Tần Viện Chính không nói, Tiêu Thiên Diệu và Lâm Sơ Cửu cũng không hỏi, Tào quản gia và thái giám tuyên chỉ cho dù muốn biết, cũng không có lá gan mở miệng dò hỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Viện Chính viết ra phương thuốc, miễn cưỡng phân phó vài câu xong liền chạy lấy người.
"Đưa Tần Viện Chính ra ngoài." Tiêu Thiên Diệu vừa mở miệng, Tào quản gia vội vàng tiến lên, ân cần tiễn Tần Viện Chính. Mặc dù trong lòng tò mò giống như một con mèo, nhưng trên mặt Tào quản gia không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ thành thật đưa Tần Viện Chính đi ra.
Trong phòng, Tiêu Thiên Diệu nhìn gương mặt mệt mỏi và có chút tái nhợt của Lâm Sơ Cửu, mở miệng nói: "Nàng làm rất tốt." Nàng đã hành động tốt hơn so với dự kiến của hắn, khiến hắn luyến tiếc khi đổi người khác làm Tiêu Vương phi của mình.
Nếu đổi thành người khác, chỉ sợ hắn sẽ không thân mật được như vậy.
"Đa tạ......" Lâm Sơ Cửu thật sự không nhịn được nữa, ngáp một cái, vội vàng dùng tay ngăn miệng lại.
Nàng nheo đôi mắt, đôi môi hơi hé mở, điều này khiến nàng trông kém quật cường và khôn khéo hơn ngày thường, nhìn qua giống như một con mèo đang làm nũng, khiến người rất muốn kéo vào trong lòng ngực và xoa đầu một cái.
Tiêu Thiên Diệu không thích chạm vào tóc người khác, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng Lâm Sơ Cửu mong manh dễ thương như vậy, thực sự có chút...... động tâm!
Có lẽ vì lúc trước hắn đã ép nàng quá độc ác, Lâm Sơ Cửu sau khi ngáp một cái thật lâu mới tỉnh lại một chút, trong mắt chứa đầy nước mắt, gần như muốn tràn mi. Lúc này, đôi mắt ngập nước của nàng trông rất đẹp, nhưng chính bản thân nàng lại không hề biết, vì thế nàng đơn giản nói: "Đa tạ Vương gia khích lệ."
Có lẽ nhìn thấy Lâm Sơ Cửu không giống như tin đồn, có lẽ Hoàng thượng thực sự đã gửi tới cho hắn một thứ tốt, Tiêu Thiên Diệu cảm thấy tâm tình rất tốt, "Khi Tào quản quay lại, hãy nói lão mở nhà kho ra, sau đó chọn vài thứ nàng muốn." Đã là nữ nhân gả vào trong phủ của hắn, không thể dùng đồ của Lâm gia, nếu như để người biết tới sẽ nghĩ hắn thật keo kiệt.
"Đây là phần thưởng hay sao?" Lâm Sơ Cửu chớp chớp mắt, một giọt nước mắt chảy xuống theo khóe mắt, lưu lại một vệt nước trên má, khiến người rất muốn tiến lên lau nó giúp nàng.
"Ừ," Tiêu Thiên Diệu nhìn vệt nước kia và nói, căn bản không biết bản thân mình đang nói điều gì.
"Đa tạ Vương gia." Lâm Sơ Cửu giơ tay lau mặt, lau sạch nước mắt trên má, Tiêu Thiên Diệu tiếc nuối thu hồi ánh mắt, mặc dù......
Hắn cũng không biết, hắn đang tiếc nuối điều gì.
"Khụ khụ......" Tiêu Thiên Diệu ho nhẹ một tiếng, thu lại suy nghĩ không biết chuyển hướng thế nào của mình, nghiêm túc nói: "Dưỡng thân thể cho tốt, mấy ngày nay không cần gặp khách." Mục đích đã đạt thành, Lâm Sơ Cửu không cần tiếp tục vất vả, thật sự sẽ mệt chết Lâm Sơ Cửu. Hắn sợ rằng cuối cùng mình sẽ không thể tìm thấy một người khác thích hợp với vị trí Tiêu Vương phi giống như Lâm Sơ Cửu.
"Ồ......" Lâm Sơ Cửu âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng không cần tiếp tục "tiếp khách", mấy ngày nay nàng đã phải cười đến nỗi khuôn mặt đều cứng, hơn nữa ban ngày phải phấn chấn tinh thần để ứng phó với những nữ nhân đó, tới buổi tối nàng liền cảm thấy mệt mỏi, ví dụ như giờ phút này, nàng còn cảm thấy chóng mặt, căn bản không có sức lực để ứng phó với Tiêu Thiên Diệu.
Các quầng thâm dưới mi mắt của Lâm Sơ Cửu hiện lên cực kỳ rõ ràng, vừa nhìn thấy liền biết không được nghỉ ngơi tốt. Tiêu Thiên Diệu không ở lại lâu hơn, ném xuống một câu: "Hãy nghỉ ngơi cho tốt" sau đó lập tức rời đi, để lại Lâm Sơ Cửu ngốc nghếch ngồi ở trên ghế, thật lâu sau đều không thể hồi phục lại tinh thần.
"Tiêu Vương gia vừa rồi là quan tâm ta sao?" Mặt trời mọc từ hướng Tây?
Không đúng, có lẽ là ánh trăng mọc vào ban ngày, đúng không?
"Vương phi, Vương gia vẫn luôn rất quan tâm tới người," Trân Châu thấy Lâm Sơ Cửu mang vẻ mặt mơ hồ, muốn cười lại không dám cười, "Vương gia còn cho người tới nhà kho chọn đồ. Mấy năm nay Vương gia Nam chinh Bắc chiến, nhà kho trong phủ có không ít thứ tốt, còn có một số đồ ngay cả Hoàng thượng cũng không có đâu. Vương phi, người hãy đến chọn xem."
Tận đáy lòng mình, Trân Châu thật sự vui mừng cho Lâm Sơ Cửu, nàng nhìn ra được, Vương gia càng ngày càng xem trọng Lâm Sơ Cửu, có lẽ đó chỉ là sự bù đắp, nhưng rốt cuộc ngài ấy vẫn để Lâm Sơ Cửu ở trong lòng.
"Phải không?" Lâm Sơ Cửu nghe thấy Trân Châu nói vậy, đột nhiên bừng tỉnh, đại não choáng váng cũng khôi phục lại bình thường, kết hợp với khoảng thời gian trước cùng với những lời đồn đãi, còn có buổi tối hôm nay, sự tình Hoàng thượng nhiều lần lên kế hoạch giết chết bọn họ, khiến Lâm Sơ Cửu hiểu rõ......
Tiêu Vương gia khẳng định đang chơi một ván cờ rất lớn, nàng xui xẻo đã xông vào bàn cờ và trở thành quân cờ đi trước dẫn đầu.
Tuy nhiên, không bị mất pháo, còn được khen thưởng cũng xem như khá tốt.
Lâm Sơ Cửu ủ rũ ngáp một cái, lười tiếp tục nghĩ nhiều, tất cả đều đã bị Tiêu Thiên Diệu lợi dụng, dù nàng khóc lóc kêu trời cũng đều vô dụng, không bằng dưỡng tinh thần đầy đủ, hôm nào sẽ đánh cướp nhà kho Tiêu Thiên Diệu một chút, dùng vật chất để bồi thường tâm linh nho nhỏ đã bị tổn thương của bản thân mình......
Tốt thôi, Lâm Sơ Cửu thừa nhận, tâm linh nho nhỏ của nàng không yếu ớt như vậy, nàng không ôm hy vọng gì đối Tiêu Thiên Diệu, vì vậy không có gì để thất vọng cả.
.......
Sau khi Tần Viện Chính rời khỏi Tiêu Vương phủ, lập tức tiến cung phục mệnh.
"Hoàng thượng, Tiêu Vương phi không phải bị bệnh mà do trúng độc." Tần Viện Chính lo sợ bất an, đầu hắn gần như vùi vào trước ngực.
Hắn thật sự quá xui xẻo, một khi không cẩn thận bỗng nhiên biết được một sự kiện ân oán hào môn, cũng không biết có thể sẽ bị diệt khẩu hay không.
Thái y thật sự là một công việc có nguy cơ cao, không biết hắn có thể cáo lão hồi hương trước hay không.
"Trúng độc? Tiêu Vương hạ độc nàng ấy?" Hoàng thượng nhướng mày, lắc đầu nói: "Không đúng, với tính tình kiêu ngạo của Thiên Diệu, thật sự muốn mạng của Lâm Sơ Cửu, hắn sẽ dùng một kiếm chém Lâm Sơ Cửu, cho dù vô dụng cũng sẽ trực tiếp bóp chết nàng ấy, tuyệt đối sẽ không dùng biện pháp hạ độc như vậy."
Với thân phận và quyền thế của Tiêu Thiên Diệu, cho dù hắn một kiếm chém Lâm Sơ Cửu, cũng sẽ không có người nào dám muốn hắn bồi mệnh, hắn tội gì phải đi loanh quanh hạ độc.
"Chắc là không phải do Tiêu Vương gia hạ độc, độc tố trong cơ thể Tiêu Vương phi đã được tích lũy lâu ngày mà thành, ít nhất cũng phải hơn năm, mới có thể tạo thành kết quả hôm nay." Mặc dù Tần Viện Chính không muốn nói, nhưng lúc này hắn thực sự không thể dấu diếm được.
"Mười năm? Trúng độc ở Lâm phủ? Phụ nhân Lâm gia kia quả nhiên có bản lĩnh." Hoàng thượng lập tức hiểu ra, hừ lạnh một tiếng.
Tần Viện Chính không dám thở mạnh, bất luận là Lâm gia hay là bên nhà mẹ đẻ của Lâm phu nhân, hắn đều không thể đắc tội nổi.
"Theo ý ngươi, Thiên Diệu đã biết về điều này? Lâm Sơ Cửu có biết hay không?" Hoàng thượng không tiếp tục truy vấn, hắn không để ở trong lòng tới việc sống chết của Lâm Sơ Cửu.
"Tiêu Vương gia từ đầu tới cuối không hề hỏi một câu, có lẽ đã biết. Đối với Tiêu Vương phi?" Tần Viện Chính nhíu mày, nghĩ lại thái độ của Lâm Sơ Cửu một chút, nói: "Tiêu Vương phi có lẽ không biết tình hình, hạ quan thấy Tiêu Vương phi không có một chút sầu lo nào, tuyệt đối không giống bộ dáng biết được bản thân mình không sống được bao lâu nữa."
Không có người không sợ chết, ngay cả hoàng đế cũng sợ chết, Tần Viện Chính không tin một tiểu cô nương như Lâm Sơ Cửu, nghe thấy bản thân mình bị trúng độc mãn tính, hơn nữa sẽ chết sớm, vẫn có thể thờ ơ đối mặt với nó, xem như không có chuyện gì phát sinh.
"Thiên Diệu thật là nhẫn tâm." Hoàng thượng cười lạnh, nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Tần Viện Chính không có mệnh lệnh của thánh thượng nên không dám vọng động, cho dù hắn đứng đến nỗi hai chân tê dại, cũng phải thẳng tắp đứng ở nơi đó, yên lặng chờ Hoàng thượng ra lệnh......
Một lát sau, Hoàng thượng dường như đã nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên mở mắt ra......