Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi đưa những người gây rối vào trong xe ngựa và xe đẩy tay, Lâm Sơ Cửu không những để thị vệ Vương phủ đưa nhóm người gây rối tới Lâm tướng phủ, bản thân nàng cũng đích thân đi theo.
Lâm Sơ Cửu không yên tâm về lão cha vô lương kia của mình.
Tô Trà mang vẻ mặt lo lắng nói: "Vương phi nương nương, như vậy có tốt hay không?" Lâm Sơ Cửu lúc vừa bước vào phủ, không phải đã xé rách mặt với Lâm tướng rồi sao?
Những người có tin tức linh thông một chút đều biết, đám cuồng sinh này chặn ở cửa Tiêu Vương phủ, phía sau màn không thể thiếu độc thủ của Lâm tướng.
"Có gì mà không tốt, ta đưa chiến tích tới cho cha ta thì có gì sai?" Ánh mắt Lâm Sơ Cửu loé lên, ẩn dấu một chút sát khí. Tô Trà ngẩn ra, lui về phía sau hai bước. Lưu Bạch vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, thấy Tô Trà còn muốn tiến lên, Lưu Bạch vội vàng kéo hắn, "Chẳng phải ngươi nói, Vương phi nương nương là người có chừng mực, chúng ta chỉ cần nghe theo nàng là được hay sao?"
"Lưu Bạch, đừng giả ngu, ngươi biết rõ Vương phi đi tới Lâm phủ, sau này xem như đối nghịch với Lâm tướng." Tô Trà đứng ở trên lập trường của Lâm Sơ Cửu, suy xét cho Lâm Sơ Cửu.
Bởi vì Lâm Sơ Cửu là nữ nhi Lâm tướng nên nàng mới có thể trở thành Tiêu Vương Phi, không phải bởi vì bản thân Lâm Sơ Cửu.
Không có thân phận là đích nữ Lâm tướng, Lâm Sơ Cửu sẽ không xứng với Tiêu Vương.
Không có thân phận đích nữ Lâm tướng này, Lâm Sơ Cửu ở Tiêu Vương phủ sẽ rất vất vả.
"Chúng ta chỉ cần nghe theo Vương phi là được, Vương phi còn biết rõ hơn chúng ta, Lâm tướng phủ và Tiêu Vương phủ vĩnh viễn không có khả năng đứng chung trận tuyến, Vương phi sớm muộn gì cũng phải đưa ra lựa chọn." Mặc dù Lưu Bạch tư tâm khá ích kỷ, nhưng những lời hắn nói cũng là sự thật.
"Lưu Bạch công tử nói đúng, ta chung quy sẽ phải lựa chọn." Lâm Sơ Cửu nhắm mắt lại, thở dài một hơi, trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi.
Nàng không giỏi đối đầu với người như Tiêu Thiên Diệu, và nàng cũng không giỏi trong việc xoay quanh.
Tô Trà nhìn thoáng qua nàng, yên lặng cúi đầu.
"Vương phi nương nương, đã chuẩn bị xong." Trân Châu tiến lên, thúc giục Lâm Sơ Cửu xuất phát.
Lâm Sơ Cửu mở hai mắt ra, không hề có một tia nhu nhược, bàn tay trắng nhẹ dương, tùy ý đáp ở trên cánh tay Trân Châu, nàng không chút do dự nói: "Đi."
Lâm Sơ Cửu bước xuống bậc cầu thang, giống như dũng sĩ lao tới chiến trường.
.......Edit: Emily Ton.....
Lâm Sơ Cửu còn chưa rời đi, Tiêu Thiên Diệu ở Cẩm Thiên Viện đã biết hết sự tình phát sinh phía trước. Hắn cực hiếm khi cười, nhưng trên môi lại hiện lên một nụ cười rất nhẹ, giống như tuyết mùa đông tan chảy, giống như sao trời nở rộ. Đáng tiếc......
Ngoại trừ Tào quản gia ra, không có người thứ hai nhìn thấy.
"Quả nhiên không khiến bổn vương thất vọng." Những lời này, đủ để cho thấy Tiêu Thiên Diệu rất vừa lòng với Lâm Sơ Cửu.
Tào quản gia cũng rất vui mừng, ông nhận định Lâm Sơ Cửu là nữ chủ nhân của Tiêu Vương phủ, cũng là nữ chủ nhân duy nhất, cho dù Mặc cô nương lâu lâu lại đưa cho ông một cây nhân sâm, một ít hà thủ ô, cũng không thể khiến ông dao động được bị trí nữ chủ nhân của Lâm Sơ Cửu ở trong lòng ông.
Có một số người vẫn nhắm mắt lại, ngay cả khi nàng làm gì cũng đều là đúng. Nhưng không phải ông.
"Đi, đưa toàn bộ màn thầu mà Vương phi sai người mua tới Lâm tướng phủ đi." Mặc dù Lâm Sơ Cửu không theo lý ra bài, nhưng Tiêu Thiên Diệu lại rất vừa lòng về biểu hiện của Lâm Sơ Cửu, vì vậy hắn muốn Lâm Sơ Cửu biết rằng, hắn đang ủng hộ nàng.
"Cho người truyền ra ngoài tất cả sự tình phát sinh hôm nay." Hắn không thể ra ngoài, không có nghĩa hắn không làm gì được. Hoàng thượng muốn hắt bát nước bẩn ở trên người hắn, không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
"Vâng." Tào quản gia lĩnh mệnh, xoay người rời đi phân phó hạ nhân trong phủ.
Lâm Sơ Cửu còn chưa đi tới Lâm phủ, những sự tình nàng làm ở bên ngoài Tiêu Vương phủ đã truyền tới lỗ tai Hoàng thượng. Sau khi Hoàng thượng nghe được cũng không tức giận, ngược lại cười cười. "Nữ nhi này của Lâm tướng thật là thú vị."
"Thánh thượng, bước cờ này xem như bị hủy, chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Một người mặc đồ đen quỳ gối giữa điện, không dám ngẩng đầu, giọng nói mơ hồ có chút sợ hãi.
"Làm theo kế hoạch." Hoàng thượng không hy vọng vào mấy tên cuồng sinh đó có thể bức Tiêu Thiên Diệu ra ngoài.
Đây chỉ là mới bắt đầu!
"Những cuồng sinh đó thì sao?" Người mặc đồ đen thử hỏi một câu, không có gì bất ngờ, hoàng đế đáp lại: "Xử lý sạch sẽ." Quân cờ vô dụng, không cần phải tồn tại.
"Thuộc hạ đã hiểu." Người mặc đồ đen nói, trong lòng hắn âm thầm cảm thấy tiếc hận cho đám học sinh có ý đồ đầu cơ trục lợi kia. Bọn họ nên tĩnh tâm đọc sách, năm sau tham gia kỳ thi cử, cho dù không có thành tựu nhưng trở về cũng có thể tìm được công việc tốt để làm.
"Lui xuống."
Người mặc đồ đen vừa rời đi không lâu, phủ doãn phủ Thuận Thiên đã cầu kiến ở bên ngoài điện.
"Tuyên."
Phủ doãn phủ Thuận Thiên vội vàng tới gặp hoàng đế, chính là vì đã nhận được tin tức về Tiêu Vương phủ, vì vậy hắn đặc biệt tới xin chỉ thị của Hoàng thượng nên xử lý như thế nào.
Lúc trước nhóm cuồng sinh gây rối ở Tiêu Vương phủ, hắn chống lại áp lực không phái quan sai tới đó ngăn chặn, hiện tại Tiêu Vương phi lại gắp lửa bỏ tay người, đưa người đến phủ Lâm tướng, bọn họ có cần phải phái binh đi bắt người hay không?
Đây thật sự là một vấn đề khiến người đau đầu, phủ doãn phủ Thuận Thiên không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể vội vàng cầu kiến Hoàng thượng. Nhưng......
Hắn không mở miệng còn tốt, hắn vừa mở miệng Hoàng thượng đã đen mặt lại, "Loại việc nhỏ thế này cũng cần tới trẫm xử lý, trẫm dùng các ngươi làm gì?" Lúc này, thần tử không ra mặt gánh tội thay, còn trông cậy vào việc hoàng đế là hắn ra mặt thừa nhận sai lầm? Đúng là một trò hề.
"Thần... sợ... Thánh thượng bớt giận." Phủ doãn phủ Thuận Thiên quỳ bịch xuống, hiển nhiên là rất sợ hãi.
"Lăn ra ngoài." Hoàng thượng phẫn nộ, phủ doãn phủ Thuận Thiên không dám tiếp tục hé răng, lảo đảo chạy nhanh hết sức ra ngoài, cho đến khi ra khỏi cung điện mới cảm giác bản thân mình vẫn còn đang sống.
Phủ doãn phủ Thuận Thiên lau mồ hôi, lảo đảo đứng vững. Sau đó hắn quay lại nhìn cung điện nguy nga chót vót, vẻ mặt buồn bã.
Việc này phải làm sao bây giờ?
Hắn nên phái quan sai tới phủ Lâm tướng, hay là không phái?
Thật sự là phiền muốn chết.
Phủ doãn phủ Thuận Thiên vào cung một chuyến, không những không có được phương án xử lý, ngược lại còn chọc giận hoàng đế. Dọc theo đường đi hắn thấp thỏm bất an, biểu tình hoảng hốt, vì thế nên khi quay lại nha môn, đạp hụt trên bậc thang một bước, cả người ngã xuống, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Lần này không cần phải suy nghĩ gì cả!
Sau khi Hoàng thượng nhận được tin tức, lắc đầu cười một tiếng: "Thật là một kẻ khôn khéo."
"Ngã thật đúng lúc." Tiêu Thiên Diệu chế giễu nói, nhưng không quan tâm nhiều, hiện tại kẻ cần đau đầu không phải là hắn, mà là nhạc phụ tốt của hắn.
Tiêu Thiên Diệu nghĩ không sai chút nào.
Lâm tướng hiện tại đúng thật rất đau đầu. Hôm nay ông ta nghỉ ở nhà tắm gội, vốn định đi thăm nữ nhi bảo bối, kiểm tra việc học của nhi tử bảo bối một chút, nhân tiện nghe ngóng tình hình về Tiêu Vương phủ một chút, ảo tưởng một chút về việc Tiêu Vương lúc này đau đầu bao nhiêu, nhưng không ngờ......
Ông ta còn chưa kịp vui vẻ đã nghe được một báo cáo: "Lão gia, Tiêu Vương phi tới, mang theo một đám học sinh, lão nhân và hài đồng. Tất cả đều đứng đầy ngoài cửa, dẫn tới rất nhiều người qua đường vây xem."
"Ngươi nói cái gì?" Lâm tướng vội vàng đứng lên, hỏi thêm chi tiết: "Bọn họ có nói vì sao đến đây?"
"Bọn họ nói là nhờ lão gia chủ trì công đạo, giúp đỡ bọn họ." Người hầu chọn ra trọng điểm bẩm báo, đối với những lời tâng bốc về Lâm tướng của Lâm Sơ Cửu, người hầu không hề nói ra.
"Chủ trì công đạo?" Lâm tướng vừa nghe liền biết chuyện gì đang xảy ra.
Tiêu Vương đang muốn gắp lửa bỏ tay người, dẫn những người gây rối tới phủ ông ta, khiến cho ông ta đau đầu.
Tốt, tốt, tốt. Tốt lắm Tiêu Vương!