Y Quan Cầm Thú

chương 105: mối tình đầu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trải qua việc này, Phổ Long Khải nhất thời đề cao cảnh giác, làm cho Đường Liệp trở thành hộ vệ chuyên trách cho Phù Linh, vô luận Phù Linh đi nơi nào, đều bảo hộ một tấc không rời.

Đường Liệp có chút buồn bực nhìn Phù Linh đứng bên trong tiệm tơ lụa, hai ngày này vì muốn bồi Phù Linh giải sầu, hắn cơ hồ đã đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của đế đô.

Phù Linh dần dần quên đi chuyện không vui ngày đó, mỉm cười ôm cả xấp tơ lụa từ bên trong tiệm đi ra, Đường Liệp tiếp nhận đặt lên trên xe ngựa.

Phù Linh sớm nhìn ra Đường Liệp đi dạo phố mà có vẻ khổ sở không thể tả, cười nói: " Mặc đại ca có phải mệt mỏi hay không?"

Đường Liệp gật đầu nói: " Rất kỳ quái, bình thường đi một ngày đường cũng không cảm thấy mệt, nhưng đi theo tiểu thư dạo phố cũng nhanh mệt không chịu được."

Phù Linh cười nói: " Thật sự là làm khó ngươi, hôm nay ta muốn hảo hảo mời ngươi ăn ngon một chút, coi như ta khao vì hai ngày nay ngươi theo giúp ta!"

Đường Liệp cuống quýt chối từ: " Không cần, chúng ta hay là về phủ rồi ăn, đỡ làm cho Phổ đại nhân lo lắng."

Phù Linh nói: " Đại bá biết có ngươi ở chung căn bản sẽ không lo lắng."

Đường Liệp đành phải đáp ứng Phù Linh, Phù Linh mỉm cười, đang chuẩn bị lên xe, lại nghe được một thanh âm mềm mại quyến rũ cất lên: " Tiểu nha đầu, lâu như vậy không đến thăm ta, nguyên lai đang ở đây tự tại khoái hoạt!" Thân thể mềm mại của Phù Linh chấn động xoay người lại, đã thấy một nữ lang thiên kiều bá mị mặc áo màu lam lẳng lặng đứng trong đám người, cười khanh khách nhìn mình.

Phù Linh vui vẻ nói: " Phỉ Phỉ tỷ…" Nguyên lai nữ lang kia chính là con gái của Tư Mã Thái, người vợ góa của đế quân Huyền Tư Triết, Tư Mã Phỉ Phỉ.

Tư Mã Phỉ Phỉ mỉm cười đi tới trước người Phù Linh, cầm bàn tay nàng nhẹ giọng nói: " Hay cho cô gái nhỏ ngươi, từ Thủy Tinh Thành trở về liền không thấy bóng của ngươi, chẳng lẽ đã sớm quên mất tỷ tỷ hay sao?"

Phù Linh cuống quýt giải thích: " Linh nhi không dám quên tỷ tỷ, nhưng hai ngày trước đã xảy ra một chuyện, hơn nữa vào cung cũng đâu có dễ dàng như vậy."

Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Nhiều người phức tạp, chúng ta đi tới Lưu Vân Lâu phía trước nói chuyện."

Đường Liệp cùng với tùy tùng của Tư Mã Phỉ Phỉ đành phải đi theo sau hai nàng, đi vào Lưu Vân Lâu, Tư Mã Phỉ Phỉ lạnh lùng chuyển hướng bọn họ nói: " Các ngươi ở dưới lầu ăn cơm, ta cùng với Phù Linh muội tử đi lên lầu nói chuyện."

Đường Liệp nói: " Thực xin lỗi, bảo hộ tiểu thư là trách nhiệm của ta, ta không thể để cho nàng rời ngoài tầm mắt."

Tư Mã Phỉ Phỉ căm tức nhìn Đường Liệp: " Lá gan ngươi thật lớn!"

Đường Liệp không hề lùi bước trước ánh nhìn của Tư Mã Phỉ Phỉ, ánh mắt lãnh khốc mà cao ngạo, trong ánh mắt này thế nhưng lại làm cho Tư Mã Phỉ Phỉ sinh ra cảm giác giống như đã từng quen biết, trong lòng không khỏi nhảy dựng.

Phù Linh kéo Tư Mã Phỉ Phỉ sang một bên nhỏ giọng nói: " Tỷ tỷ, Mặc đại ca là ân nhân cứu mạng của ta, ta cùng với đại bá đã sớm xem hắn là người nhà!"

Tư Mã Phỉ Phỉ lộ ra một vẻ tươi cười ý vị thâm sâu, vươn tay điểm nhẹ lên chiếc mũi đáng yêu của Phù Linh, chuyển hướng Đường Liệp nói: " Vậy ngươi cũng vào đi!"

Tư Mã Phỉ Phỉ cùng với Phù Linh tán gẫu phần lớn là chuyện của phụ nữ, Đường Liệp nghe được thật sự là nhàm chán, nhưng bởi vì chức trách, cũng không thể tùy ý rời đi. Trong lòng thầm cầu cho các nàng mau chóng chấm dứt cuộc nói chuyện, nhưng hứng thú nói chuyện của Tư Mã Phỉ Phỉ thật nhiều, căn bản không hề có ý muốn chấm dứt, hai nàng thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khanh khách, Đường Liệp buồn chán đến chết, ánh mắt nhìn phía ngoài cửa sổ.

Đang là sau giờ ngọ, ở ngã tư đường có vẻ có chút lạnh lùng, thân ảnh của một gã thiếu niên nam tử đột nhiên khiến cho Đường Liệp chú ý, hắn nhanh chóng phân biệt ra, nam tử kia không ngờ là nữ cải nam trang, chính là Mai Thiến mất tích vài ngày trước giả dạng.

Mai Thiến thỉnh thoảng nhìn xung quanh, tựa hồ bị người nhìn thấy hành tung, Đường Liệp đối với việc làm của Mai Thiến cực kỳ khinh thường, lần trước sở dĩ Phù Linh lâm vào bẫy đều là do nàng ta ban tặng.

Tư Mã Phỉ Phỉ nhìn ra Đường Liệp có tâm sự, mỉm cười nói: " Nếu ngươi có việc thì cứ đi làm, Phù Linh sẽ còn nói chuyện với ta rất lâu, ngươi yên tâm, có ta ở nơi này sẽ không có bất cứ chuyện gì."

Phù Linh nói: " Mặc đại ca, ngươi cứ việc đi thôi."

Đường Liệp gật đầu, xoay người hướng ngoài cửa phóng đi.

Tư Mã Phỉ Phỉ nhìn bóng dáng của Đường Liệp không khỏi cười nói: " Muội tử giống như đối với hắn thật đặc biệt a."

Phù Linh đỏ mặt nói: " Tỷ tỷ đừng nói bậy, ta chỉ xem hắn như là đại ca…" Nhưng trái tim nàng lại nhảy lên thình thịch không ngừng.

Tư Mã Phỉ Phỉ cười khanh khách nói: " Hy vọng đơn giản giống như là ngươi nói mới tốt!"

Phù Linh nói: " Tỷ tỷ sao lại xuất hiện ở nơi này?"

Tư Mã Phỉ Phỉ thở dài nói: " Đế quân qua đời lâu như vậy, toàn bộ hoàng cung lạnh lùng cô độc, hiện tại cũng không có người quản thúc ta, ta muốn đi đâu thì đi đó."

Phù Linh nói: " Chế độ của đế quốc quả nhiên là cực kỳ cổ hủ, vì sao tỷ tỷ phải cả đời vì hắn thủ tiết."

Tư Mã Phỉ Phỉ kinh hô: " Tiểu nha đầu, lá gan ngươi thật lớn, lời như thế cũng dám nói bậy."

Phù Linh tức giận bất bình nói: " Ta đã sớm muốn nói, vốn khi tỷ tỷ vào cung cõi lòng đầy ủy khuất, hiện tại đế quân đã qua đời, ngươi lại phải vì hắn thủ tiết chung thân, suốt ngày phòng trống cô độc, mặc cho thời gian theo mây gió bay đi."

Trong lòng Tư Mã Phỉ Phỉ cũng là một trận ảm đạm, nhẹ giọng thở dài nói: " Có lẽ đó là số mạng của ta!"

Phù Linh nhẹ nhàng cầm bàn tay Tư Mã Phỉ Phỉ, nhỏ giọng hỏi: " Tỷ tỷ có từng có người trong lòng?"

Tư Mã Phỉ Phỉ nghe nàng vừa hỏi không khỏi sững sờ, trong đầu nhất thời hiện lên thân ảnh cao ngất của Đường Liệp, nhớ tới đủ loại cử chỉ vô tình của Đường Liệp đối với mình, trong lòng không khỏi sinh ra vô hạn cừu hận, trong mắt đẹp toát ra ánh mắt vô cùng oán niệm.

Phù Linh nhìn thấy ánh mắt của nàng trong lòng không khỏi run lên.

Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Nam nhân không có ai là người tốt!"

Mục đích của Mai Thiến chính là Lang phủ, từ khi Lang Uyên công nhiên duy trì Huyền Ba công chúa, Lang phủ liền lâm vào hoàn cảnh bị giám thị, tuy rằng ở mặt ngoài địa vị của Lang Huân Kỳ cũng không bị uy hiếp, nhưng trên thực tế một nhà bọn họ đã bị vây trong sự giam lỏng.

Mai Thiến nhìn Lang phủ phía xa, trong đôi mắt đẹp đã là nước mắt liên liên, nàng ta nghe nói Lang lão phu nhân bệnh nặng, cũng không dám đến nhà thăm, giờ phút này ruột gan đang đứt từng khúc.

Đường Liệp xa xa truy tung nàng ta, lúc đang chuẩn bị tiến lên làm khó dễ, lại chứng kiến một chiếc xe ngựa đi lướt qua bên người, cuống quýt chuyển hướng một bên, xe ngựa kia đi tới phía trước Mai Thiến, màn xe đẩy ra, một thanh âm quyến rũ nói: " Lang lão đầu nhi nếu biết có đứa con dâu hiếu thuận như ngươi, nói vật nhất định sẽ rất vui vẻ."

Thân thể mềm mại của Mai Thiến chấn động, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy trưởng công chúa Huyền Tư Linh ở bên trong xe đang lạnh lùng nhìn mình, trong ánh mắt tràn ngập hàn ý.

Mai Thiến rung giọng nói: " Công chúa…"

Huyền Tư Linh lạnh lùng hừ một tiếng: " Chuyện đơn giản như vậy cũng không làm tốt cho ta, ngươi như thế nào còn có mặt mũi ở lại bên trong đế đô."

Mai Thiến rưng rưng nói: " Cầu công chúa buông tha bọn họ…"

Huyền Tư Linh phát ra một tiếng ha ha cười lạnh, ý bảo xa mã tiếp tục lướt đi, chỉ để lại Mai Thiến cô linh linh đứng ở góc đường, bên trong lòng Mai Thiến thống khổ tới cực điểm, tựa vào bên tường, không tiếng động khóc lên nức nở.

Đường Liệp yên lặng đi tới sau thân thể nàng ta, lạnh lùng nói: " Lúc này lại khóc, có phải là có chút quá muộn hay không!"

Mai Thiến nội tâm trầm xuống, bỗng nhiên quay đầu lại, khi nhìn thấy ánh mắt tràn ngập lửa giận của Đường Liệp, giờ phút này nàng ta ngược lại trở nên bình tĩnh, lau nước mắt trên mặt nói: " Là ngươi! Như thế nào? Tới giết ta?" Nàng ta ngẩng chiếc cổ trắng tuyết nói: " Ta sẽ không phản kháng!"

" Giết ngươi? Ta không có loại này hứng thú! Ta chỉ muốn biết, đến tột cùng là người nào sai sử ngươi làm sự kiện kia?"

Mai Thiến thống khổ cười nói: " Ta sẽ không nói!"

Đường Liệp lãnh khốc vô tình nói: " Đối phó ngươi ta có rất nhiều biện pháp, ngươi gián tiếp hại chết mười ba huynh đệ của ta, ta sẽ cho ngươi cảm nhận sự thống khổ mà ngươi không thể tưởng tượng." Ánh mắt của hắn nhìn phía cửa lớn Lang phủ: " Trong lòng ngươi xem ra cực kỳ coi trọng sự bình an của bọn họ, chuyện làm cho ngươi thống khổ ta đã nghĩ ra."

Mai Thiến kinh hô: " Ngươi không thể…"

Đường Liệp cười lạnh nói: " Nói!"

" Trưởng công chúa Huyền Tư Linh!" Mai Thiến gian nan nói ra tên này.

Đường Liệp chậm rãi gật đầu, hết thảy quả nhiên không vượt ra ngoài Phổ Long Khải đoán trước, trận này phong ba đích thực khởi nguyên từ việc tranh đấu chính trị cùng với quyền lực, trưởng công chúa Huyền Tư Linh vì sao phải khơi mào cho Phổ Long Khải và Á Đương Tư tranh chấp? Việc này là không thuộc vấn đề mà hắn cần lo lắng.

" Đừng cho ta lại nhìn thấy ngươi!" Đường Liệp nói xong, xoay người hướng Lưu Vân Lưu đi đến.

Mai Thiến vô lực tựa vào trên tường, trong lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cô độc và bất lực trước nay chưa từng có…

Phổ Long Khải nghe Đường Liệp nói xong, ánh mắt càng trở nên ngưng trọng, trầm mặc thật lâu sau mới nói: " Chuyện này ngươi ngàn vạn lần không thể tiết lộ cho kẻ nào biết."

Đường Liệp gật đầu nói: " Đại nhân yên tâm."

Phổ Long Khải lại nói: " Mấy ngày nữa, Hải tộc sẽ phái đặc sứ đến đế đô, quyết định việc liên minh, trước việc này, ta không nghĩ lại sinh thêm chuyện."

Đường Liệp thấp giọng khuyên bảo: " Đại nhân cũng không nên làm việc quá vất vả, kỳ thật rất nhiều chuyện đại nhân có thể không cần đếm xỉa tới."

Phổ Long Khải mỉm cười nói: " Chỉ mong ta có thể làm được mà không đếm xỉa đến." Hắn lại nghĩ tới một sự kiện: " Đúng rồi, đêm nay ngươi cần vất vả một chút, an toàn của Phù Linh và thái phi giao cho ngươi."

" Thái phi?" Đường Liệp ngạc nhiên nói.

Phổ Long Khải gật đầu: " Đêm nay người cùng đi với Phù Linh, Tư Mã Phỉ Phỉ là con gái của Tư Mã Thái, cũng là thái phi của đế quốc."

Bên trên tiểu lâu của Phù Linh vẫn còn sáng đèn, hai vị bạn tốt phòng khuê vẫn đang nói cười trò chuyện, đáng thương cho Đường Liệp chỉ phải canh giữ ngoài sân gác đêm cảnh giới cho hai nàng.

Mặt trăng lên giữa trời, ngọn đèn trên tiểu lâu rốt cuộc tắt, Đường Liệp âm thầm thở dài một hơi, đi tuần tra chung quanh tiểu lâu một vòng, tin tưởng cũng không có khác thường, mới lại đi tới bàn đá trong thạch đình ngồi xuống, tính tới nay hắn đã quen biết Phổ Long Khải được một tháng, trong khoảng thời gian này trí nhớ vẫn không có gì tiến triển, hắn thậm chí đã bắt đầu buông tha cho ý nghĩ này.

Bên trong đế đô hung hiểm còn hơn trên đường đi, chỉ ngắn ngủi mấy ngày hắn đã khắc sâu việc cảm nhận được lòng người âm hiểm giả dối, sở dĩ vẫn ở lại chỗ này, là bởi vì hắn bất giác đã sinh ra một loại cảm giác với Phổ Long Khải và Phù Linh như là người nhà không muốn xa rời, bọn họ chưa bao giờ xem hắn là người hầu mà đối đãi.

Đường Liệp nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, hắn cảnh giác ngẩng đầu, lại nhìn thấy thái phi Tư Mã Phỉ Phỉ mặc y phục màu lam tay cầm đèn lồng lượn lờ đi tới trước mặt của mình.

Đường Liệp lễ phép đứng lên, thấp giọng nói: " Chào thái phi!"

Tư Mã Phỉ Phỉ yên nhiên mỉm cười.

" Đã trễ thế này, thái phi vì sao không trở về nghỉ ngơi?"

Tư Mã Phỉ Phỉ thở dài nói: " Không biết tại sao, ta không quen thay đổi địa phương nghỉ ngơi, đơn giản chỉ là muốn đi xuống ngắm ánh trăng đêm của Phổ phủ." Nàng ngồi xuống bên người Đường Liệp, mắt đẹp hướng lên bầu trời đêm xa xa, vầng trăng cô độc, càng hiển lộ vẻ tịch liêu.

Tư Mã Phỉ Phỉ bỗng nhiên chuyển hướng Đường Liệp nhẹ giọng nói: " Mặc hộ vệ là người ở nơi nào?"

Đường Liệp lắc đầu, vẻ mặt mê võng nói: " Ta không nhớ gì cả…"

Tư Mã Phỉ Phỉ nhẹ giọng cười cười: " Ngươi rất thú vị, khó trách Phù Linh lại thích ngươi."

Đường Liệp quẫn nói: " Thái phi không cần nói như vậy."

Tư Mã Phỉ Phỉ lòng có sở cảm, ảm đạm nói: " Yêu cùng được yêu là hanh phúc lớn lao, nếu ngươi thật sự yêu nàng thì không cần băn khoăn chuyện gì khác nữa."

Trong lòng Đường Liệp âm thầm kỳ quái, không biết vị thái phi nương nương này vì sao lại phát sinh cảm khái như vậy.

Tư Mã Phỉ Phỉ cũng ý thức được mình nói quá nhiều, đứng dậy nói: " Đêm đã khuya, ta đi nghỉ tạm…"

" Cung tiễn thái phi nương nương!"

Tư Mã Phỉ Phỉ đi ra một khoảng cách, rồi dừng chân lại, quay đầu nói: " Ta cứ có cảm giác đã từng gặp qua ngươi."

Trong lòng Đường Liệp ngẩn ra, hắn đã sớm mất đi trí nhớ, nếu thật sự đã gặp qua Tư Mã Phỉ Phỉ cũng rất có thể, hắn mỉm cười nói: " Thái phi nếu thật sự có gặp qua ta, Mặc Ngư vô cùng vinh hạnh."

Hắn bỗng nhiên cảm nhận được một cảm giác nguy cơ khó hiểu, cảm giác mẫn tuệ làm cho Đường Liệp nhanh chóng làm ra phản ứng, hắn trước tiên phóng về phía góc tối.

Tư Mã Phỉ Phỉ cũng cảm thấy kinh ngạc, không rõ ràng vì sao Đường Liệp lại đột nhiên làm ra hành động như vậy.

Mặt đất phía trước đột nhiên văng tung tóe, một thân ảnh cao lớn từ dưới đất nhảy ra, trường mâu màu bạc trong tay tựa như độc xà đâm thẳng vào bụng Đường Liệp.

Đường Liệp hừ lạnh một tiếng, trường đao trong tay chuẩn xác không lầm bổ vào trên mũi mâu của đối phương, lực lượng cường đại làm cho thân hình đối phương lâm vào chấn động, thân thể còn chưa hoàn toàn lộ ra khỏi mặt đất một lần nữa lún xuống hơn một thước.

Thân hình Đường Liệp nghiêng sang một bên, lập tức vọt tới trước, lúc đối phương còn chưa hoàn toàn chìm vào trong mặt đất, một cước hung hăng đá trúng đầu hắn, thế nhưng đã đá vỡ toang đầu hắn mệnh táng đương trường.

Cảm giác của Đường Liệp hướng bốn phía lan tràn đi ra ngoài, hắn trầm giọng nói với Tư Mã Phỉ Phỉ: " Đứng ở phía sau ta!" Đưa tay cắm ngập thanh đao thật sâu vào trong mặt đất, trường đao một lần nữa rút ra, một cỗ máu tươi theo thân đao phun trào.

Tư Mã Phỉ Phỉ gặp biến không sợ hãi, thấp giọng nhắc nhở Đường Liệp: " Lưu lại một người sống cho ta!"

Đường Liệp sải bước hướng trước tiểu lâu chạy tới, hai chân dẫm mạnh lên mặt đất một chút, lực trầm xuống cường đại, làm cho địch nhân ở dưới mặt đất không thể tiếp tục di chuyển bên dưới, từ hai thước gần đó chui lên.

Đường Liệp xuất đao vô cùng nhanh chóng, trước khi đối thủ chưa giơ lên loan đao, đã chém đứt cả cánh tay phải của hắn, cùng với một tiếng kêu thảm, nam tử kia đau tới suýt chết ngất.

Bàn tay của Đường Liệp nắm lấy tóc của hắn, thoáng dùng sức lôi xệch thân hình của hắn ra khỏi mặt đất, mũi đao chỉ hướng cổ họng của hắn, lạnh lùng nói: " Ai phái ngươi tới?"

Nam tử kia ánh mắt hung hăng nhìn thẳng Tư Mã Phỉ Phỉ, trên mặt toát ra vẻ tươi cười quái dị, nơi miệng đột nhiên sùi bọt mép, quanh thân không ngừng run rẩy, trong nháy mắt đã chết, chính là đã cắn độc dược giấu trước trong răng, khí tuyệt bỏ mình.

Đường Liệp có chút ảo não ném trường đao sang một bên.

Lúc này Phù Linh nghe được động tĩnh, đẩy cửa sổ gỗ nhô đầu ra, chứng kiến tình cảnh thê thảm dưới ánh trăng bên ngoài, sợ tới mức hét rầm lên.

Tư Mã Phỉ Phỉ bình tĩnh phân phó: " Mặc hộ vệ, những người này là hướng ta mà tới, ngươi quét dọn sạch sẽ nơi này, nhìn xem còn có sát thủ lọt lưới hay không."

Đường Liệp gật đầu, ra lệnh cho thị vệ nghe tiếng tranh đấu đang chạy tới đem hiện trường quét dọn sạch sẽ.

Hết thảy một lần nữa rốt cuộc bình tĩnh trở lại, Tư Mã Phỉ Phỉ sau khi trải qua sự việc này, tự nhiên cũng không cách yên giấc, sáng sớm hôm sau liền cáo từ rời đi.

Phù Linh bởi vì đêm qua bị kinh sợ thế nhưng lại sinh bệnh, nằm trong phòng suy yếu không thể đứng dậy.

Đường Liệp bố trí nhiệm vụ cảnh giới cho võ sĩ thủ hạ, ánh mắt lại bị hoa cỏ trong hoa viên hấp dẫn, kỳ thật hắn nhìn thấy chỉ là cây Kim Ngân, trong lòng bỗng nhiên hiện ra một ý tưởng, cây Kim Ngân này có thể thanh nhiệt giải độc, có thể cấp cho Phù Linh dùng, như vậy đối với bệnh tình của nàng phi thường có ích.

Trong lòng lại là dị thường mê võng: " Sao ta lại biết tác dụng của nó? Chẳng lẽ ta hiểu được y thuật?" Nghĩ đến đây, đầu tựa như kim châm đau đớn, Đường Liệp dùng hai tay che trán, chỉ cảm thấy trong đầu đang hiện ra những cảnh tượng kỳ quái lướt nhanh với tốc độ cao, làm cho hắn hô hấp không ngừng dồn dập lên, một loại cảm giác hít thở không thông làm cho hắn nghẹt thở, hai tay của hắn ôm ngực, sắc mặt tái nhợt ngồi chồm hổm đi xuống.

" Mặc hộ vệ, ngươi làm sao vậy?" Võ sĩ bên người ân cần hỏi.

Đường Liệp lắc đầu, gian nan nói: " Ta không có chuyện…"

" Tiểu thư gọi ngươi đi lên!"

Chứng kiến Đường Liệp đi vào bên người, Phù Linh nhịn không được chảy nước mắt, rung giọng nói: " Ta có thể sẽ chết!"

Đường Liệp cười nói: " Sao lại như vậy? Ngươi chẳng qua chỉ là bị phong hàn bình thường, uống thuốc xong sẽ tốt thôi." Hắn duỗi tay kéo tay Phù Linh, theo mạch tượng có thể cảm giác được thân thể Phù Linh cũng không có vấn đề gì quá lớn.

" Ngươi đang làm gì đó?" Phù Linh đỏ hồng mặt cười hỏi, nàng hiểu lầm ý tứ của Đường Liệp.

Đường Liệp cuống quýt buông tay Phù Linh ra nói: " Ta đang giúp ngươi chẩn bệnh…" Nói xong câu đó hắn không khỏi đứng ngây ra, mình chỉ bằng vào mạch tượng của Phù Linh lại có thể chẩn đoán ra bệnh của nàng, xem ra y thuật của mình nhất định cực kỳ cao siêu.

Phù Linh nhẹ giọng nói: " Nhưng mà ta có cảm giác rất khó chịu, cảm giác như sắp chết đi."

Đường Liệp an ủi nàng nói: " Không có việc gì, nếu ngươi tin tưởng ta, có lẽ ta sẽ rất nhanh chữa khỏi bệnh của ngươi."

" Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, Mặc đại ca là một trong những người mà ta tin tưởng nhất trên đời này…" Thời điểm Phù Linh nói ra những lời này, không dám ngẩng đầu nhìn Đường Liệp.

Đường Liệp gật đầu, cầm bàn tay của Phù Linh, một cỗ năng lượng nhu hòa dọc theo mạch môn Phù Linh chậm rãi đưa vào trong cơ thể của nàng, tựa như làn gió mùa xuân ấm áp thổi qua kinh mạch Phù Linh, sự khô nóng trong cơ thể theo năng lượng lưu trải qua mà trở nên tan thành mây khói, Đường Liệp sử dụng năng lượng vận hành trong kinh mạch Phù Linh một vòng, sau đó mới chậm rãi thu hồi.

Phù Linh vui mừng phát hiện, chính mình thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn đã khôi phục bình thường, nàng vui vẻ nói: " Mặc đại ca, ngươi dĩ nhiên là một quốc y thánh thủ, cho dù là người nổi danh nhất của đế quốc là Đường Liệp chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của ngươi!"

Đường Liệp nao nao, hắn lẩm bẩm nói: " Đường Liệp?" Tên này đối với hắn mà nói là vô cùng quen thuộc, nhưng rồi lại xa lạ, hắn cố gắng ở trong đầu tìm tòi trí nhớ về Đường Liệp, nhưng rốt cuộc vẫn là trống rỗng.

Phù Linh nhẹ giọng giải thích: " Đường Liệp là thầy thuốc nổi danh nhất đế quốc, sau này lại vì lừa dụ dỗ Huyền Ba công chúa bỏ trốn mà bị đế quốc truy nã, nhưng hắn vì tình yêu mà có dũng khí đối kháng với cả đế quốc làm cho người ta vô cùng kính nể."

Đường Liệp cười nói: " Có cơ hội ta thật muốn gặp vị sắc đảm bao thiên này!"

Phù Linh gắt giọng: " Người ta là một nam nhi chí tình chí thánh thật là tốt, vì sao lại xem hắn là đồ háo sắc chứ."

Đường Liệp xem nàng giữ gìn cho nam tử kia trong nội tâm thế nhưng cảm thấy một tia khác thường, nhưng lại không biết làm cho chính mình ghen tỵ lại chính là bản thân mình.

Phù Linh cảm giác được Đường Liệp không vui, trong lòng không giận mà mừng, bàn tay mềm nhẹ nắm lấy bàn tay Đường Liệp, xấu hổ nói: " Trong lòng ta Mặc đại ca mới là anh hùng chân chính." Tình yêu trong lòng đối với Đường Liệp không hề giữ lại mà đã biểu lộ ra, nội tâm Đường Liệp rung động, nhưng trong đầu vẫn nhớ rõ trách nhiệm của mình là bảo hộ Phù Linh, làm sao có thể thừa dịp mà vào, cho nên hắn nói: " Ta đi ra ngoài nhìn xem tình hình thế nào."

Bàn tay bị Phù Linh nắm chặt, trái tim Phù Linh đập bình bịch, từ lúc chào đời tới nay nàng còn chưa bao giờ lớn mật như thế qua, đôi mắt đẹp thâm tình nhìn phía Đường Liệp nói: " Trong lòng ngươi không có vị trí của ta sao?"

Nội tâm Đường Liệp nóng lên, nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, trong lòng chợt sinh ra một cỗ dũng khí khó hiểu, bỗng nhiên cảm thấy được tất cả chuyện gì cũng có thể dứt bỏ một bên, bất luận kẻ nào cũng không thể đi quản hắn, mở cánh tay đem thân thể mềm mại ôn nhuyễn của Phù Linh gắt gao ôm vào trong lòng, cúi đầu hướng môi anh đào của Phù Linh hôn tới.

Hai người vừa mới chạm môi, lại nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, vội vàng tách ra, Phù Linh xấu hổ cúi đầu xuống, Đường Liệp thu liễm tâm thần, chậm rãi đi ra ngoài cửa, đã thấy Phổ Long Khải cùng một tên võ sĩ đang đi tới.

Hắn cuống quýt hành lễ nói: " Mặc Ngư tham kiến Phổ đại nhân."

Phổ Long Khải hòa ái cười nói: " Ta tìm ngươi có việc!" Nguyên lai lần này hắn tiến đến là vì tìm Đường Liệp.

Đường Liệp theo hắn đi tới hành lang phía trước, Phổ Long Khải nói: " Mặc Ngư, ngày mai Hải tộc đặc sứ sẽ đến đế đô, trao đổi việc minh ước giữa hai nước."

Đường Liệp gật đầu, trong lòng âm thầm nghĩ chuyện chính trị có quan hệ gì tới hắn?

Phổ Long Khải nói: " Việc liên minh liên quan rất nhiều, chuyện này thành bại quan hệ đến vận mệnh tương lai của Phổ thị chúng ta, cho nên ta phải đảm bảo chuyện này không thể có sơ thất." Hắn tạm dừng một chút lại nói: " Cho nên ta nghĩ ngươi đích thân phụ trách an toàn của đặc sứ, bảo đảm cho nàng lúc lưu lại tại đế đô không chịu chút gì thương tổn."

Đường Liệp gật đầu nói: " Nếu là đại nhân phân phó, Mặc Ngư nhất định làm theo."

Phổ Long Khải chăm chú nhìn Đường Liệp hồi lâu, vỗ nhẹ bờ vai hắn nói: " Mặc Ngư, trong lòng ta sớm xem ngươi như con cháu, việc này qua đi, ta liền từ nay về sau không hỏi chính sự, mang theo các ngươi đi bên ngoài tiêu diêu tự tại."

Đường Liệp trong lòng ấm áp, động tình nói: " Đa tạ Phổ đại nhân!"

Mặc Vân Thành trải qua ba lần bị tiến công đại quy mô vẫn đứng sừng sững không ngã, thời gian đã kéo dài đến mùa mưa, thế công đại quy mô của quân đội đế quốc rốt cuộc tạm thời ngừng lại, bọn họ đóng quân phía tây nam Mặc Vân Thành, tạm thời điều dưỡng chờ đợi, chờ đợi hậu viện đi tới, Huyền Ba công chúa lãnh đạo quân đội của mình rốt cuộc cũng đạt được cơ hội thở dốc khó được.

Thị sát xong tình huống thủ thành của tướng sĩ, Huyền Ba công chúa tâm tình lại trầm trọng, nàng cùng Phỉ Na, Lang Uyên ba người đi vào phía trên tường thành. Lang Uyên thấp giọng nói: " Công chúa, lương thảo của chúng ta đã không còn nhiều lắm, chỉ sợ chống đỡ không đến mùa đông."

Huyền Ba yên lặng gật đầu, chuyển hướng Phỉ Na nói: " Hải tộc cùng đế quốc liên minh đã ra sao?"

Phỉ Na lo lắng nói: " Nghe nói cơ bản đã xong, lần này Hải tộc đặc sứ đi tới đế đô là vì ký kết minh ước."

" Người nào đi đế đô?"

" Nghe nói là Hải tộc đại hiền giả Mặc Vô Ngân!"

Huyền Ba công chúa u nhiên thở dài một hơi, hồi lâu mới nói: " Có tin tức của Đường Liệp hay không?"

Nhắc tới Đường Liệp, trái tim của Phỉ Na không khỏi run lên, từ sau khi Đường Liệp đoạt lại quyền trượng, cả người tựa như đá chìm đáy biển, không còn bất cứ tin tức gì của hắn, sống hay chết, không có bất cứ ai biết.

Trên không trung một đạo ngân ảnh xoay quanh, lại là Lăng Ưng từ phương xa bay về, từ sau khi Đường Liệp mất tích, Lăng Ưng chưa bao giờ buông tha việc tìm kiếm, hắn mang theo thủ hạ chính là Dực tộc võ sĩ cũng gia nhập đối kháng hàng ngũ quân đội đế quốc.

Lăng Ưng hạ xuống trước mặt Lang Uyên, lớn tiếng nói: " Nghe nói Hải tộc đặc sứ đã xuất phát."

Lang Uyên gật đầu, nhịn không được thở dài nói: " Nếu liên minh hình thành, chúng ta sẽ hai mặt thụ địch, lâm vào bên trong khốn cảnh bị họ giáp công.

Phỉ Na tạm thời buông trôi sự tưởng niệm Đường Liệp, thoát ra: " Đối với chúng ta mà nói, muốn tiếp tục sinh tồn thì phải nhất định phá hư liên minh của bọn họ."

Mọi người đồng thời gật đầu, nói thì dễ dàng, chân chính đi phá hư liên minh của bọn họ thì làm sao làm được dễ dàng?

Vẫn trầm mặc, Lăng Ưng đột nhiên nói: " Nếu không đi làm, tương đương chủ động buông tha cơ hội."

Lang Uyên chăm chú nhìn Lăng Ưng nói: " Ngươi có chủ ý gì?"

Lăng Ưng quyết đoán nói: " Vạn bất đắc dĩ chỉ có thể giết chết Hải tộc đại hiền giả!" nguồn TruyenFull.vn

Tất cả mọi người ngẩn ra, Huyền Ba công chúa dẫn đầu nói: " Cho dù ngươi có thể giết chết nàng, cũng chỉ có thể tạm thời ngăn cản bọn họ kết minh, Hải tộc có thể phái ra những người khác tiếp tục trao đổi việc này, có lẽ giết chết nàng chỉ biết sẽ kích khởi sự phẫn nộ của Thủy Đại Nhân, làm cho nàng giận chó đánh mèo lên chúng ta."

Lăng Ưng nói: " Nếu các ngươi nguyện ý, ta có thể đi tới đế đô Long Đức, nhìn xem có cơ hội phá hư việc liên minh của họ hay không, vạn bất đắc dĩ ta sẽ trừ bỏ Mặc Vô Ngân, gây trở ngại tiến trình liên minh."

Phỉ Na nói: " Tuy rằng đây không phải là biện pháp tốt nhất, nhưng dưới tình huống trước mắt của chúng ta cũng chỉ có thể làm như vậy."

Lang Uyên thở dài một hơi, lời của Phỉ Na đích xác là tình hình thực tế, bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác, kỳ thật đi đế đô Lăng Ưng cũng không phải là lựa chọn tốt nhất, hắn không khỏi nhớ tới Đường Liệp, nếu hiện tại Đường Liệp còn bên cạnh, có lẽ hết thảy sẽ trở thành dễ dàng hơn rất nhiều, Lang Uyên không biết vì sao mình lại sinh ra ý nghĩ như vậy, có lẽ do Đường Liệp luôn làm cho người ta tin tưởng.

Huyền Ba công chúa gật đầu nói: " Nếu như vậy thì vất vả Lăng Ưng đại ca." Nàng cùng Phỉ Na đi xuống tường thành trước.

Lang Uyên hướng Lăng Ưng thấp giọng nói: " Lăng huynh, lần này ngươi đi đế đô cũng có thể giúp ta một chuyện hay không."

Lăng Ưng mỉm cười nói: " Lang tướng quân cứ việc phân phó."

" Nếu thuận tiện, ngươi đi Lang phủ một chuyến, giúp ta thăm hỏi cha mẹ ta…" Nhớ tới cha mẹ tuổi già, Lang Uyên lệ nóng đoanh tròng.

Lăng Ưng gật mạnh đầu nói: " Lang tướng quân yên tâm, ta nhất định làm được."

Lang Uyên dùng sức cắn môi, từ trong lòng lấy ra một cây ngọc trâm: " Nếu ngươi nhìn thấy một nữ tử tên là Mai Thiến, thỉnh đem ngọc trâm này trả lại cho nàng, nói nàng không cần đợi ta nữa…"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio