Sau khi trở lại sân của mình, ở trong phòng mình, Lâm Sơ Cửu cảm thấy cả người đều phấn chấn tinh thần, ngay cả hô hấp cũng trở nên vui sướng hơn, hoàn toàn không có sa sút tinh thần giống như khi ở chủ viện.
Phỉ Thuý và San Hô thấy dáng vẻ Lâm Sơ Cửu như vậy, không nhịn được bật cười. Mặc dù vẫn cảm thấy nàng bỏ lỡ cơ hội bồi dưỡng tình cảm với Vương gia, nhưng thấy Vương phi có thể an tâm dưỡng bệnh mới là điều tốt nhất. Thân thể dưỡng tốt mới có cơ hội sớm ngày sinh hạ tiểu thế tử, không phải hay sao?
Mặc dù thân thể rất yếu, nhưng Lâm Sơ Cửu vẫn không thể chịu đựng được trên người mình mang theo mùi nước sát trùng, khăng khăng muốn tắm gội.
Phỉ Thuý và San Hô đã được kiến thức về sự quật cường và cố chấp của Lâm Sơ Cửu, biết các nàng khuyên thế nào cũng đều vô dụng, vì thế các nàng đành ngoan ngoãn chuẩn bị nước tắm và quần áo cho Lâm Sơ Cửu.
Sau khi tắm gội qua một thân thoải mái mát mẻ, ngay cả vết thương trên trán cũng không đau nữa, Lâm Sơ Cửu ngồi ở bàn trang điểm, để Trân Châu giúp nàng hong khô tóc dài.
Đợi đến khi tóc khô một nửa, Lâm Sơ Cửu nâng tay lên, "Cứ như vậy đi." Nếu tiếp tục nữa thì tóc cũng không hoàn toàn khô được.
"Vương phi, ngài không thể trúng gió." Trân Châu cầm khăn lông, vẻ mặt không tán đồng, nàng sợ Lâm Sơ Cửu không tiếp thu nên nói tiếp: "Vương gia lệnh cho nô tỳ phải chiếu cố ngài thật tốt, không được có sơ xuất."
"Vương gia chỉ cần ta không chết là được, các ngươi yên tâm, trong khoảng thời gian ngắn ta không chết được." Khóe môi Lâm Sơ Cửu mỉm cười, nhưng trong mắt lại là một sự thờ ơ.
Tối hôm qua, khi Ngô đại phu nói chuyện với Tiêu Thiên Diệu nàng cũng nghe được, nàng không có gì đáng để thương tâm, những gì Tiêu Thiên Diệu nói cũng nằm ở trong phán đoán của nàng.
Nam nhân kia nếu như để ý tới sống chết của nàng, nàng mới cảm thấy kỳ lạ.
"Vương phi......" Trân Châu đột nhiên ngừng lại, không biết nên nói gì.
Vương gia nhà bọn họ máu lạnh vô tình đã có tiếng, hơn nữa đối với Vương phi cũng không tốt, ngày đầu tiên trong đêm tân hôn đã ném một mình Vương phi ở Thiên viện. Muốn khiến Vương gia đột nhiên thay đổi tính tình, thật tình để ý tới Vương phi, bản thân các nàng đều sẽ không tin.
Cũng may, Phỉ Thuý đúng lúc bưng hộp thuốc vào, giảm bớt sự xấu hổ cho Trân Châu.
"Vương phi, miệng vết thương của ngài vừa mới dính nước, Ngô đại phu nói nếu gặp nước thì phải lập tức đổi dược." Phỉ Thuý bày thuốc trên bàn ở bên cạnh người Lâm Sơ Cửu, yên lặng kiên trì.
"Ngươi có thể sao?" Lâm Sơ Cửu dựa đầu vào giường, biểu tình lười biếng.
"Tối hôm qua Ngô đại phu đã dạy nô tỳ." Phỉ Thuý đặt dược ở một bên bàn, uốn gối hành lễ.
"Vậy thì đổi đi." Lâm Sơ Cửu nghiêng người, thuận tiện cho Phỉ Thuý đổi dược.
Vết thương ở trên trán, nàng không phải không thể tự mình đổi dược, nhưng......
Có người có thể giúp nàng, vì sao nàng phải tìm thêm việc?
Phỉ Thuý gỡ bỏ lớp băng, lộ ra một cái lỗ nhỏ bằng móng tay cái, miệng vết thương không lớn nhưng rất sâu, Phỉ Thuý hít hà một hơi nói: "Vương phi, Ngô đại phu nói miệng vết thương của ngài rất sâu, sau này chỉ sợ sẽ lưu lại sẹo."
"Không cần giữ." Lâm Sơ Cửu cũng không để ý, nàng thích bộ dáng xinh đẹp của mình, nhưng sẽ không quá nghiêm khắc, vết sẹo trên trán cũng không mang tới bất tiện cho cuộc sống của nàng.
"Nhưng......" Phỉ Thuý còn muốn nói điều gì, nhưng đã bị Lâm Sơ Cửu ngắt lời, "Đổi dược đi." Lưu lại sẹo tất nhiên sẽ xấu, cho dù không nhìn thấy nhưng Lâm Sơ Cửu cũng biết miệng vết thương của mình sâu bao nhiêu.
Quả thật nàng cũng quá xui xẻo, ngã đúng vào chỗ không tốt, thật sạ trúng vào bậc đá nhọn.
"Vâng," Phỉ Thuý khẽ thở dài, nuốt xuống những lời muốn nói đầy mình.
Dược cầm máu của Ngô đại phu có hiệu quả rất tốt, Lâm Sơ Cửu cũng cảm thấy không tệ, vì vậy không cần dùng thuốc trong hệ thống.
Nàng sớm muộn gì cũng cần phải quen với tất cả mọi thứ trong thế giới này, ỷ lại Hệ thống Y Sinh quá mức không phải chuyện tốt.
Sau khi Lâm Sơ Cửu đã được đổi dược, nàng lấy lý do mình muốn ngủ trưa, đuổi hết nha hoàn ra ngoài.
Nằm ở trên giường, buông màn giường xuống, che đậy bên ngoài có thể nhìn trộm, Lâm Sơ Cửu khởi động Hệ thống Y Sinh và kiểm tra chính mình, sau khi xác định bản thân mình chỉ mệt nhọc quá độ, lúc này nàng mới hoàn toàn yên lòng.
Lấy thuốc ra khỏi hệ thống, Lâm Sơ Cửu nuốt xuống cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, đơn giản chợp mắt ngủ một giấc. Và nàng không biết rằng, sau khi nàng ngủ, có một hắc y nhân rời khỏi sân của nàng, lặng lẽ đi tới chủ viện.
"Vương gia," hắc y nhân quỳ một gối ở trước mặt Tiêu Thiên Diệu, không đợi Tiêu Thiên Diệu hỏi gì, hắc y nhân lập tức nói toàn bộ hành động của Lâm Sơ Cửu sau khi trở về, bẩm báo hết với Tiêu Thiên Diệu.
"Không có một chú bất thường?" Tiêu Thiên Diệu gõ nhẹ ở trên mặt bàn, giọng nói lạnh lùng: "Tiếp tục theo dõi."
Không có một chút bất thường, vậy nàng vội vã trở về làm gì? Thật sự xem hắn là tên ngốc hay sao?
"Vâng," trong lòng hắc y nhân kêu khổ, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ nửa phần, thành thật lui ra.
Hắc y nhân rời đi không lâu sau, Lưu Bạch đã tới tìm Tiêu Thiên Diệu, hắn mang đến ý kiến của Mặc Thần Y. Mặc Thần Y không đồng ý để Tiêu Thiên Diệu trị liệu ở Tiêu Vương phủ, lý do là hắn ta không muốn bị cuốn vào cuộc tranh chấp trong hoàng quyền Đông Văn.
"Không đồng ý? Thật sự không đồng ý hay là giả vờ không đồng ý. Có điều kiện gì, nói!" Tiêu Thiên Diệu liên tiếp hỏi, cũng may Lưu Bạch đã quen với sự nóng nảy của hắn, vì vậy không bị Tiêu Thiên Diệu hỏi hoảng, hắn trả lời từng câu: "Thái độ của Mặc Thần Y rất cứng rắn, nhất định không chịu tới Tiêu Vương phủ trị liệu cho ngươi. Tuy nhiên, sau đó Mặc Thần Y đã đổi ý, nói ngươi phải đồng ý với hắn một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Tiêu Thiên Diệu không bất ngờ chút nào.
Thế ngoại cao nhân thì như thế nào? Thế ngoại cao nhân cũng cần ăn cơm, ngủ, dùng bạc. Không có hậu thuẫn cường thế và vàng bạc lớn để duy trì, có mấy thế ngoại cao nhân có thể duy trì thể diện và thanh cao của mình.
"Cưới Mặc cô nương làm phi." Lưu Bạch cố gắng ép xuống sự chua xót trong lòng, nói từng chữ một.
Mặc dù Lưu Bạch có chút tình ý đối Mặc cô nương, vốn có vài ý tưởng, nhưng hiện tại......
Hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình. Mặc cô nương thích chính là Thiên Diệu, Lưu Bạch hắn cũng nên chặt đứt tưởng niệm kia.
"Cưới? Chính thê?" Tiêu Thiên Diệu hừ nhẹ một tiếng, không chút nào che dấu sự mỉa mai của mình: "Chẳng lẽ Mặc Thần Y không biết, bổn vương đã cưới vợ sao?"
"Mặc Thần Y nói, chỉ cần ngươi nguyện ý, nửa năm sau mới nghênh thú Mặc cô nương qua cửa cũng được." Ý trong lời này chính là, chỉ cần Tiêu Thiên Diệu đồng ý, trong nửa năm Mặc Thần sẽ dùng y thuật khiến Lâm Sơ Cửu yên lặng chết đi, đương nhiên tuyệt đối sẽ không người có thể tra ra.
Những ám chỉ này của Mặc Thần Y, quả là thích hợp với câu nói trước kia của Lâm Sơ Cửu: Đại phu giết người vô hình.
"Uy hiếp bổn vương?" Tiêu Thiên Diệu tức giận cười lớn, Lưu Bạch nhẹ giọng giải thích một câu: "Mặc Thần Y nói ngươi không muốn cũng không quan trọng, ước định vẫn như lúc trước, hắn sẽ thực hiện theo đúng lời hứa, sẽ không làm tiểu nhân lần nữa."
"Như thế nào? Ám chỉ bổn vương là tiểu nhân thay đổi thất thường?" Tiêu Thiên Diệu thừa nhận, Mặc Thần Y là người thông minh, cho dù uy hiếp cũng làm rất đẹp, không đến mức khiến người cảm thấy quá phản cảm, tuy nhiên......
Đối Tiêu Thiên Diệu mà nói, Mặc Thần Y làm đẹp hơn nữa cũng đều vô dụng, hắn luôn luôn không thích cảm giác bị người khác thao túng, Mặc Thần Y sẽ biết tất cả đều vô dụng.
"Thiên Diệu, ngươi là trứng trong vỏ." Lưu Bạch ngẩng đầu, bất đắc dĩ nhìn Tiêu Thiên Diệu.
Lưu Bạch và Tiêu Thiên Diệu vốn là bằng hữu không đánh không quen, mặc dù ngày thường Lưu Bạch luôn gọi Vương gia, Vương gia, nhưng giao tình xác thật không tệ, vì vậy Lưu Bạch gọi tên Tiêu Thiên Diệu cũng không có gì lạ.
"Bổn vương ghét nhất bị người uy hiếp." Mà gần đây, hắn liên tiếp bị ba người uy hiếp.
Hoàng thượng, Lâm Sơ Cửu, hiện tại lại là Mặc Thần Y. Hai người trước đều không chiếm được tiện nghi từ trên tay hắn, chẳng lẽ Mặc Thần Y cho rằng, dựa vào danh hào đệ nhất thần y tứ quốc của mình, liền có thể uy hiếp Tiêu Thiên Diệu hắn hay sao?
Quả thực là nực cười!