn môi, nhưng không có sức lực giãy giụa.
"Sơ Cửu, có chuyện gì với con vậy?" Biểu tình của Lâm Sơ Cửu không giống như đang giả vờ, Lâm tướng thật sự cảm thấy lo lắng.
"Phụ thân, ta không sao." Đau đớn kịch liệt khiến Lâm Sơ Cửu thanh tỉnh một chút. Rốt cuộc nàng hiểu ra được tình cảnh của mình, cố gắng cười nhạt, phớt lờ đau đớn trên người, hỏi: "Phụ thân, sao ngài lại ở đây?"
"Đứa nhỏ này, chẳng phải vì vi phụ lo lắng cho con hay sao. Sau khi quay về cũng không truyền một tin tức nào cả. Vi phụ lo lắng cho sức khoẻ của con, sau khi lâm triều liền tới thăm con. Không ngờ con lại bị bệnh nặng như vậy. Nếu hôm nay vi phụ không tới, chỉ sợ không biết được con một mình chịu khổ ở đây." Lâm tướng tăng thêm chút lực, thể hiện sự coi trọng đối với Lâm Sơ Cửu, nhưng lại không nghĩ rằng cử chỉ này đối với Lâm Sơ Cửu mà nói, chính là dậu đổ bìm leo.
"A......" Lâm Sơ Cửu không nhịn được nữa, kêu đau thành tiếng, Lâm tướng vội nói: "Sơ Cửu, có chuyện gì với con vậy? Con bị thương ư? Nói cho vi phụ biết con bị thương ở chỗ nào, vi phụ đi mời đại phu cho con."
Mặc dù Lâm tướng rất muốn biết, rốt cuộc Lâm Sơ Cửu đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ dám cầm tay Lâm Sơ Cửu, không dám xốc chăn của nàng lên. Cho dù là cha con, ông ta cũng cần phải chú ý đúng mực.
"Bệnh... bệnh cũ mà thôi. Phụ thân không cần lo lắng." Lâm Sơ Cửu thử rút tay mình về, nhưng Lâm tướng lại nắm chặt muốn chết, nàng căn bản không dám dùng sức, chỉ có thể chịu đựng.
"Phụ thân, không cần phải lo lắng cho ta. Tiêu Vương phủ có Mặc Thần Y ở đây, ta sẽ không sao." Ít nhất hiện tại nàng sẽ không chết. Chỉ cần ra khỏi đại lao, nàng có thể tìm được biện pháp, cứu sống bản thân mình.
"Tình trạng của con thế này sao ta có thể không lo lắng được. Con nhìn xem Tiêu Vương chăm sóc con như thế nào, một người bị bệnh nặng như vậy nhưng không thấy đại phu tới đây. Tiêu Vương đang ở đâu? Ta đi tìm hắn tranh luận. Ta gửi nữ nhi tới Tiêu Vương phủ không phải để người khinh bỉ như vậy." Lâm tướng buông tay Lâm Sơ Cửu, đứng dậy muốn rời đi.
Lâm Sơ Cửu biết nếu để cho Lâm tướng đi rồi, Tiêu Thiên Diệu đoán chừng sẽ nghi ngờ nàng nhiều hơn. Nàng không quan tâm về việc Tiêu Thiên Diệu nghi ngờ nàng, nhưng nàng sợ ngày tháng sau này của mình sẽ càng thêm khổ sở. Nàng đang bị thương, cần có người chăm sóc.
Lâm Sơ Cửu không quan tâm tới tay mình đang bị thương, vội vàng túm chặt vạt áo Lâm tướng, "Phụ thân đừng đi, nữ nhi bị bệnh, tất cả đều tự mình gây ra. Vì ta đã sai trước, không liên quan gì tới Vương gia."
"Có chuyện gì xảy ra?" Lâm tướng dừng bước chân lại, xoay người hỏi.
Dù muốn đánh tới cửa cũng cần phải đúng lý hợp tình mới được. Nếu như đó chính là lỗi của Lâm Sơ Cửu, Lâm tướng thật sự không dám vọng động. Dù sao Tiêu Thiên Diệu cũng là thân vương.
"Vương gia muốn nạp trắc phi, ta không vui......" Lâm Sơ Cửu cố ý nói mơ hồ không rõ, cũng không nói cụ thể, mặc kệ Lâm tướng tự mình tưởng tượng.
"Nạp trắc phi? Nạp ai làm trắc phi?" Lâm tướng một lần nữa ngồi xuống, không đề cập tới chuyện đi tranh luận với Tiêu Thiên Diệu.
Nam nhân nạp thiếp là chuyện bình thường, ngay cả khi đứng ở trước mặt hoàng thượng, Tiêu Thiên Diệu cũng không hề sai.
"Mặc... Mặc cô nương." Lâm Sơ Cửu rũ mắt, nhìn qua giống như thất hồn lạc phách.
Lâm tướng nhíu mày, giáo huấn: "Chẳng qua chỉ là nạp trắc phi mà thôi, đây là chuyện hết sức bình thường. Con là chính thất thì phải có khí độ của chính thất. Chỉ vì một tiểu thiếp mà gây sự với Vương gia, thật sự không đáng giá chút nào."
"Phụ thân......" Lâm Sơ Cửu ủy khuất kêu lên một tiếng, nhưng Lâm tướng giống như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Thôi, thôi. Con chung quy vẫn là nữ nhi của ta, con đã làm sai chuyện, vi phụ cuối cùng cũng phải thu dọn giúp con. Vi phụ sẽ đi tìm Vương gia, bồi tội giúp con."
Lâm tướng nói xong, lập tức đứng dậy rời đi, cũng không hỏi về bệnh tình của Lâm Sơ Cửu.
Lâm Sơ Cửu không ngăn cản Lâm tướng, với tình huống hiện tại của nàng, thật sự cũng không ngăn được Lâm tướng. Những gì nên làm nàng đã làm, có thể làm nàng cũng đã làm hết, nếu Tiêu Thiên Diệu vẫn không vừa lòng, nàng cũng đành chịu.
Lâm Sơ Cửu chậm rãi nhắm mắt lại, bàn tay trái bị Lâm tướng buông ra, bất lực rũ xuống trên giường, máu tươi bắt đầu theo cổ tay chảy xuống......