Tiêu Vương không vui, thực sự không vui, nhưng......
Nhìn thấy Lâm Sơ Cửu vẫn hoàn toàn không hiểu, hắn lại nghĩ tới những lời vừa rồi Lâm Sơ Cửu nói, nghĩ đến chuyện nàng bất giác cảm thấy bị ủy khuất, Tiêu Thiên Diệu lại cảm thấy không cần phải tức giận.
Hắn chắc chắn rằng Lâm Sơ Cửu cũng biết hắn đang tức, nhưng nàng sẽ không biết vì sao hắn tức. Nữ nhân này, thời điểm nên thông minh thì lại không thông minh, nhưng thời điểm không nên khôn khéo, nàng lại khôn khéo đáng sợ.
"Thôi, lui xuống đi." Tiêu Thiên Diệu vẫn cần một hạ nhân.
"Mặc Thần Y nói cần phải ấn nửa canh giờ (h), hiện tại thời gian vẫn chưa tới." Ở điểm này, Lâm Sơ Cửu thực sự rất kiên trì, chính nàng cũng là đại phu nên biết có một số việc không thể lười biếng.
"Nàng chỉ cần quay về và nhắn lại với Tào quản gia." Lâm Sơ Cửu không muốn, hắn cũng không ép buộc.
Hắn vốn tưởng rằng Lâm Sơ Cửu sẽ rất vui vẻ đồng ý, nhưng Lâm Sơ Cửu lại từ chối, "Tào quản gia sẽ khó mà học được, những huyệt vị Mặc Thần Y nói ra quá phức tạp." Nếu không có Hệ thống Y Sinh ở đây, nàng là người học y nghe một lần cũng không thể làm được.
Nàng đã nói tới mức như thế, Tiêu Thiên Diệu còn có thể làm gì?
Hắn tự nghĩ bản thân mình sau này sẽ để ý hơn một chút, cho Lâm Sơ Cửu một chút thể diện, tránh cho cha con Mặc gia trong mấy ngày sống ở vương phủ, ỷ vào mình có công mà coi khinh nàng.
Nửa canh giờ nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không hề chậm, đối với Tiêu Thiên Diệu là người hưởng thụ mà nói, nửa canh giờ bất quá chỉ là một cái chớp mắt, nhưng đối với Lâm Sơ Cửu là người lao động mà nói, nửa canh giờ thật sự rất dài, tay nàng gần như bị phế bỏ.
Đáng ra nên để Mặc Ngọc Nhi động thủ.
Lâm Sơ Cửu vừa xoa cổ tay, vừa xoa bụng mình.
Ngón tay nàng thật sự đau nhức.
Cũng may, Tiêu Thiên Diệu hiếm khi có nhân tính, nói một câu "Vất vả rồi".
Nghe ba chữ như thế, Lâm Sơ Cửu cực kỳ cảm khái. Đêm động phòng hôm ấy, nàng cứu Tiêu Thiên Diệu nhưng không chiếm được chỗ tốt nào, hôm nay bất quá chỉ động tay một chút, đã khiến cho Tiêu Thiên Diệu nhớ tới nàng. Con người......
Thật dễ thay đổi.
.......Edit & Dịch: Emily Ton......
Mặc Thần Y và Mặc Ngọc Nhi quay lại đúng nửa canh giờ. Mặc Thần Y tiến lên kiểm tra hai chân Tiêu Thiên Diệu, vừa lòng gật đầu: "Vương phi nương nương vất vả rồi."
"Ta và Vương gia là người một nhà, nào có gì vất vả hay không vất vả, Mặc Thần Y mới thật sự vất vả." Lâm Sơ Cửu đối với những lời nói xem thường của Mặc Thần Y, dường như căm thù đến tận xương tuỷ.
Người này thật sự quá xấu, cho dù đó là vì nữ nhi của mình, nàng cũng không thể tiếp thu.
Lâm Sơ Cửu ngẫm lại cha con Mặc Ngọc Nhi một chút, thật sự trái ngược với người nhà mình. Nàng cảm thấy Tiêu Thiên Diệu cưới được mình cũng thật là mệt, có người nhà giống nàng như vậy, thật sự là xui tám đời.
Phòng ngâm nước tắm nằm ở cách vách, đồ đệ của Mặc Thần Y đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ đợi Tiêu Thiên Diệu đi qua.
Lẽ ra, hai chân của Tiêu Thiên Diệu không nên dùng sức vào lúc này, nhưng với cá tính của Tiêu Thiên Diệu, hắn sẽ để hạ nhân ôm hắn đi qua? Hoặc là ôm hắn lên trên xe lăn?
Sẽ không!
Sự kiêu ngạo của hắn không cho phép.
Đúng như những gì Lâm Sơ Cửu đã nói, giẫm đạp lên sự tôn nghiêm cũng nghiêm trọng giống như muốn lấy mạng hắn.
Tuy nhiên, Tiêu Thiên Diệu không muốn để hạ nhân tới ôm mình đi, nhưng hắn vẫn có thể tiếp nhận sự giúp đỡ của Lâm Sơ Cửu. Lâm Sơ Cửu là thê tử của hắn, nàng khác với hạ nhân.
"Lại đây, đỡ bổn vương." Tiêu Thiên Diệu không quan tâm Lâm Sơ Cửu có sức lực kia hay không, trực tiếp điểm danh nàng.
Hắn vừa mới nói ra lời này, đột nhiên lại nhớ lại những gì Lâm Sơ Cửu nói lúc trước: Không thể xem nàng giống như hạ nhân, vì thế Tiêu Vương điện hạ xấu tính, lại bồi thêm một câu: "Bổn vương không thích dùng hạ nhân."
Đây là lời giải thích của hắn?
Trời muốn nổi bão.
Lâm Sơ Cửu yên lặng ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ. Nàng phát hiện ra bầu trời rất trong xanh, nhưng đành phải thu hồi ánh mắt. Dưới sự trầm mặc của Mặc Thần Y và ánh mắt lạnh lùng của Mặc Ngọc Nhi, nàng tiến tới nâng Tiêu Thiên Diệu lên.
Thật sự không có gì nặng hơn thế này!
Lâm Sơ Cửu cắn răng, mặc dù Tiêu Thiên Diệu đã cố nén trọng lượng của mình, nhưng Lâm Sơ Cửu vẫn phải cố hết sức.
Vì sao không thể để hạ nhân giúp đỡ?
Thật sự sĩ diện muốn chết như vậy hay sao?
Còn nàng thì sao?
Rõ ràng, nàng đã không có sức lực, không những phải gồng mình lên, còn phải cố tươi cười. Nàng không muốn người khác nhìn thấy nàng chật vật.
Hai vợ chồng thật đúng là tuyệt phối.
Lâm Sơ Cửu dùng hết sức lực, mới đỡ được Tiêu Thiên Diệu đến trên xe lăn. Nàng âm thầm điều tức một lát, không cần Tiêu Thiên Diệu mở miệng, Lâm Sơ Cửu cũng tự giác đẩy Tiêu Thiên Diệu đi qua.
Bất luận nàng cảm thấy thế nào, cần phải trả giá ra sao, nàng muốn Tiêu Thiên Diệu cho nàng mặt mũi trước mặt người khác. Nhưng, khi ở trước mặt người khác, nàng cũng cần phải cho Tiêu Thiên Diệu mặt mũi.
Vì có xe lăn nên Tiêu Thiên Diệu thuận lợi đi qua, Cẩm Thiên viện không có ngạch cửa, cực kỳ thuận tiện. Trong lòng Lâm Sơ Cửu âm thầm khen ngợi Tào quản gia.
Bởi vì là bồn thuốc tắm nóng, căn phòng cách vách tràn đầy sương mù. Lâm Sơ Cửu vừa bước vào lập tức ngửi được một mùi hương dược nồng đậm, khí nóng hỗn loạn ập vào trước mặt.
Nàng rất quen thuộc đối với huyệt vị trên thân thể người, cũng nhận biết một số Trung dược, nhưng muốn nàng thông qua mùi thuốc, ngửi ra được dược liệu và phân lượng, tuyệt đối nàng không thể làm được.
Con đường cần phải học còn rất dài lâu.
"Mặc Thần Y, tiếp theo muốn làm như thế nào?" Lâm Sơ Cửu đẩy Tiêu Thiên Diệu đi tới bên cạnh thau tắm, Tào quản gia cũng chờ ở một bên.
"Cởi quần áo, ngâm thuốc tắm." Mặc dù Mặc Thần Y không thích Lâm Sơ Cửu, nhưng khi ở trước mặt Tiêu Thiên Diệu, ông cũng không dám làm gì thái quá.
Lâm Sơ Cửu không phải là hạ nhân, nàng là Tiêu Vương phi do Hoàng thượng ban chỉ, chỗ dựa phía sau không những có Lâm phủ mà còn có Trấn Quốc Công phủ.
"Muốn cởi sạch sao?" Khi nói lời này, Lâm Sơ Cửu cố ý liếc mắt nhìn Mặc Ngọc Nhi một cái, tầm mắt tương giao, mỹ nhân băng là Mặc cô nương hoàn toàn phớt lờ Lâm Sơ Cửu.
"Đương nhiên, làn da trực tiếp tiếp xúc với thuốc tắm sẽ mang tới hiệu quả tốt nhất." Mặc Thần Y khẳng định nói.
Lâm Sơ Cửu gật đầu tỏ vẻ đã biết, "Vương gia không thích hạ nhân hầu hạ, vậy ta sẽ giúp Vương gia cởi áo."
"Đi ra ngoài." Tiêu Thiên Diệu đột nhiên mở miệng, mang theo một chút tức giận. Lâm Sơ Cửu cũng không nhìn hắn, nàng biết lời này của Tiêu Thiên Diệu không phải nói với nàng. Nhưng Mặc Ngọc Nhi dường như cũng không cho rằng, lời này là đang nói với nàng ta, vì vậy nàng ta vẫn đứng ở trong phòng không hề nhúc nhích.
Tào quản gia nhíu mày, đôi mắt nhỏ liếc nhìn về phía Mặc Ngọc Nhi: Cô nương này thật sự không có nhãn lực, không thấy Vương gia nhà hắn không vui hay sao?
Không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng, Lâm Sơ Cửu không nói gì. Nàng ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Thiên Diệu, hơi nghiêng đầu, nhìn qua giống như nàng đang tựa vào trên đùi của hắn, thân mật nói không nên lời. Mặc Ngọc Nhi cách Tiêu Thiên Diệu khoảng tầm ba bước, biểu tình lạnh băng rốt cuộc cũng bị vỡ ra một chút.
Nàng ta biết, lời này của Tiêu Thiên Diệu là muốn nói với nàng ta.
Mặc Ngọc Nhi cảm thấy không cam lòng!
Nàng ta đã sống tới từng này tuổi, vẫn chưa từng bị người đuổi ra ngoài.
Mặc Ngọc Nhi nắm chặt nắm tay, phớt lờ ánh mắt ra hiệu của Mặc Thần Y, tiến lên một bước, "Vương gia, trong mắt đại phu không phân biệt nam nữ."
Giọng nói cũng lạnh băng như người, thái độ kiêu căng thật sự khiến người không tài nào thích nổi.
Có lẽ, có một số nam nhân thích chinh phục mỹ nhân băng như vậy, nhưng người nam nhân này tuyệt đối không bao gồm Tiêu Thiên Diệu.
Tiêu Thiên Diệu không để ý tới Mặc Ngọc Nhi. Lâm Sơ Cửu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nhoẻn miệng cười: Mặc dù trong mắt đại phu không phân biệt giới tính, nhưng người phụ trách điều trị cho Tiêu Thiên Diệu là Mặc Thần Y, Mặc Ngọc Nhi hoàn toàn không cần tồn tại. Mặc Ngọc Nhi đã quá xem trọng bản thân mình.
Tuy nhiên, trước mắt vẫn không thể đắc tội với Mặc Thần Y. Lâm Sơ Cửu nhìn thoáng qua Tiêu Thiên Diệu, chớp đôi mắt, kín đáo dò hỏi: Ngươi muốn xử lý như thế nào?