Mặc dù thời gian Lâm Sơ Cửu quen biết Tiêu Thiên Diệu không lâu, nhưng cũng biết Tiêu Thiên Diệu không phải loại người háo sắc. Đối với chuyện Tiêu Thiên Diệu nạp thiếp, Lâm Sơ Cửu không hề để trong lòng chút nào, càng đừng nói tới chuyện chỉ vì muốn trị chân cho Tiêu Thiên Diệu nên hắn không thể không nạp thiếp.
Hơn nữa, nếu Tiêu Thiên Diệu thật sự gặp được "tình yêu" cao quý, không phải nàng để bụng thì có thể giải quyết. Thay vì để ý tới nó, nàng thà rằng ngẫm nghĩ biện pháp, làm thế nào uống được Trung dược còn tốt hơn.
Người khác lần đầu tiên uống Trung dược có lẽ sẽ không quen, nhưng sau khi uống nhiều sẽ chậm rãi thích ứng với vị dược cũng là điều bình thường. Tuy nhiên, Lâm Sơ Cửu lại không giống như vậy, cho dù nàng uống bao nhiều lần, mỗi lần uống, vẫn khó chịu giống như lần đầu tiên.
Lâm Sơ Cửu tự nhận mình không phải là người tinh tế, từ trước tới nay nàng luôn một mình, không ai quan tâm tới nàng thì nàng thể hiện cho ai xem?
Tuy nhiên, lần này chuyện nàng uống dược, mỗi lần uống đều nháo đến nỗi toàn phủ đều biết, thậm chí việc này còn kinh động cả Tiêu Thiên Diệu. Vì thế Thiên Diệu còn cố ý tìm một lão ma ma, sai lão ma ma làm một vò mơ chua và gửi cho nàng, nói rằng nó có thể áp chế vị dược.
"Tiêu Thiên Diệu có ý gì vậy?" Lâm Sơ Cửu nhận được mơ chua Tiêu Thiên Diệu cố ý phái người đưa tới, nàng không chỉ không vui, ngược lại càng thêm thấp thỏm bất an. Tuy nhiên, những chuyện này nàng không thể nói với người khác, chỉ có thể chôn sâu ở đáy lòng mình, tự mình cân nhắc.
Bên cạnh đó, nàng phát hiện ra mơ chua mà Tiêu Thiên Diệu đưa tới có hiệu quả thật sự không tệ. Sau khi Lâm Sơ Cửu dùng nó thì việc uống dược thuận lợi hơn rất nhiều, nàng không còn buồn nôn, cũng không còn cảm thấy khó chịu trong người.
Đám người Trân Châu, Phỉ Thuý không biết trong lòng Lâm Sơ Cửu nghĩ gì, thấy Tiêu Thiên Diệu mất công vì Lâm Sơ Cửu, một đám dường như đều rất vui, thỉnh thoảng còn trêu ghẹo vài câu, nói Vương gia coi trọng nàng bao nhiêu, yêu chiều nàng bao nhiêu......
Trên mặt Lâm Sơ Cửu mang theo nụ cười, cũng giả bộ thẹn thùng, nhưng không để vào trong lòng, nàng đã từng có tình đầu, nhưng bị người hét vài câu đã không biết đông nam tây bắc bao xa.
Lâm Sơ Cửu tự biết bản thân mình, nàng không có tướng mạo khuynh thành, không có tuyệt thế tài hoa, nam nhân trong khoảnh khắc trước đã hận không thể giết chết nàng, sao có thể quay người lại lập tức yêu nàng? Ngươi cho rằng đây là đang diễn trên truyền hình hay sao?
Sự tình Tiêu Thiên Diệu tìm kiếm mơ chua cho Lâm Sơ Cửu đã lan rộng khắp kinh thành, không hề lừa gạt người khác. Tất cả mọi người trong kinh thành đều biết tin, cho dù trong hồ lô của Tiêu Thiên Diệu bán gì, vừa nghe thấy Tiêu Vương phi không thoải mái, rất nhiều người muốn đưa hậu lễ tới Tiêu Vương phủ, một số người hơi thân cận một chút, còn muốn tới cửa thăm hỏi.
Thân phận Lâm Sơ Cửu cao quý, ngoại trừ nương nương hay các lão nhân gia từ trong cung đích thân tới, nếu không, rất hiếm người có thể gặp nàng khi đang bạo bệnh. Tuy nhiên......
Tào quản gia không thể nào cản được người, phàm là những người như phu nhân quan viên tam phẩm trở lên, phu nhân Hậu phủ, phu nhân Quốc công, quận chúa đã xuất giá, công chúa, tới cửa thăm bệnh, bất kể bọn họ có mục đích gì, Tào quản gia đều phải tiến cử, Lâm Sơ Cửu không thể không gặp.
Nói là dưỡng bệnh, nhưng ngoại trừ ba ngày nằm ở trên giường ra, mấy ngày sau Lâm Sơ Cửu đều ngồi ở tiền viện "tiếp khách", từng đợt phu nhân tới rồi đi...... Tuy nhiên, Lâm phủ và nhà ngoại nàng thì không có ai tới cửa, thật sự giống như nữ nhi, ngoại tôn nữ là nàng không hề tồn tại.
Liên tiếp mấy ngày sau, mỗi ngày đều có mấy vị phu nhân tới chơi, cho dù mỗi người chỉ nói chuyện khoảng một khắc thời gian (ph), Lâm Sơ Cửu cũng mệt mỏi muốn chết. Đến bây giờ Lâm Sơ Cửu mới biết được, kinh thành có nhiều quý tộc như vậy, phải làm một Tiêu Vương phi có đủ tư cách, thật sự không hề dễ dàng.
Người tới thăm bệnh, không tránh được sẽ hỏi Lâm Sơ Cửu bị bệnh thế nào. Lâm Sơ Cửu đã cố gắng tạo ấn tượng với người khác rằng, nàng không phải là một tiểu nữ tử thân thể yếu nhược.
Mặc dù Lâm Sơ Cửu không biết mục đích của Tiêu Thiên Diệu là gì, nhưng nàng trước sau vẫn nhớ rõ lập trường của mình, nàng là Tiêu Vương phi. Mặc dù Tiêu Vương không xé rách mặt với Hoàng thượng, nhưng tuyệt đối cũng không phải huynh đệ tốt, vì thế Lâm Sơ Cửu tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội bôi đen Hoàng thượng.
Lâm Sơ Cửu vừa lúc sau khi tạ ơn từ trong cung trở về thì mới bị bệnh, nàng hàm hồ nói vài câu, mặc dù không nói trắng ra, nhưng đều ám chỉ bởi vì mình vào cung bị ủy khuất, vì thế khi trở về nàng mới bị bệnh.
"Đúng vậy, sau khi ta trở về từ trong cung thì lập tức bị bệnh."
"Hoàng hậu nương nương rất tốt, vì vậy ta đoán chắc là không có chuyện đó đâu."
"Đại phu nói, ta bị bệnh không nặng, dưỡng mấy ngày sẽ khỏe."
"Cũng không phải bệnh gì, chỉ cần chú ý nhiều hơn."
"Mặc dù không nghiêm trọng, nhưng ta vẫn cảm thấy thân thể rất đau."
.........
Sức tưởng tượng của người là vô hạn, Lâm Sơ Cửu hàm hồ nói mấy câu, cũng đủ khiến các nàng sinh ra rất nhiều ý tưởng. Không lâu sau, kinh thành truyền ra một lời đồn đãi, Lâm Sơ Cửu bị người trong cung hạ độc.
Lời đồn đãi dưới sự thúc đẩy của người có tâm, càng trở nên kịch tính, thậm chí có người còn nói Thái tử không cam lòng vì bị đoạt thê, vì vậy mới hạ độc thủ hại Lâm Sơ Cửu, còn có người nói người hạ độc thật ra là Nhị tiểu thư Lâm gia, vân vân.
Không biết ý của Tiêu Thiên Diệu xuất phát từ đâu, hắn cũng không dưỡng Lâm Sơ Cửu trở thành nữ tử trong khuê phòng, tin tức mấy ngày nay hắn đều không hề lừa gạt Lâm Sơ Cửu, điều này khiến Lâm Sơ Cửu ngửi được một số mùi vị khác nhau.
"Luôn cảm giác có âm mưu gì đó." Lâm Sơ Cửu ngâm mình ở trong thùng tắm, hưởng thụ sự hầu hạ của Mã Não và Phỉ Thuý, khi không cẩn thận bỗng buột ra lời trong lòng.
"Vương phi ngài suy nghĩ quá nhiều, Vương gia chính là coi trọng người." Phỉ Thuý cười trêu ghẹo, cũng bởi vì Lâm Sơ Cửu được Tiêu Thiên Diệu coi trọng, trên mặt mấy nha hoàn các nàng cũng sáng hẳn lên, trong khoảng thời gian này tâm tình không tệ.
"Hy vọng như thế." Nhận thấy được mình nói lỡ lời, Lâm Sơ Cửu không hề nhiều lời, nhắm mắt dựa vào trên thùng tắm, mặc kệ Mã Não mát xa cho nàng.
........
Ngự thư phòng, hoàng thượng cũng có cùng ý tưởng với Lâm Sơ Cửu, tức giận đập bàn, "Tiêu Thiên Diệu, hắn rốt cuộc đang muốn làm gì? Hắn sẽ không ngây thơ cho rằng, một lời đồn đãi hèn hạ có thể hủy đi thanh danh của trẫm đấy chứ?"
"Hoàng thượng bớt giận." Đại thái giám tâm phúc của Hoàng thượng lập tức quỳ xuống, phủ phục thân mình trên mặt đất không ngăn được run rẩy.
Bất luận sự tình nào có liên quan tới Tiêu Vương gia, luôn có thể khiến Hoàng thượng giận dữ.
"Bớt giận? Hắn một lần nữa khiêu khích uy quyền của trẫm, trẫm phải làm thế nào để bớt giận?" Khuôn mặt Hoàng thượng không có biểu tình gì, nhưng mỗi một câu lại nói đặc biệt nặng nề. Trong ngự thư phòng nháy mắt bị khí thế đế vương bao phủ, sau lưng thái giám đang quỳ gối trong điện đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng không dám khuyên bảo nửa câu.
"Người tới," Hoàng thượng áp xuống tức giận, "Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cho Tần Viện Chính lập tức đi tới Tiêu Vương phủ, chuẩn trị cho Tiêu Vương phi."
"Nô tài tuân chỉ." Thái giám tâm phúc thấy Hoàng thượng đã bình tĩnh lại, vội vàng không ngừng bò lên trên, chắp hai tay thi lễ, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Hoàng thượng anh minh, Tần Viện Chính có y thuật bất phàm, cho dù Tiêu Vương phi có bệnh gì, Tần Viện Chính nhất định có thể điều tra ra."
"Hừ," Hoàng thượng hừ lạnh một tiếng, "Hắn tốt nhất nên xác định rằng Vương phi của hắn đã bị hạ độc, nếu không...... trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn!"
Thái giám tâm phúc cười theo, nhưng không dám nhiều lời nửa câu.
Hoàng thượng đã quá xem nhẹ Tiêu Vương gia. Tiêu Vương gia là loại người tàn nhẫn, sao có thể thương tiếc Tiêu Vương phin kia chứ?. Lúc này chỉ sợ không những Hoàng thượng chiếm được tiện nghi, còn muốn chọc một thân tanh tưởi.
Thái giám ra khỏi ngự thư phòng, khi không có người nào thái giám mới dám thở phào nhẹ nhõm một tiếng, ngay sau đó giống như người không có việc gì, đi tuyên đọc ý chỉ của Hoàng thượng, lệnh cho Tần Viện Chính đi tới Tiêu Vương phủ. Đối với chuyện đã hơn nửa đêm, Tiêu Vương phủ có chuẩn bị hay không, không phải là sự tình một thái giám như hắn suy xét......