Lâm Sơ Cửu nằm ở trên giường, cố nén xuống dục vọng ăn cơm, ngẩng đầu nhìn lão bà tử và tiểu nha hoàng đang đứng cạnh bàn, không ngoài ý muốn, nhìn thấy trong mắt các nàng là ý cười trào phúng cùng đắc ý.
Lâm Sơ Cửu yên lặng trợn trắng mắt, nuốt nuốt nước miếng, suy yếu nói: "Các ngươi lui ra đi, ta sẽ tự mình ăn."
Mẹ kiếp, thật sự muốn đem một bàn đồ ăn này, hất văng toàn bộ ra ngoài, không có mùi hương thì nàng sẽ không bị kích thích đi?
Nhưng hạ nhân lại vẫn không nhúc nhích, trầm mặt nói: "Đại tiểu thư, phu nhân muốn nô tỳ hầu hạ ngươi, đại tiểu thư ngươi thân thể yếu đuối, nô tỳ hầu hạ ngươi rời giường."
Ý tứ trong lời này, chính là nói mẹ kế tốt kia của nàng, muốn người nhìn chằm chằm đến khi nàng ăn xong?
Nữ nhân ngoan độc mà lại cẩn thận, quả nhiên một hai đều phải đẩy nàng vào chỗ chết.
Lâm Sơ Cửu tuyệt đối bội phục nữ nhân này, nhưng?
Cho rằng nàng cùng nguyên chủ giống nhau, sẽ chấp nhận người an bài, tùy tiện để người nói vài câu, liền ngây ngốc xem đối phương như là thân nhân, để đối phương nhào nặn sao?
"Cút đi!" Lâm Sơ Cửu là đói quá mức, nhưng sức lực ném đồ vật vẫn có, Lâm Sơ Cửu từ trên giường với lấy gối sứ, hướng lão bà tử kia ném tới.
"Bang," Lâm Sơ Cửu ném rất chính xác, gối sứ trúng ngay giữa ót của đối phương, máu tươi hồng trào ra bên ngoài, hình ảnh máu me đầy bạo lực.
"A," lão bà tử hét lên một tiếng, bùm một tiếng té ngã trên mặt đất, hai tiểu nha hoàn phía sau nàng thấy thế, sắc mặt trắng nhợt, nhưng không dám tiến lên.
"Đừng để ta nói lại lần thứ hai, kéo lão già trên mặt đất kia cút hết ra ngoài cho ta!"
Lâm Sơ Cửu tuy rằng không có đồ vật trên tay, nhưng ba ngày nay không ăn cơm, sắc mặt trắng bệch rất khó coi, làm ra bộ dạng hung hăng vẫn rất dọa người, hai nha hoàn chân mềm nhũn, nửa đỡ nửa kéo đem lão bà tử mang theo đi ra ngoài, để lại Lâm Sơ Cửu, còn có một bàn đồ ăn thơm ngào ngạt.
Đồ ăn trên bàn tản ra mùi hương mê người, người bình thường khẳng định khống chế không được đã nhào lên đi, đáng tiếc Lâm Sơ Cửu không phải là người bình thường.
Lâm Sơ Cửu là một người có tính tự chủ rất mạnh mẽ, nàng có thể được Cửu cục tuyển dụng, tất nhiên là có chỗ hơn người. Mà Lâm Sơ Cửu có thể khiến cho Cửu cục nhìn trúng, chính là nàng rất kiên nghị và ẩn nhẫn.
Sức mạnh ý chí của Lâm Sơ Cửu rất mạnh mẽ, hơn nữa lập trường kiên định, không dễ dàng dao động. Từ việc nàng hy sinh chính mình, bảo vệ sáu vị nhân viên tình báo không quen biết rời khỏi quốc gia M là biết. Mặc dù bình thường Lâm Sơ Cửu có hơi nhát gan, nhưng thời khắc mấu chốt lại có tinh thần không biết sợ.
Ba ngày không ăn cơm, đối mặt với một bàn đồ ăn thơm ngào ngạt không có người nào là không muốn ăn. Lâm Sơ Cửu cũng muốn ăn, nhưng tưởng tượng đến những đồ ăn trên bàn đó đối với chính mình là trăm hại mà không một lợi, Lâm Sơ Cửu liền mất đi dục vọng ăn cơm, cho dù quá đói, quá muốn chết, nàng cũng có thể kiên định bất động.
Sau khi đuổi toàn bộ hạ nhân rời khỏi đây, Lâm Sơ Cửu xốc chăn lên, đem toàn bộ dược phẩm trên giường thả vào hệ thống Y Sinh, liên tục kiểm tra để đảm bảo không có bỏ sót cái gì, sau đó mới xuống giường.
Nhìn đến một bàn tràn đầy mỹ vị do đầu bếp tỉ mỉ nấu nướng, Lâm Sơ Cửu cười không ra tiếng, không hề do dự nhấc chân bàn ở bên cạnh, hất lên trên một cái, "loảng xoảng" một tiếng, toàn bộ đồ ăn trên bàn đều rơi rớt vương vãi trên mặt đất, không có một đồ ăn nào may mắn thoát khỏi.
"Phanh," cửa phòng mở ra, nhà hoàn trông coi nghe được thanh âm thì vọt vào, nhìn thấy bộ dáng trong phòng, kêu to: "Đại tiểu thư, ngươi đang làm gì?"
Lâm Sơ Cửu không để ý đến các nàng, mà là ngơ ngẩn nhìn thức ăn trên mặt đất, trong mắt hiện lên một mạt hàn ý: Nàng không muốn nháo sự, nhưng có một số người chính là bức nàng không thể không nháo!
Những thức ăn kia sau khi rơi xuống đất, hệ thống Y Sinh đột nhiên phát ra cảnh báo, nói phát hiện vật có chất độc, bất quá hàm lượng cực thấp, sẽ không mất mạng.
Cũng chính là bởi vì hàm lượng cực thấp, cho nên hệ thống Y Sinh lúc trước không thể phát hiện ra, cho đến khi nàng đem đồ ăn hất xuống, hệ thống Y Sinh mới phát hiện được đồ vật chứa độc tố có số lượng quá lớn, mới khẩn cấp nhắc nhở.
Hừ, Lâm Sơ Cửu cười lạnh một tiếng, nếu Lâm phu nhân muốn chơi, vậy hãy chơi một phen thật lớn.
Lâm Sơ Cửu thu hồi trào phúng trên mặt, mặt không có biểu tình gì nhìn về phía hai nha hoàn nơi cửa, một chữ một chữ nói: "Ta muốn gặp Lâm tướng!"
"Đại, đại tiểu thư, ngươi, ngươi nói cái gì?" Sắc mặt nha hoàn biến đổi, vẻ mặt thất thố nhìn về phía Lâm Sơ Cửu.
Đại tiểu thư gọi lão gia là gì?
"Các ngươi không có nghe lầm, ta nói ta muốn gặp Lâm tướng!" Ngày mai đã phải gả chồng, nàng còn sợ cái gì? Sợ về sau không có người nhà mẹ đẻ chống lưng?
Kia quả thực chính là nằm mơ, cho dù nàng không làm loạn, lại ngoan ngoãn nghe lời, cái nhà mẹ đẻ này cũng không đáng tin cậy.
"Đại, đại tiểu thư, lão, lão gia hắn......" Nha hoàn chân tay luống cuống, nhưng kiên định không chịu di chuyển chân mình.
Lâm Sơ Cửu đã sớm đoán được, nha hoàn trông coi nàng tất nhiên là người của mẹ kế, Lâm Sơ Cửu một chút lo lắng cũng không có, chậm rãi mở miệng: "Nói cho Lâm phu nhân, nếu trong ngày thành hôn, Tiêu Vương gia phát hiện, thê tử tương lai của hắn bị người hạ dược thì sẽ như thế nào?"
Độc dược mãn tính ở trong cơ thể nàng, hệ thống Y Sinh có thể kiểm tra ra, đại phu khác khẳng định cũng có thể kiểm tra ra, thái y trong hoàng cung không phải ăn chay, chỉ là bọn hắn không dễ dàng dám nói ra sự thật.
"Đại, đại tiểu thư, ngươi nói cái gì? Chúng ta không hiểu." Nha hoàn đúng thật không biết được, mà Lâm Sơ Cửu cũng không có ý làm đối phương khó xử, "Các ngươi không cần biết, chỉ cần đem những lời này nói cho phu nhân. Mười lăm phút, ta chỉ chờ phút, phút sau nếu Lâm phu nhân không tới gặp ta, tự gánh lấy hậu quả."
Lâm Sơ Cửu lôi ghế ra dựa, đối diện với cửa ngồi xuống: "Đúng rồi, lấy cho ta hai chén cháo, chỉ cần cháo gạo trắng, cái gì khác cũng không cần."
Hai nha hoàn hai mặt nhìn nhau, không biết nên đi hay không, Lâm Sơ Cửu cũng không thúc giục, nhìn thoáng qua đồng hồ cát tính giờ, nhàn nhạt mở miệng: "Các ngươi tốt nhất ước lượng một chút, các ngươi có gánh vác nổi hậu quả làm hỏng chuyện tốt của phu nhân không?"
"Điều này, này......" Nha hoàn với vẻ mặt khó xử, nhìn bộ dáng lời thề son sắt của Lâm Sơ Cửu, hai nha hoàn thật sự sợ xảy ra chuyện, nhìn nhau, một nha hoàn dậm dậm chân, vội vàng chạy ra đi tìm Lâm phu nhân.
Nhìn thân ảnh nha hoàn dần dần biến mất, khóe miệng Lâm Sơ Cửu ngậm một mạt cười nhàn nhạt, lười biếng dựa vào ghế trên, chờ mẹ kế nàng tiến vào.
Tương lai còn dài, nàng nguyên bản không nghĩ sẽ làm loạn ngay lúc này, nhưng nữ nhân kia không chịu buông tha nàng, một khi đã như vậy, vậy cùng nàng ta chơi một phen thật tốt đi.
Dám tính kế Lâm Sơ Cửu nàng?
Nàng sẽ làm nữ nhân kia hối hận, lúc trước không hoàn toàn giết chết nàng, muốn có cái danh "mẹ kế hiền hậu" là sự tình ngu xuẩn cỡ nào a.
Lâm phu nhân nghe nha hoàn nói xong, có một khắc đầu óc hoàn toàn trống rỗng, căn bản là không thể nghĩ.
Việc hạ độc dược mãn tính với Lâm Sơ Cửu, ngoại trừ chính nàng, không có người thứ hai biết đến, Lâm Sơ Cửu làm sao mà biết?
Bất quá, Lâm phu nhân dù có lòng dạ, cho dù chỉ có hạ nhân ở đây, nàng vẫn làm như vô tình nói một câu: "Sơ Cửu hài tử kia nói bậy gì đó? Muốn gặp ta thì sai hạ nhân nói một tiếng là được, làm rối loạn lung tung lên để làm gì, đây không phải là làm mất mặt Lâm gia chúng ta hay sao."
Lâm phu nhân lắc đầu thở dài, ưu nhã đứng dậy, không vội không vã nói: "Ta đi xem sao, hài tử kia thật là, cũng là người sắp phải thành hôn rồi, còn hồ nháo như vậy."
Cho dù bên người nàng chỉ có hạ nhân, Lâm phu nhân cũng có thói quen diễn kịch, mặc kệ là người trước hay người sau, nàng đều không để lộ ra sơ hở.
Lâm phu nhân mang theo nha hoàn, muôn vàn dáng vẻ hướng sân của Lâm Sơ Cửu đi đến, bước chân không nhanh không chậm, vừa đúng trong vòng phút, xuất hiện ở trước mặt Lâm Sơ Cửu.
"Sơ Cửu, đây là làm sao vậy? Có phải hạ nhân không tận tâm hay không? Nói cho mẫu thân, mẫu thân giúp ngươi hết giận." Lâm phu nhân vẻ mặt thân thiết nhìn về phía Lâm Sơ Cửu, một bộ dáng từ mẫu.
Lâm Sơ Cửu không hé răng, cũng không đứng dậy, cười như không cười mà nhìn Lâm phu nhân.
Diễn, để xem ngươi diễn tới khi nào!
Lâm phu nhân cũng không giận, ý bảo nha hoàn đem ghế dựa tới, ngồi ở bên cạnh người Lâm Sơ Cửu, vẻ mặt quan tâm nói: "Sơ Cửu làm sao vậy? Không vui? Có phải giận mẫu thân mấy ngày nay không tới thăm ngươi hay không? Sơ Cửu, ngươi cũng biết, ngày mai là đại hôn của ngươi, mấy ngày nay mẫu thân vẫn luôn vội vàng chuẩn bị của hồi môn cho ngươi, thật sự là không còn dư thời gian để tới, còn đang tính buổi tối sẽ cùng lão gia tới thăm ngươi, không nghĩ tới ngươi lại nghĩ đến mẫu thân trước."
Lâm phu nhân vẻ mặt hòa khí, trong mắt từ ái không chút nào che dấu, không để ý tới ánh mắt lãnh đạm của Lâm Sơ Cửu.
Đây thật là một nữ nhân đáng sợ!
Lâm Sơ Cửu không thể không thừa nhận, ngụy bạch liên muội muội kia của nàng, không thể nào thừa hưởng được một phần ba tài năng của vị phu nhân này.
Lâm phu nhân chuyển ánh mắt, nhìn đến đồ ăn trên đất, khẽ thở dài nói: "Sơ Cửu, ngươi ném đồ ăn, có phải do đồ ăn không hợp khẩu vị ngươi hay không? Tất cả đều là đồ ăn ngươi yêu thích nhất, mẫu thân vốn định, để ngươi ở nhà mẹ đẻ ăn một bữa cơm cuối cùng cho vừa lòng, không nghĩ tới hạ nhân cư nhiên lại làm không tốt?"
Lâm phu nhân một mở miệng, liền đem trách nhiệm đẩy hết trên người hạ nhân, nháy mắt phủi bỏ sạch sẽ.
"Sơ Cửu, hài tử tốt,... Ngươi muốn ăn cái gì hãy nói với mẫu thân, mẫu thân này lập tức sai người chuẩn bị." Mặc kệ Lâm Sơ Cửu lãnh đạm như thế nào, Lâm phu nhân đều duy trì tươi cười khéo léo.
Lâm Sơ Cửu biết, im lặng đối với vị phu nhân này là vô dụng.
"Phu nhân......" Lâm Sơ Cửu mở miệng, nhưng nàng một khi mở miệng, Lâm phu nhân lại hoảng sợ, thậm chí cướp lời mà nói: "Sơ Cửu, ngươi làm sao vậy? Có phải mẫu thân có chỗ nào làm không tốt hay không, làm ngươi không vui?"
Nguyên chủ cùng mẹ kế thực sự rất thân, nguyên chủ đều luôn gọi là nương, giống như mẹ ruột?
Nguyên chủ ở trong bọc đường của mẹ kế, đã sớm đã quên mất chính mình còn có mẹ ruột. Đáng tiếc Lâm Sơ Cửu không phải nguyên chủ, kiếp trước nàng đã sống hơn năm, cũng chưa từng gọi ai là mẹ ruột, Lâm phu nhân muốn làm nương nàng? Kiếp sau đều không có khả năng.
Lâm Sơ Cửu kéo môi, lạnh lùng nói: "Phu nhân làm được rất tốt, thật sự là quá tốt."
Trái tim Lâm phu nhân lộp bộp như ngừng lại, khuôn mặt luôn bảo dưỡng rất tốt, hơi có phần cứng đờ, mất tự nhiên nói: "Sơ Cửu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi vì sao lại nói chuyện cùng mẫu thân như vậy?"
Chẳng lẽ đồ ngốc này, thật sự phát hiện bị nàng hạ dược?
Lâm phu nhân âm thầm xiết chặt khăn trong tay, trong lòng hiện lên một mạt bất an, nhưng rất nhanh liền trấn định lại: chỉ dựa vào đồ ngu xuẩn này, sao có thể phát hiện được việc mình làm, Lâm Sơ Cửu nhất định là đang tự lừa mình dối người.
Nghĩ như vậy, Lâm phu nhân lại an tâm, bất quá ánh mắt nhìn Lâm Sơ Cửu, mang theo một tia khinh miệt. Không phải là nàng khinh thường Lâm Sơ Cửu, thật sự là Lâm Sơ Cửu cùng tỷ tỷ ngu xuẩn kia của nàng rất giống nhau, dễ dàng tin người giống nhau.
Năm đó, nàng chỉ là một tiểu cô nương, cũng có thể thần không biết, quỷ không hay giết chết đích tỷ, hiện tại giết chết Lâm Sơ Cửu một cái tiểu nữ hài như vậy, còn không phải dễ như bóp chết một con con kiến hay sao.