Cắt chỗ nào?
Đây quả thật là một vấn đề nan giải.
Có thể khiến Tiêu Thiên Diệu tiếp nhận, nhưng lại có thể khiến nàng cảm thấy ổn thỏa trong khi giải phẫu, thật ra không dễ tìm.
Lâm Sơ Cửu dừng công việc trong tay lại, đi đến bên cạnh Tiêu Thiên Diệu, đầu tiên chỉ tay ở trêи đầu gối của hắn một chút, "Dường như vẫn chưa đủ." Nàng lại chỉ lên trêи, gần chỗ háng, "Dường như quá ngắn, đoán chừng Vương gia không thể tiếp nhận."
Đây là...... xem Vương gia giống như người chết hay sao?
Bàn tay cầm kéo của Ngô đại phu run lên, vẻ mặt sùng bái nhìn Lâm Sơ Cửu: Vương phi không sợ sau khi Vương gia tỉnh lại, tìm nàng tính sổ nàng hay sao?
"Cắt ở đây được rồi." Lâm Sơ Cửu khoa tay múa chân vài lần, cuối cùng xác định vị trí.
Cách háng khoảng nửa bàn tay, sẽ không lộ ra thứ không nên thấy, cũng sẽ không gây trở ngại khi nàng làm việc, chỉ là......
"Có phải ngắn quá hay không?" Ngô đại phu cầm kéo nhưng không dám xuống tay.
Người cắt là ông, đến lúc đó Vương gia tỉnh lại, không nỡ trách cứ Vương phi, có thể sẽ đổ hết lỗi lên người ông hay không? Ông thật sự không muốn gánh tội thay!
"Không còn cách nào khác, trêи đùi và cẳng chân Vương gia đều có máu tụ, đều phải động dao." Thật sự cho rằng phẫu thuật chân cho Tiêu Thiên Diệu, đơn giản giống như mổ chân con thỏ?
Nếu thật sự đơn giản như vậy, nàng không cần phải mất mười mấy năm để học ngành y.
"Đã hiểu." Khi nhắc tới kiến thức chuyên môn, Ngô đại phu chỉ có thể nhượng bộ.
Thấy Lâm Sơ Cửu xoay người rời đi, Ngô đại phu vội vàng chắp tay trước ngực, khom lưng về phía Tiêu Thiên Diệu, miệng lẩm bẩm gì đó.
Lâm Sơ Cửu quay đầu nhìn thấy một cảnh như vậy, không thể không run rẩy một chút: Sao nàng cảm thấy, Ngô đại phu đang chuẩn bị giải phẫu Tiêu Thiên Diệu.
Ngô đại phu thật sự rất can đảm, nàng cũng muốn cắt quần của Tiêu Thiên Diệu, nhưng thật tâm...... nàng không có lá gan kia.
Xoẹt xoẹt...... xoẹt xoẹt. Ngô đại phu cắt đôi quần của Tiêu Thiên Diệu, theo đường vẽ của Lâm Sơ Cửu, không hơn một phân cũng không kém một phân.
"Vương phi, người xem được chưa?" Ngô đại phu mang theo vẻ mặt lo lắng, giống như tiểu hài tử vừa làm chuyện xấu.
Lâm Sơ Cửu quay đầu nhìn thoáng qua: "Được rồi, cạo lông trêи chân Vương gia." Nàng nói xong liền đưa dao cạo lông cho Ngô đại phu, hơn nữa còn dạy ông cách dùng thế nào.
Vốn dĩ việc này nên được thực hiện trước khi tiến vào phòng giải phẫu là tốt nhất, nhưng......
Lâm Sơ Cửu thật sự không dám đảm bảo, Tiêu Thiên Diệu sẽ đồng ý. Vì thế, nàng đành phải tiền trảm hậu tấu.
"Vương... Vương phi, thật sự phải cạo lông chân Vương gia?" Ngô đại phu cầm lấy dao cạo, gần như muốn khóc.
Sau khi Vương gia tỉnh lại, ông nhất định sẽ bị chết rất thảm, nhất định là như thế!
"Ngay cả ống quần Vương gia ông cũng cắt rồi, cạo thêm lông chân thì sao?" Lâm Sơ Cửu nói rất thản nhiên, nhưng Ngô đại phu biết đây chính là uy hϊế͙p͙, một lời uy hϊế͙p͙ trắng trợn!
"Vương phi, rõ ràng là người yêu cầu ta cắt." Sao có thể có đẩy hết trách nhiệm lên người ông được. Ông thật sự...... vô tội.
Lâm Sơ Cửu vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy không sai, nhưng người thao tác cụ thể là ông. Ông cho rằng Vương gia sẽ trừng phạt ta và buông tha cho ông hay sao?"
"Vương phi, chúng ta đang ở trêи cùng một con thuyền đúng không?" Ngô đại phu hiểu rõ, hiện tại ông chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, ôm chặt lấy đùi của Lâm Sơ Cửu, nếu không cam lòng, ông thật sự chỉ có thể đâm đầu vào tường.
"Không phải, chúng ta là vì tốt cho Vương gia." Lâm Sơ Cửu nghiêm túc nói, "Ông hãy nghĩ lại xem, với tính khí của Vương gia, nếu như biết chúng ta phải làm những điều này, ngài ấy sẽ đồng ý hay sao?"
"Sẽ không." Nghĩ cũng không cần phải nghĩ. Vương gia là người vô cùng kiêu ngạo, sao sẽ cho phép bản thân mình hôn mê bất tỉnh, nằm ở nơi đó mặc người xâu xé.
"Đúng như thế. Chúng ta phải trị liệu cho Vương gia, nhất định phải làm những việc đó. Nhưng Vương gia lại không đồng ý, không chịu phối hợp thì phải làm sao? Vì sức khỏe của Vương gia, chúng ta chỉ có thể dùng một chút biện pháp đặc biệt." Lâm Sơ Cửu vỗ vỗ bả vai Ngô đại phu, an ủi nói: "Việc đặc biệt thì xử lý đặc biệt, ta nghĩ Vương gia có thể hiểu được. Hơn nữa, cho dù xảy ra chuyện gì, đã có ta ở đứng trước mũi thuyền, sẽ không tới trêи đầu ông." Mới là lạ!
Có những lời này của Lâm Sơ Cửu, Ngô đại phu là hoàn toàn yên tâm, không còn vướng bận gì nữa. Lâm Sơ Cửu nói cạo lông liền cạo lông, nói cởi quần áo Tiêu Thiên Diệu ông liền cởi quần áo, nếu có chuyện gì xảy ra, có Lâm Sơ Cửu đứng ở phía trước chịu sào.
Trợ thủ phối hợp như thế, Lâm Sơ Cửu cũng bớt nhiều việc, rất nhanh đã chuẩn bị xong dụng cụ giải phẫu, "Ngô đại phu, đã sẵn sàng chưa?" Cách lớp khẩu trang, giọng nói của nàng có chút hàm hồ, nhưng Ngô đại phu nghe vẫn biết trong giọng nói của Lâm Sơ Cửu chứa đựng sự nghiêm túc, vì thế dùng sức gật đầu: "Đã sẵn sàng."
"Được, chúng ta bắt đầu." Mỗi một cuộc giải phẫu, đều có nguy hiểm cực lớn, cần phải rất thận trọng.
Lâm Sơ Cửu đứng ở bên bàn giải phẫu, hít vào một hơi thật sâu: Đây không phải lần đầu tiên Lâm Sơ Cửu tham gia mổ chính, cũng không phải một cuộc giải phẫu lớn nhất trong cuộc đời nàng, nhưng đây lại là ca phẫu thuật khó nhất, bởi vì......
Ở đây, không có đội trợ lý quen thuộc của nàng.
Ở đây, không có dụng cụ cấp cứu quen thuộc của nàng.
Nếu gặp sự cố trong lúc phẫu thuật, sẽ không có đồng nghiệp giúp đỡ hay an ủi nàng.
Ở đây, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, nàng không thể thất bại.
Lâm Sơ Cửu mở mắt ra, đôi mắt trở nên sáng bừng, vẽ một đường lên trêи đùi của Tiêu Thiên Diệu, tiếp nhận dao nhỏ Ngô đại phu đưa qua, bắt đầu cắt......
Lúc trước Ngô đại phu đã xem trước các bước, phương pháp đều giống như khi mổ con thỏ, chỉ là miệng vết thương trêи đùi Tiêu Thiên Diệu sâu hơn, dài hơn mà thôi, nhưng sau đó thì Ngô đại phu lại xem không hiểu.
Chỉ thấy trêи tay trái Lâm Sơ Cửu cầm đồ vật nhỏ giống như cái nhíp lại giống như con dao, không biết đang tìm cái gì ở trong miệng vết thương, chỉ nhìn thấy tốc độ tay của nàng cực nhanh, trêи trán mồ hôi không ngừng tuôn ra, rõ ràng không làm việc gì tốn sức, nhưng trông có vẻ cực kỳ mệt mỏi.
"Lau mồ hôi!" Giọng nói của Lâm Sơ Cửu vang lên, lôi Ngô đại phu giống như đang đi vào cõi thần tiên quay trở lại. Ngô đại phu nhanh trí, lập tức cầm lấy vải bố trắng trêи bàn giải phẫu, giúp Lâm Sơ Cửu lau mồ hôi trêи trán.
Ông còn chưa kịp thả tấm vải xuống, đã nghe thấy Lâm Sơ Cửu nói: "Kẹp cầm máu."
"Tới." Ông đưa kẹp cầm máu vào trong tay Lâm Sơ Cửu, đồng thời lấy lại cái nhíp ở trêи tay nàng.
Thời gian sau đó, Ngô đại phu hoàn toàn không có thời gian nghĩ nhiều, gần như cách mỗi hai nhịp thở, Lâm Sơ Cửu đều lấy dụng cụ mới. Mặc dù Ngô đại phu đã quen thuộc với các loại dụng cụ giải phẫu, nhưng khi chân chính ở trước bàn phẫu thuật, ông vẫn không tránh khỏi có chút luống cuống tay chân, không theo kịp tốc độ của Lâm Sơ Cửu.
Sau hai lần sai phạm, Ngô đại phu càng thêm lo lắng. Nhưng Lâm Sơ Cửu không có ý giảm tốc độ lại, nàng thậm chí càng lúc càng nhanh, động tác giải phẫu nhanh đến nỗi Ngô đại phu cũng nhìn không rõ.
Nhìn đôi tay nhanh nhẹn của Lâm Sơ Cửu, trong đầu Ngô đại phu chỉ có một suy nghĩ, đó chính là: Vương phi là truyền nhân của diệu thủ Không Không, đúng không?
Diệu thủ Không Không là một tên ăn trộm, nghe nói tốc độ tay cực nhanh, có thể lấy đồng tiền từ trong dầu nóng mà không bị tổn thương tay.
Cũng may, Ngô đại phu đã thích ứng với nhịp điệu này, không mắc thêm sai lầm nào nữa, phối hợp với Lâm Sơ Cửu cũng cực kỳ ăn ý. Nhưng, không đợi Ngô đại phu hưởng thụ sự ăn ý này, Lâm Sơ Cửu đã buông dao phẫu thuật, hít một hơi thật sâu, "Được rồi, chỉ cần dẫn cục máu đông ra ngoài là được."
Không đợi Ngô đại phu hiểu được chuyện gì đang xảy ra, ông đã thấy Lâm Sơ Cửu đưa một đoạn ống dẫn cắm vào chỗ vết mổ, sau đó thì thấy một dòng máu đen bắt đầu chảy ra ngoài.
Thần kỳ như vậy?
Ngô đại phu mở to miệng, thật lâu sau đều không khép lại được......