Trong phòng, năm người chủ tớ vẫn tiếp tục nói chuyện, nhưng nói gì thì Tiêu Thiên Diệu lại nghe không rõ. Hắn chỉ biết, hắn thực sự cảm thấy không thoải mái, trong lòng vô cùng khó chịu, giống như bị bệnh.
Tiêu Thiên Diệu không biết mình đã ngây người ngoài cửa bao lâu, đợi tới khi hắn bình tĩnh trở lại, trong phòng đã không còn tiếng động nữa. Mấy người Phỉ Thuý đang hầu hạ Lâm Sơ Cửu đi nghỉ, còn hắn......
Không vào bên trong, chỉ sai hạ nhân đẩy hắn lộn trở lại đường cũ.
Trở lại thư phòng, Tiêu Thiên Diệu không quan tâm đã muộn bao nhiêu, trực tiếp gọi Lưu Bạch và Tô Trà tới, nhắm mắt lại nói: "Tiết lộ tin tức cho Bắc Lịch Quốc."
Bắc Lịch là nơi băng tuyết quanh năm, có rất ít tài nguyên, luôn giống như hổ rình mồi đối với Đông Văn giàu có. Bọn họ chỉ lo ngại chiến thần Tiêu Thiên Diệu, vì thế không dám xuất binh tấn công Đông Văn.
Mấy năm nay, Bắc Lịch vẫn luôn dựa vào việc cướp đoạt lương thực từ Nam Man và Tây Võ để sống. Nhưng Nam Man và Tây Võ cũng không giàu có, lương thực Bắc Lịch có thể cướp được cực kỳ hạn chế, mỗi năm đều có rất nhiều lão nhân và phụ nhân chết vì đói.
Nếu như Bắc Lịch nhận được tin tức, biết Tiêu Thiên Diệu bị phế nên không thể lãnh binh, binh mã trong tay Tiêu Thiên Diệu đều bị Hoàng thượng tước đoạt, bọn họ nhất định sẽ không chút do dự xuất binh tấn công Đông Văn, trải qua một mùa đông thịnh vượng.
Một khi Bắc Lịch tấn công Đông Văn, Hoàng thượng sẽ không còn năng lượng để chèn ép Tiêu Thiên Diệu. Đương nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất. Quan trọng nhất chính là, người Bắc Lịch kiêu dũng thiện chiến, ở Đông Văn, ngoại trừ Tiêu Thiên Diệu và quân binh thủ hạ của hắn, không có người nào là đối thủ của người Bắc Lịch.
Tới lúc đó, Hoàng thượng sẽ vì giang sơn của mình, phải bắt đầu dùng Tiêu Thiên Diệu và thân binh thủ hạ của hắn.
Kế hoạch này, Tô Trà và Lưu Bạch sớm đã nhắc tới. Đây là phương pháp rút củi dưới đáy nồi, cũng là phương pháp duy nhất có thể khiến Hoàng thượng thỏa hiệp, nhưng Tiêu Thiên Diệu vẫn luôn không chịu dùng, bởi vì......
Hắn là thân vương Đông Văn, cũng là tướng quân lãnh binh tác chiến. Hắn biết rõ chiến tranh sẽ nguy hại lớn thế nào. Nếu như có thể, hắn không hy vọng có chiến tranh. Nhưng, hiện thực lại ép hắn không thể không phát động chiến tranh.
Có hoạ ngoại xâm, mới không có nội loạn.
Có chiến loạn, võ tướng mới có cơ hội.
Thấy Tiêu Thiên Diệu cuối cùng cũng hạ quyết tâm, Lưu Bạch và Tô Trà đều âm thầm nhẹ nhàng thở một hơi, "Thiên Diệu, động thái này của ngươi đối với bá tánh Đông Văn có lợi mà không có hại. Mấy năm nay người Bắc Lịch luôn luôn nuôi quân, thực lực mạnh hơn trước rất nhiều, nếu không kịp thời tiêu giảm một chút, sau này chắc chắn sẽ trở thành tai họa ngầm của Đông Văn chúng ta, tới lúc đó bá tánh sẽ càng thêm khổ."
"Ừ." Tiêu Thiên Diệu vẫn vô cảm như cũ.
Một khi đã hạ quyết tâm, hắn sẽ không hối hận cũng sẽ không lui về phía sau. Cho dù con đường hắn lựa chọn là sai, hắn cũng muốn đi về phía trước.
Tô Trà và Lưu Bạch không nhiều lời nữa. Muốn tạo ra một cuộc chiến tranh, không phải chỉ nói ra bằng miệng là được, sự tình hai người bọn họ phải làm rất nhiều. Hơn nữa cần phải nhanh chóng làm bằng được, tạo ra áp lực cho Hoàng thượng, không dám tiếp tục áp bức bọn họ.
Tiêu Thiên Diệu không có ý giữ bọn họ lại, một mình ngồi ở trong thư phòng, thổi tắt đèn trong phòng, ẩn trong bóng đêm không biết đang suy nghĩ điều gì......
......Edit: Emily Ton......
Mặc Thần Y và Mặc Ngọc Nhi đã vào cung được một tháng, bệnh tình An Vương càng thêm ổn định. An Vương không hề phát bệnh trong vòng một tháng, Chu Quý Phi cực kỳ cảm kích Mặc Thần Y, cũng xem trọng Mặc Ngọc Nhi nhiều hơn.
Ngày thường có thứ gì tốt, bà ta đều không quên đưa cho Mặc Ngọc Nhi một phần, thậm chí còn ám chỉ với Mặc Ngọc Nhi, chỉ cần hai chân An Vương được chữa lành, tương lai Mặc Ngọc Nhi sẽ là vô hạn.
Đối với nữ nhân mà nói, tương lai vô hạn đoán chừng chính là chiếc ghế phượng hoàng. Chu Quý Phi ám chỉ như vậy, Mặc Ngọc Nhi nghe hiểu nhưng không hề cảm thấy nghiêm túc.
Hoàng thượng sớm đã lập Thái Tử, cho dù không có Thái tử, Hoàng hậu vẫn còn một Thất hoàng tử. Ở Đông Văn, trữ quân sẽ lập đích trước, vì thế cho dù hoàng tử không thuộc dòng chính được sủng ái, cũng không có khả năng lập làm Thái tử. Đương kim thánh thượng và Tiêu Thiên Diệu chính là một ví dụ tuyệt vời.
Tiêu Thiên Diệu là ấu tử mà tiên hoàng yêu thích nhất, tiên hoàng vì ấu tử này, đã cố gắng tính toán phế hậu để lập hậu khác. Nếu không phải tiên hoàng đã quá cao tuổi, không đủ năng lượng, sự tình còn chưa hoàn thành đã chết, chưa biết được ai sẽ là người ngồi trên long ỷ.
Tuy nhiên, ngay cả khi tiên hoàng không thành công lập Tiêu Thiên Diệu làm Thái tử, nhưng ông đã để lại cho Tiêu Thiên Diệu quyền thế tối thượng, cho phép Tiêu Thiên Diệu tuổi còn nhỏ không có cha mẹ che chở, bình an lớn lên và trưởng thành ở trong tay hoàng đế. Hơn nữa, tay cầm quyền to, thậm chí còn uy hiếp cả hoàng quyền.
Sưu tồn tại của Tiêu Thiên Diệu, đối với Hoàng thượng mà nói chính là một sự sỉ nhục. Hoàng thượng luôn xem Tiêu Thiên Diệu là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt là điều hết sức bình thường.
Khi tình hình của An Vương có chuyển biến tốt đẹp, dù là Hoàng thượng hay Chu Quý Phi, đều ôm hy vọng rất lớn đối với Mặc Thần Y. Hai người đều tin tưởng Mặc Thần Y nhất định có thể trị khỏi hai chân của Tiêu Tử An, thậm chí Hoàng hậu và Thái tử cũng cho rằng như vậy.
Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, Hoàng hậu và Thái tử đều không hy vọng Tiêu Tử An bình phục. Hoàng thượng yêu thích Tiêu Tử An, bọn họ xem ở trong mắt. Nếu như hai chân Tiêu Tử An có thể đi lại, tương lai thật sự sẽ rất khó nói.
Tiên hoàng chỉ vì muốn cho ấu tử kế vị, có thể nghĩ tới chuyện phế hậu để lập hậu khác, rất khó đảm bảo đương kim thiên thánh thượng sẽ không làm như vậy.
"Nhất định không thể để Mặc Thần Y trị khỏi hai chân cho Tử An." Đây là ý của Hoàng hậu.
Thái tử cũng nghĩ như thế, "Chuyện này, chúng ta vẫn nên xuống tay từ Mặc Thần Y mới được."
Ánh mắt Thái tử lấp lánh, Hoàng hậu vừa nhìn đã biết hắn đang suy nghĩ điều gì, lập tức quát lớn: "Thu hồi suy nghĩ của con lại, phụ hoàng con gần đây bảo vệ bọn họ rất chặt, nếu không chắc chắn thì đừng ra tay. Nếu như bị phụ hoàng con biết được, bổn cung cũng không bảo vệ được con." Hoàng hậu không hy vọng Thái tử hiện tại bị phế.
Khi Hoàng thượng còn trẻ, Thái tử chính là một bia ngắm sống.
Sau khi thái tử nghe thấy vậy, lập tức thu hồi tâm tư động thủ, cung kính nói: "Nhi thần đã hiểu, thỉnh mẫu hậu yên tâm."
Thái tử luôn có đủ ý tưởng tồi tệ, nhưng hắn lại có một đức tính tốt, đó chính là nghe lời. Hoàng hậu dù nói đúng hay sai, Thái tử đều sẽ nghe theo.
Hoàng hậu vừa lòng gật đầu, đôi mắt lúng liếng, trên mặt nở nụ cười, "Đã lâu không gặp Uyển Đình, bổn cung hơi nhớ nàng một chút, con đi đón nàng tiến cung cho bổn cung."
Giữa hài tử với nhau, ngôn ngữ có chút tương đồng, Lâm Uyển Đình là một con dê thế tội không tồi.
Mặc dù Thái tử không khôn khéo, nhưng từ nhỏ lớn lên ở trong cung, sự tình thế này sao hắn có thể không hiểu? Thái tử không tình nguyện nói: "Mẫu hậu, Uyển Đình không hiểu biết gì, nhi thần không muốn nàng tiếp xúc với những chuyện này." Uyển Đình đơn thuần lương thiện như vậy, sao có thể làm chuyện dơ bẩn đó. "Mẫu hậu, hay là chúng ta để Lâm Sơ Cửu tiến cung thì như thế nào? Nàng ấy và Mặc cô nương vốn có giao tình, sẽ dễ dàng tiếp xúc với nhau hơn."
Hoàng hậu cố nén xúc động muốn trợn trắng mắt, nhẫn nại nói: "Đứa nhỏ ngốc, chính vì Uyển Đình không hiểu biết gì, người khác mới không phòng bị nàng. Nàng là Thái tử phi, con có thể bảo vệ nàng nhất thời nhưng có thể bảo vệ nàng suốt đời hay không?"
Ở trong mắt hoàng hậu, Lâm Uyển Đình không phải ngây thơ như vẻ ngoài vốn có. Có thể cướp hôn sự từ trong tay thân tỷ tỷ, Lâm Uyển Đình có thể là nhân vật đơn giản hay sao?
"Nhưng việc này để Lâm Sơ Cửu ra mặt, không phải sẽ tốt hơn hay sao?" Thái tử do dự, Hoàng hậu đúng lúc bỏ thêm dầu vào lửa, "Con nha, đừng một câu là gọi Lâm Sơ Cửu, hai câu Lâm Sơ Cửu. Nàng ấy là hoàng thẩm của con, mẫu hậu không thể tùy tiện tuyên triệu nàng ấy tiến cung, càng không thể giữ nàng ấy ở trong cung lâu dài."
Trong cung, không phải không có chuyện Hoàng thượng chiếm đoạt thê thần, thê đệ. Nếu như Lâm Sơ Cửu tiến cung, bên ngoài không chừng sẽ truyền đến nhiều điều khó nghe. Mặc dù hoàng hậu muốn lợi dụng Lâm Sơ Cửu, nhưng cũng không muốn hại chết Lâm Sơ Cửu......