Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Vĩnh Sinh cầm đầu nhóm cuồng sinh trợn tròn mắt, Tiêu Vương phi có thể đổi trắng thay đen, rõ ràng bọn họ không làm gì cả, vì sao lại trở thành lỗi của bọn họ?
Thủ đoạn này còn mạnh hơn so với bọn họ, điều này bọn họ biết trả lời như thế nào?
Bọn họ không muốn cõng trên lưng tội danh khiến cho bệnh cũ của Tiêu Vương tái phát.
Mấy người Lưu Vĩnh Sinh vội vàng muốn giải thích, nhưng Lâm Sơ Cửu lại không cho bọn họ cơ hội. Nàng không kiên nhẫn ngắt lời bọn họ, "Thân thể ta không khoẻ, Vương gia bị bệnh cũ tái phát, mong mọi người hãy an tĩnh một chút, đừng tiếp tục ồn ào nhốn nháo, có chuyện gì hãy bình tĩnh nói với ta."
Lâm Sơ Cửu không nói thẳng ra rằng, nhóm người này đang khi dễ nàng và Tiêu Thiên Diệu, người thì bệnh người thì tàn tật.
"Vương phi nương nương, sự tình......" Lưu Vĩnh Sinh có cảm giác quyền chủ động đã bị Lâm Sơ Cửu đoạt mất. Vì vậy hắn vội vàng mở miệng, nhưng Lâm Sơ Cửu sao sẽ cho hắn cơ hội. Nàng hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của hắn, nâng cao giọng nói: "Người tới, đi lấy giấy và bút mực, viết hết tất cả những oan tình của các vị ở đây."
"A......" Tất cả những người tới đây gây sự đều trợn tròn mắt.
Lúc đầu thì đưa nước, sau đó lại đưa màn thầu, hiện tại còn viết ra hết oan tình. Rốt cuộc Tiêu Vương phi đang muốn làm gì?
"A cái gì mà a, mặc dù Vương gia phụng chỉ nghỉ ngơi ở nhà, nhưng các ngươi đều có oan tình, Vương gia nhất định sẽ không ngồi yên mà không làm gì. Các ngươi cứ yên tâm, hãy mạnh dạn viết ra hết oan tình, Vương gia chắc chắn sẽ giúp các ngươi truyền tới tai thiên tử." Lâm Sơ Cửu đã nói những lời rất nghĩa chính, phủi sạch Tiêu Thiên Diệu ra khỏi những lời buộc tội. Lâm Sơ Cửu sợ những người này không hiểu rõ lắm, nàng còn cố ý bồi thêm một câu:
"Ta nghĩ các vị học sinh không hiểu rõ lắm về sự tình trong triều. Long ân của Hoàng thượng mênh mông, sau khi biết được hai chân Vương gia đi đứng không tốt, người đã mệnh lệnh Vương gia ở nhà tĩnh dưỡng, không cần tham dự triều chính. Vương gia đã lâu không vào chầu triều, cũng không hề tiếp xúc tới chính sự, đối với sự tình của các vị thật sự là không biết tới. Vì thế, mong các vị hãy nói rõ ràng một chút."
Lâm Sơ Cửu dừng lại một lúc, nhìn lướt qua những học sinh bị kích động và hoàn toàn không biết chân tướng. Sau khi nhìn thấy biểu cảm ngu ngốc trên khuôn mặt bọn họ, Lâm Sơ Cửu câu môi cười vừa lòng.
"Tuy nhiên, các vị cứ yên tâm. Mặc dù Vương gia phụng chỉ ở nhà tĩnh dưỡng, nhưng các vị có oan tình, Vương gia chắc chắn sẽ xem đơn của các vị, sau đó phái người tới triều đình và nhanh chóng điều tra ra rõ chân tướng." Lâm Sơ Cửu vẫn không ngừng nói, cho dù Lưu Vĩnh Sinh lên tiếng giữa chừng, ý định ngắt lời nàng nói, Lâm Sơ Cửu cũng không bận tâm, nàng chỉ nói cho hết những lời mình muốn nói.
"Vương gia phụng chỉ ở nhà tĩnh dưỡng?" Sau đám người, có một thư sinh mặc quần áo màu xanh mở miệng hỏi. Nhưng khi hắn nói ra những lời này, cơ thể gầy gò của hắn run rẩy, rõ ràng đây là một người không hiểu biết gì.
"Cả triều văn võ đều biết, thánh chỉ vẫn còn được giữ trong Tiêu Vương phủ. Người tới, lấy thánh chỉ ra đây!" Lâm Sơ Cửu hoàn toàn không chơi bài một cách hợp lý, đám người Lưu Vĩnh Sinh hoàn toàn không thể nào chống đỡ.
"Không, không cần." Lưu Vĩnh Sinh vội vàng mở miệng cự tuyệt, nhưng thật khéo là khi hắn vừa mới mở miệng, hạ nhân Tiêu Vương phủ đã chuyển bàn ghế ra, bưng nước trà tới. Sau khi nhận lệnh của Lâm Sơ Cửu, hạ nhân Tiêu Vương phủ liền bày một loạt bàn ghế ở dưới bậc thang, vừa lúc ngăn cản khả năng nhóm người này xông lên phía trước.
"Các vị đã nói nửa ngày nên có lẽ khát rồi, hãy uống một chén trà trước để làm ấm cổ họng. Chờ sau khi tiên sinh tới, xin các vị hãy nói chi tiết rõ ràng, thuận tiện cho tiên sinh viết thành đơn kiện." Lâm Sơ Cửu ra lệnh cho hạ nhân châm trà, lần lượt đưa tới tay những lão nhân và hài đồng ở hàng phía trước.
Những người này chỉ là bá tánh bình thường, kiến thức có hạn, vì vậy dễ đối phó hơn nhiều so với đám học sinh "đọc đủ sách thi thư" kia nhiều.
Khi những người này nhận được nước trà do hạ nhân vương phủ đưa, bọn họ tiếp nhận cũng không phải mà không tiếp nhận cũng không phải.
Nếu bọn họ tiếp nhận trà, chứng tỏ bản thân không có can đảm. Nhưng nếu bọn họ không tiếp nhận, hạ nhân Tiêu Vương phủ cũng không chịu đi, vẫn luôn chờ ở ngay trước mặt.
Tình hình bế tắc, những người tới gây rối quay lại nhìn nhau, cuối cùng cùng nhau nhìn về phía Lưu Vĩnh Sinh, để hắn đưa ra quyết định. Còn Lưu Vĩnh Sinh thì sao?
Bản thân hắn cũng không biết nên làm sao bây giờ, nhìn thấy chén trà được đưa tới trước mắt, Lưu Vĩnh Sinh cảm thấy cay đắng trong lòng.
Thái độ của Tiêu Vương phi rất tốt, nếu hắn muốn tiếp tục gây rối thì cần phải cẩn thận hơn. Hắn không hoàn thành sự tình mà người sau lưng giao phó, bây giờ còn đắc tội với thân vương đương triều, hắn còn có đường sống hay sao?
Lâm Sơ Cửu không mở miệng nói gì, nàng chỉ giống như đang xem một vở kịch, trong đôi mắt hiện lên một nụ cười mờ nhạt.
Thân phận tự nhiên là một ưu thế, bá tánh bình dân tự nhiên cảm thấy sợ hãi khi đối mặt với quý tộc. Nàng càng khách khí, nhóm người này sẽ càng cảm thấy bất an.
Bởi vì Lâm Sơ Cửu không mở miệng nói gì, hạ nhân Tiêu Vương phủ không dám lui về phía sau nửa bước, bàn tay tiếp tục bưng nước trà, ngay cả khi bọn họ cảm thấy bàn tay đau mỏi, bọn họ cũng không dám run tay khi cầm cốc trà.
Cũng may, Lâm Sơ Cửu không thích tra tấn người khác, đặc biệt nàng sẽ không tra tấn người trong nhà.
"Các vị không cần khách khí, các vị không sai trong việc tìm kiếm công lý, một chén trà là gì mà không thể uống?" Lâm Sơ Cửu mở miệng, nhưng rõ ràng là đang bức cho mọi người không thể không tiếp nhận trà.
"Cảm tạ Vương phi nương nương." Lưu Vĩnh Sinh co giật khóe miệng, không dám tiếp tục kháng cự, cung kính tiếp nhận nước trà, trong mắt hắn léo lên một tia tàn nhẫn, nhưng hắn còn chưa kịp làm gì đã nghe thấy Lâm Sơ Cửu nói: "Nước trà mà các vị uống, đều do Mặc Thần Y dùng dược trà để pha, rất tốt đối với thân thể. Đúng rồi, còn nữa, đó chính là tuyệt đối sẽ không có độc."
Lâm Sơ Cửu không biết Lưu Vĩnh Sinh đang định làm gì, nàng chỉ muốn phòng bị cho tương lai mà thôi.
"Người tới, đưa cho ta một chén." Nàng đường đường là Vương phi cũng uống, không bị độc chết, những người này cũng không đến mức sẽ bị độc chết, đúng không?
"Vương phi nương nương hành sự không có kẽ hở, nhóm người này không có gì phải sợ nữa." Tô Trà âm thầm kết luận, sau khi quay lại hắn sẽ nói cho Tiêu Thiên Diệu nghe tất cả những biểu hiện của Lâm Sơ Cửu, để Thiên Diệu hiểu biết về thê tử của hắn, tuyệt đối không kiêu căng ngu xuẩn giống như lời đồn. Thiên Diệu không thể tiếp tục đối đãi với Vương phi giống như trước kia được nữa, nếu như khiến cho Vương phi lạnh tâm, có thể sẽ không tốt lắm.
Trước mặt mọi người, Lâm Sơ Cửu uống hết chén trà, sau đó nàng nửa đùa nửa nghiêm túc nói: "Lòng hại người có thể có cũng có thể không, nhưng không thể không đề phòng lòng người. Thật ra ta không khát, nhưng...... ta sợ sẽ có người sau khi uống trà của Tiêu Vương phủ, sau đó quay lại nói rằng mình bị ngộ độc. Để tránh phát sinh những chuyện như thế, ta uống cho mọi người nhìn xem. Ta là một người bệnh uống trà đều không sao, các vị là người khỏe mạnh uống vào chắc hẳn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, đúng không?"
Sức khỏe không tốt, đôi khi cũng rất có ích, Lâm Sơ Cửu một lần nữa lấy ra dùng.
"Vương phi nương nương nói đùa." Lưu Vĩnh Sinh nghiến răng nghiến lợi nói, căm giận uống cạn chén trà.
Dược trà của Mặc Thần Y cái gì, bất quá chỉ là trà cây kim ngân mà thôi. Đúng là đồ lừa đảo!
"Có phòng sẽ không có hậu hoạ." Lâm Sơ Cửu đưa chén trà cho hạ nhân, "Đi thúc giục phòng bếp, màn thầu đã hấp xong chưa? Nếu hấp chưa xong thì đi mua bên ngoài, không thể khiến cho các vị đi tìm chính nghĩa phải chịu đựng vì đói."
Một nén hương thời gian chỉ vừa mới trôi qua, khẳng định màn thầu vẫn chưa hấp xong, Lâm Sơ Cửu nói như vậy, chính là có ý không muốn cho những người này ăn đồ của Tiêu Vương phủ.
Thức ăn là một loại dễ động tay động chân nhất, nàng không muốn vì chuyện nhỏ nơi này mà tạo thêm phiền toái cho bản thân mình.
"Nô tài sẽ đi mua trên phố." Hạ nhân Tiêu Vương phủ cũng rất có ánh mắt, lập tức đi về phía đường cái. Đám người Lưu Vĩnh Sinh muốn ngăn cũng không thể nào ngăn được, bởi vì......