Y Quan Cầm Thú

chương 29: chiến tranh không khói súng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đường Liệp đã thật lâu không có bận rộn như vậy, vừa mới đưa tiễn thủ hạ của thái tử Huyền Diên, ngay sau đó liền phải nghênh đón thiếp thân thị nữ Thu Đường của Huyền Tư Linh.

" Thu Đường tỷ tỷ là phụng mệnh lệnh trưởng công chúa đến tìm ta, hay là chính mình tìm ta có việc?" Ngữ khí của Đường Liệp tràn ngập sự chọc ghẹo.

Thu Đường từ lần trước bị Đường Liệp ép hôn, loại tư vị mất hồn này đến bây giờ vẫn còn mới mẻ, gương mặt thoáng đỏ lên, nhỏ giọng nói: " Trưởng công chúa bảo ta mời Đường tiên sinh vào cung, chẩn bệnh cho công chúa!"

Đường Liệp nao nao, vừa rồi thái tử Huyền Diên đã phái người đến, cũng là mời mình vào cung chẩn bệnh cho công chúa, lại không biết vị công chúa Huyền Vũ quốc này bị chứng bệnh kỳ quái gì, kinh động nhiều hoàng thân quốc thích như vậy?

Đường Liệp gật đầu nói: " Vừa rồi trong cung đã có người đến đây, ta thu thập xong thì chuẩn bị đi."

Thu Đường ngọt ngào cười nói: " Thu Đường đã chuẩn bị xong xe ngựa, hộ tống Đường tiên sinh vào cung."

Đường Liệp cười nói: " Vậy làm phiền Thu Đường cô nương."

Cùng Thu Đường ngồi chung xe mà nói đối với Đường Liệp là loại cảm thụ trước này chưa từng có, vốn dĩ định lực của bản thân cũng có thể khống chế được tính dục trong cơ thể, không nghĩ tới cửa xe vừa đóng, xuân tình ẩn núp nhiều ngày của Đường Liệp liền bắt đầu nảy mầm. Bàn tay không chút kiêng nể ôm vòng eo nhỏ nhắn của Thu Đường, có kinh nghiệm yêu đương vụng trộm lần trước, Thu Đường lần này cũng không biểu hiện ra vẻ trốn tránh và cự tuyệt, bàn tay trắng nõn tựa trước ngực Đường Liệp, tận lực duy trì một khoảng cách với hắn, dịu dàng nói: " Ngươi không sợ trưởng công chúa biết?"

Quan hệ giữa Đường Liệp và Huyền Tư Linh tự nhiên không thể gạt được nàng.

Đường Liệp mỉm cười nói: " Sợ cô ấy cái gì? Trong mắt ta, cô ấy chẳng qua chỉ là người đàn bà tràn ngập mị lực, ngươi cũng vậy!" Những lời này giống như đặt Thu Đường và Huyền Tư Linh cùng một địa vị, thật là lời nịnh đầm vô cùng xảo diệu. Thu Đường nghe vào trong tay, trong lòng có sự thoải mái nói không nên lời.

Đường Liệp từ lần trước tiếp xúc cũng biết Thu Đường cũng không phải trinh tiết liệt nữ, sớm đã có lòng xuống tay đối với nàng, nhưng khổ nỗi có Huyền Tư Linh, thủy chung không có cơ hội, lần này cuối cùng tìm được cơ hội tốt ở riêng một mình với nàng, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua. Tay phải thoáng dùng sức đã đem cả thân thể mềm mại của Thu Đường ôm vào trong lồng ngực của mình, để nàng ngồi xuống trên hai chân mình.

Thu Đường ỡm ờ tựa vào tỏng lồng ngực Đường Liệp, đôi mắt nhắm chặt, lông mi dài đen hơi rung động, đôi môi anh đào no đủ nửa hở nửa khép, một bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Đường Liệp hôn môi nàng, đầu lưỡi mềm mại thơm tho của Thu Đường liền như con cá nhỏ đưa vào trong miệng hắn, Thu Đường thân là thiếp thân thị tỳ của Huyền Tư Linh, thông thường hay nhìn thấy hành vi của chủ nhân với các nam nhân khác nhau, có đôi khi, Huyền Tư Linh còn phái nàng phụng dưỡng một ít khách nhân trọng yếu, đối với tình hình nam nữ vốn cũng tùy ý, huống chi Đường Liệp anh tuấn tiêu sái, đang tuổi thanh xuân, lại nghĩ đến ngay cả trưởng công chúa Huyền Tư Linh cũng vì hắn mà trong lòng đại loạn, Thu Đường làm sao có thể chống đỡ nổi mị lực nam tử siêu cường của hắn.

Đường Liệp cũng thật sự là lớn mật, ở bên trong xe mà đem Thu Đường cởi hết sạch sẽ, trong lòng Thu Đường mặc dù sợ hãi, nhưng một khi cùng Đường Liệp hoan hảo, liền đem sự sợ hãi đó ném tuốt lên chín tầng mây, hai người ở bên trong xe không ngừng triền miên quấn chặt. May là bên ngoài mưa dầm liên tục, đã che giấu không ít động tĩnh cho hai người.

Khi xe đến hoàng cung, hai người đã sửa sang lại quần áo, Thu Đường đỏ mặt, Đường Liệp gây cho nàng cảm xúc mãnh liệt từ trước tới nay chưa từng có, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa hết, nàng lưu luyến không rời ôm thân hình của Đường Liệp, nhỏ giọng nói: " Hôm nay ta mới hiểu được vì sao trưởng công chúa thủy chung luyến tiếc ngươi..."

Khóe môi Đường Liệp hiện ra tia mỉm cười đắc ý, chinh phục nội tâm đàn bà mặc dù rất khó, nhưng chinh phục thân thể các nàng thì cũng rất dễ dàng, câu nói đáy lòng này của Thu Đường, chẳng khác gì là ca ngợi cao nhất đối với năng lực của hắn. Đường Liệp hôn một cái lên tai của Thu Đường, thấp giọng nói: " Ta phải xuống xe rồi!"

Thu Đường gật đầu, trong đôi mắt đẹp lại toát ra vẻ cực kỳ phức tạp, nàng nhẹ cắn môi dưới, từ phía sau kéo lấy ống tay áo Đường Liệp nói: " Đường tiên sinh..."

Đường Liệp xoay người sang nhìn nàng, lộ ra một nụ cười sáng ngời.

" Ngươi nhất định phải cẩn thận một chút!" Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL

Mặc dù Đường Liệp vẫn biểu hiện vẻ bình tĩnh như trước, nhưng nội tâm lại chấn động, tại sao lúc sắp chia tay Thu Đường lại nói những lời này cho mình nghe? Chẳng lẽ chuyện này không chỉ đơn giản là trị bệnh cho công chúa? Nhưng ngẫm lại mình chẳng qua chỉ là một thầy thuốc nhỏ hèn mọn, Huyền Tư Linh lại sẽ gia hại mình hay sao?

Mang theo nghi ngờ đầy bụng, Đường Liệp đi vào Thanh Nguyệt Cung của Huyền Ba công chúa, vừa đi vào tới cửa thì vừa lúc gặp phải Huyền Diên vừa vào thăm bệnh tình của muội tử.

Đường Liệp vội hướng Huyền Diên thi lễ, Huyền Diên không ngờ lại mỉm cười vỗ vai hắn nói: " Đường tiên sinh không cần phải khách khí, ta đã cho người đi mời ngươi, sao lúc này mới đến?" Kỳ thật Đường Liệp đi cùng Thu Đường tới hắn đã nhìn thấy, đoán ra nhất định là trưởng công chúa Huyền Tư Linh tự mình phái người đi đón Đường Liệp.

Đường Liệp không dám lừa gạt Huyền Diên, thành thật nói lại chuyện Huyền Tư Linh phái người đi đón hắn, đương nhiên chuyện triền miên của hắn và Thu Đường bên trong xe thì bỏ bớt đi không hề đề cập tới. Đường Liệp vốn tưởng rằng Huyền Diên sẽ tức giận, không nghĩ tới hôm nay Huyền Diên lại có thái độ hòa ái đến thần kỳ đối với hắn.

Huyền Diên kéo Đường Liệp đến nơi yên tĩnh, nhỏ giọng nói: " Đường Liệp, lần này công chúa bị bệnh đột ngột, ta đã mời rất nhiều ngự y đến chẩn bệnh cho nàng, nhưng tất cả đều bó tay hết cách, phụ hoàng vừa rời đi đế đô, ta không muốn chuyện này rơi vào trong tai của ông ấy, làm cho ông ấy phân thần, ngươi nhất định phải chữa công chúa cho tốt."

Đường Liệp gật đầu nói: " Thái tử điện hạ cứ việc yên tâm, Đường Liệp nhất định tận tâm hết sức!"

Hai mắt của Huyền Diên giống như chim ưng chợt lóe ra, hắn vô thức nhìn chung quanh một chút, hạ giọng nói: " Đường tiên sinh nghĩ ta đối với ngươi thế nào?"

Đường Liệp nao nao, hắn nhạy cảm nhận thấy được sau lưng Huyền Diên nhất định còn có động cơ khác. Hắn giả vờ làm ra hình dáng kích động vạn phần: " Thái tử đối với Đường Liệp ân trọng như núi!" Nhưng trong lòng thầm mắng, những lời này phải nói ngược lại mới đúng, nếu không phải lão tử giúp ngươi cắt bao bì, bây giờ vương bát ngươi còn chưa được làm một nam nhân chính thức.

Huyền Diên vui mừng thở phào nhẹ nhõm nói: " Đường Liệp, trong lòng ta đã xem ngươi là một bằng hữu và huynh đệ chân thành với nhau."

" Đường Liệp thật không dám nhận!"

" Ta hoài nghi bệnh của công chúa có ẩn tình khác, ngươi nhất định phải giúp ta điều tra rõ chuyện này, nếu phát hiện có cái gì không đúng, nhất định phải bẩm báo với ta trước tiên."

Đường Liệp liên tục gật đầu.

Huyền Diên nói: " Ngươi chỉ cần thật tình làm việc cho ta, ngày sau ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi!" Hắn cũng biết không thích hợp nói chuyện thời gian dài với Đường Liệp, nếu không sẽ khiến cho người khác ngờ vực, nói xong câu đó, liền chia tay với Đường Liệp.

Đường Liệp đầu tiên là trải qua Thu Đường nhắc nhở, còn chưa đi vào Thanh Nguyệt Cung, lại bị Huyền Diên ám thị ngầm, tâm tình càng trở nên trầm trọng, xem ra bệnh tình của công chúa cũng không đơn giản như biểu hiện, chỉ sợ bản thân lại lâm vào trong một âm mưu thật lớn, trong nội bộ cung đình ngươi lừa ta gạt, muốn bo bo giữ mình, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Tiến vào Thanh Nguyệt Cung, trưởng công chúa Huyền Tư Linh đã sớm chờ đợi trong đó đã lâu, trải qua chuyện vừa rồi, trong lòng Đường Liệp đã trở nên trầm trọng, lần này vô luận công chúa bị bệnh gì, chỉ nên tìm một cái cớ, làm xong đi ngay, nếu còn tiếp tục lưu lại, chỉ biết sẽ gặp nguy hiểm.

" Thái tử cùng ngươi nói không ít chuyện?" Huyền Tư Linh vẻ mặt hờ hững nói.

Đường Liệp biết ở trong cung trải rộng tai mắt của nàng, vừa rồi nói chuyện với Huyền Diên dám chắc không thể gạt được nàng, mỉm cười nói: " Thái tử quan tâm bệnh tình của công chúa, riêng dặn dò ta phải tận tâm khám và chữa bệnh cho nàng."

Huyền Tư Linh cười lạnh nói: " Rốt cuộc hắn hiểu được phải quan tâm vị muội muội này rồi."

Đường Liệp nói: " Thủ túc tình thâm, thái tử cũng không nên ngoại lệ!"

Đôi mày thanh tú của Huyền Tư Linh nhướng lên: " Ngươi lại vì hắn nói chuyện!"

Đường Liệp ha hả nở nụ cười một tiếng, xoay chuyển lời nói: " Kỳ thật trước khi trưởng công chúa phái người đón ta, thái tử đã phái người tới tìm ta trước, mặc dù hắn không nói, nhưng trong lòng vẫn đang quan tâm muội muội này."

Huyền Tư Linh không nhịn được phất phất tay nói: " Đừng ở trước mặt ta nhắc tên của hắn, nhanh đi chẩn bệnh cho công chúa đi!"

Đường Liệp đi theo phía sau Huyền Tư Linh, đi qua ba tầng rèm che, đi đến giường của công chúa Huyền Ba.

Trước giường có vài tên ngự y vẫn đang bận rộn, nhìn thấy Đường Liệp, bọn họ hấp tấp vọt sang một bên, y thuật thần kỳ của Đường Liệp đã sớm truyền khắp cả đế đô, chính thức để cho đám ngự y này tâm phục chính là lần trước Đường Liệp thi triển diệu thủ, cứu trị tính mạng ba mẹ con Lộ An phi.

Đường Liệp nhìn đám ngự y cười cười, trong đó một vị lớn tuổi nhất tiến lên nói: " Tối hôm qua công chúa hôn mê bất tỉnh, thân thể nóng, đầu toát mồ hôi. Đã từng tỉnh lại hai lần, nhưng không bao lâu lại mê man đi."

Đường Liệp gật đầu, ngồi xuống trước giường, hai cung nữ thanh lệ vén màn che, nhìn thấy Huyền Ba công chúa vẫn không nhúc nhích nằm trên giường, trên mặt mang theo mặt nạ làm bằng vàng, mái tóc màu vàng tán loạn trên chiếc gối thêu hoa trắng như tuyết, từ vùng cổ nàng lộ ra bên ngoài, màu da của nàng trắng noãn giống như tuyết, mặc dù nằm trên giường, nhưng từ đường cong nhấp nhô trên thân thể nàng có thể thấy được, hình thể của nàng cực kỳ hoàn mỹ.

Đường Liệp nhíu mày nói: " Đã bệnh nặng, vì sao còn phải mang mặt nạ?"

Huyền Tư Linh nói: " Làn da mặt của công chúa không thể nhìn thấy ánh sáng, sau khi tiếp xúc ánh sáng, sẽ sinh ra rất nhiều điểm đỏ."

Đường Liệp gật đầu nói: " Lúc ta chẩn bệnh cho công chúa, các vị tốt nhất nên tránh mặt một chút."

Huyền Tư Linh phất phất tay, mấy tên ngự y hấp tấp lui ra, trước giường của Huyền Ba công chúa chỉ còn lại Đường Liệp, Huyền Tư Linh và hai cung nữ khác.

Đường Liệp lấy ra nhiệt kế, từ chỗ hở trên mặt nạ đút vào trong miệng có hương thơm đàn hương của nàng, vừa bảo thiếp thân cung nữ của Huyền Ba vén ống tay áo của nàng lên, kiểm tra mạch đập và huyết áp của nàng.

Nhiệt độ cơ thể của Huyền Ba công chúa rất cao, đạt tới 39 độ rưỡi, nhưng trái tim lại đập dị thường thong thả, mỗi phút là bốn mươi lần, huyết áp là 90/50mmHG, từ góc độ trung y mà xem thì mạch đập của nàng yếu ớt, nhưng lại mềm mại, mạch thì giống như trầm xuống, đủ loại dấu hiệu cho thấy Huyền Ba công chúa vô cùng có khả năng trúng độc.

Trong lòng Đường Liệp mặc dù đã có phán đoán sơ bộ, nhưng biết chuyện này không phải chuyện đùa, bây giờ tình huống còn chưa rõ ràng, hắn vô luận thế nào cũng không thể đem chuyện này nói ra.

Đôi mắt đẹp thâm thúy của Huyền Tư Linh thủy chung vẫn chú ý từng cử động của Đường Liệp, từ biểu hiện trước mắt của Đường Liệp, tình huống của Huyền Ba không hề lạc quan.

" Ta muốn gỡ mặt nạ của nàng xuống, có thể chứ?" Đường Liệp hỏi.

Huyền Tư Linh do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu. Nhưng Uyển Nguyệt lại mở miệng nói: " Trưởng công chúa, khi công chúa tỉnh lại, có lệnh, vô luận là ai cũng không được gỡ mặt nạ của nàng."

Đường Liệp nao nao, hắn còn chưa buông ra mạch môn của Huyền Ba công chúa, đột nhiên cảm thấy nhịp tim của nàng trong nháy mắt đập nhanh hơn, sau đó nhanh chóng yên trở xuống.

Huyền Tư Linh lạnh lùng nhìn thoáng qua Uyển Nguyệt: " Chậm trễ bệnh tình của công chúa, ngươi có thể đảm đương phải không?"

Uyển Nguyệt hoảng sợ cúi đầu xuống, lúc này vừa vặn có nội thị đến thông báo: " Trưởng công chúa điện hạ, Á Đương Tư, Tư Mã Thái, Phổ Long Khải ba vị đại thần ở bên ngoài cầu kiến."

Huyền Tư Linh lạnh lùng nói: " Bọn họ tới làm gì?"

Nội thị hồi đáp: " Ba vị đại nhân nghe nói công chúa bệnh nặng, đã muốn tới thăm!"

Huyền Tư Linh nhíu mày, đứng dậy hướng Đường Liệp nói: " Ngươi ở chỗ này khám và chữa bệnh cho công chúa, ta ra xem."

Á Đương Tư, Tư Mã Thái, Phổ Long Khải ba vị trọng thần ngồi trong Bác Nhã Các, nhìn thấy Huyền Tư Linh chậm rãi đi vào bên trong, ba người đồng thời đứng dậy cung kính nói: " Tham kiến trưởng công chúa điện hạ!"

Huyền Tư Linh lạnh lùng quét mắt nhìn họ: " Ba vị đại nhân không ở trong triều lo chính sự, đến nơi đây làm gì?"

Tư Mã Thái mỉm cười nói: " Thần nghe nói công chúa điện hạ thân nhiễm trọng bệnh, đặc biệt tới thăm!"

Huyền Tư Linh lạnh nhạt nói: " Công chúa chỉ bị bệnh nhẹ, tĩnh dưỡng hai ngày sẽ khang phục, Tư Mã tướng quốc không cần tin tưởng lời đồn đãi nhảm nhí bên ngoài."

Á Đường Tư cười nói: " Chúng ta cũng chỉ là quan tâm trạng huống của công chúa, nếu đúng như lời của trưởng công chúa, thì tốt quá."

Phổ Long Khải nói: " Trước khi bệ hạ xuất chinh, ngàn vạn lần dặn dò, nhất định phải do mấy vị cựu thần chúng ta bảo vệ thật tốt an nguy của hoàng thất, nếu xảy ra bất luận sai lầm gì, ta làm gì còn mặt mũi đi gặp bệ hạ?"

Huyền Tư Linh tựa hồ cũng không muốn tiếp tục nói chuyện với bọn họ, có chút nhịn không được nói: " Chuyện của hoàng thất, không cần làm phiền mấy vị trọng thần các ngươi quan tâm, các ngươi chỉ cần trợ giúp hoàng huynh ta xử lý chính sự cho tốt, coi như là không làm thất vọng tín nhiệm của đế quân rồi."

Trên mặt ba người cùng lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Vẻ mặt Tư Mã Thái chuyển đổi nhanh nhất, ha hả cười nói: " Đã công chúa không có gì trở ngại, chúng ta hay là trở về đi, không nên quấy rầy công chúa tĩnh dưỡng."

Ba người muốn rời khỏi, lại nghe Huyền Tư Linh nói: " Á Đương Tư tướng quân, ngươi lưu lại, có chuyện ta muốn hỏi ngươi!"

Á Đương Tư nao nao, đành dừng bước.

Huyền Tư Linh phất phất tay, cung nữ và nội thị bên trong Bác Nhã Các đều đi ra ngoài cửa.

Vẻ khiêm tốn trên mặt Á Đương Tư biến mất, ánh mắt ngưng đọng nhìn Huyền Tư Linh nói: " Trưởng công chúa có chuyện gì sao?"

Huyền Tư Linh thở dài, mới thấp giọng nói: " Ta hỏi qua vài tên ngự y, dựa theo cách nói của bọn họ, căn bệnh lần này của Huyền Ba thập phần kỳ quái, ta hoài nghi là có người động tay động chân trong đó."

Sắc mặt Á Đương Tư âm trầm nói: " Ngươi hoài nghi Huyền Diên?" Lỗ tai hắn rất thính, vững tin chung quanh Bác Nhã Các không có người nghe lén, mới thấp giọng nói ra tên của thái tử Huyền Diên.

Huyền Tư Linh nặng nề gật đầu: " Trước khi hoàng huynh ta thân chinh, từng lưu lại một phong mật chỉ, ta hoài nghi phong mật chỉ liên quan đến người thừa kế ngôi vị hoàng đế!"

Á Đương Tư đi về phía trước một bước, hạ giọng nói: " Mặc dù bệ hạ đem chính sự ủy thác cho ba chúng ta, nhưng vẫn chưa lộ ra nửa điểm về phong mật chỉ."

Huyền Tư Linh nói: " Tổng quản Hoắc Cao tận mắt nhìn thấy, tuyệt không có sai, nếu nói vậy mật chỉ vô cùng có khả năng nằm trong tay Bảo Thụ Vương Tuần Niết!"

Á Đương Tư lạnh lùng nói: " Vì sao tới bây giờ trưởng công chúa mới đem chuyện này tiết lộ cho ta?" Trong lời của hắn tràn ngập vẻ phẫn nộ, trước mặt vị trưởng công chúa thân phận tôn sùng, Á Đương Tư không có chút biểu hiện tôn kính nào.

Huyền Tư Linh quyến rũ cười, bàn tay nhẹ cầm lấy cánh tay Á Đương Tư, siết mạnh lên cánh tay rắn chắc của hắn, ôn nhu nói: " Ta vốn định nói cho ngươi, nhưng Huyền Ba đột nhiên phát bệnh, đã làm rối loạn tính toán của ta."

Á Đương Tư cười lạnh nói: " Bệnh này của Huyền Ba quả thực không có quan hệ với ngươi sao?"

Huyền Tư Linh gật đầu nói: " Hoàng huynh đối với việc làm của Huyền Diên đã sớm vạn phần bất mãn, phế bỏ hắn chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, lần này ta để cho Hoắc tổng quản lộ ra tin tức với hắn, chính là vì muốn hắn ra trận đầu, nhưng có một việc ta không nghĩ tới, không thể ngờ là hắn lại xuống tay nhanh như vậy, xem ra trong cung còn có nội ứng của hắn tồn tại."

Hai tròng mắt màu lam âm u của Á Đương Tư lóe ra một chút: " Huyền Diên đã biết phong mật chỉ đó tồn tại, hắn nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra nó, nếu mật chỉ quả thật nằm trong tay Bảo Thụ Vương Tuần Niết, sớm muộn gì cũng là một tai họa ngầm."

Huyền Tư Linh nói: " Bây giờ chúng ta phải làm thế nào?"

Á Đương Tư cười nói: " Trong lòng trưởng công chúa kỳ thật đã có hết thảy kế hoạch, đã Huyền Diên khẩn trương phong mật chỉ này như thế, chúng ta cũng phải giúp hắn lấy lại trong tay Bảo Thụ Vương Tuần Niết..."

Tư Mã Thái và Phổ Long Khải sóng vai đi ra Bác Nhã Các, vừa nhìn thấy có một vị nữ lang xinh đẹp có hai cung nữ hầu hai bên đang đi tới. Tư Mã Thái thấy rõ ràng, người đến chính là con gái của hắn Tư Mã Phỉ Phỉ, mặc dù bọn họ là cha con, nhưng trong hoàn cảnh này, Tư Mã Thái lại không thể không làm theo lễ quân thần, cung kính nói: " Thần ra mắt Nghiên quý phi!"

Khóe môi Tư Mã Phỉ Phỉ nổi lên tia cười trào phúng, hướng Phổ Long Khải gật gật đầu, không hề để ý tới cha của mình.

Phổ Long Khải biết cha con bọn họ cần nói chuyện, liền biết điều đi trước.

Tư Mã Phỉ Phỉ nói: " Hôm nay tướng quốc tới là vì chuyện nước hay là chuyện nhà?"

Tư Mã Thái xấu hổ ho khan một tiếng, hai cung nữ nhìn thấy tình hình trước mắt có lưu lại cũng không tiện, xoay người đi qua một bên.

Lúc này Tư Mã Thái mới nói: " Phỉ Phỉ, vì sao từ khi con vào cung tới này không về thăm nhà nữa?"

Vành mắt Tư Mã Phỉ Phỉ đỏ bừng: " Ngươi còn xem ta là con gái của ngươi sao?"

Tư Mã Thái thở dài một hơi, đã thấy bộ dáng ai oán của con gái, trong lòng không khỏi có chút áy náy, thấp giọng nói: " Trong lòng ta con thủy chung vẫn là con gái của ta..." Lúc nói chuyện, lệ quang trong hai mắt chớp động, quả nhiên là lộ ra chân tình.

Tư Mã Phỉ Phỉ nhìn thấy bộ dáng này của cha, trong lòng cũng cảm thấy không đành lòng, nhưng khi nghĩ tới những chuyện hắn đã làm với mình, trong lòng không khỏi cứng rắn lên: " Ngươi nên gọi ta là Nghiên quý phi tốt hơn!" Rồi nặng nề phất tay áo rời đi, chỉ còn lại có Tư Mã Thái ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.

Hai cung nữ vốn định đi cùng chủ nhân, nhưng lại bị nàng lớn tiếng quát: " Cút ngay cho ta!" Hai cung nữ bị dọa hấp tấp quỵ té xuống mặt đất.

Cha con hai người nói chuyện với nhau đã bị một người đứng xa xa nhìn thấy.

Tư Mã Phỉ Phỉ buồn bã vòng qua hành lang, trong lòng nghĩ tới hình dáng của cha, trong lòng nôn nóng bất an, trong lúc nhất thời trong lòng rối loạn, nàng cắn môi anh đào, dùng sức nhắm hai mắt lại, không có lưu ý tình huống phía trước, vậy mà lại đâm đầu đụng vào cằm của người đang đi đến.

Đối phương kêu thảm một tiếng, ôm lấy miệng.

Đỉnh đầu của Tư Mã Phỉ Phỉ cũng bị một trận đau đớn, che đỉnh đầu nhìn về phía trước, người bị nàng đụng phải chính là thái tử Huyền Diên. Huyền Diên che miệng lại, ở kẽ hở của tay chảy ra một tia máu tươi, bờ môi của hắn không khéo bị trang sức của Tư Mã Phỉ Phỉ cắt trúng.

Tư Mã Phỉ Phỉ áy náy nói: " Thái tử thứ tội!"

Huyền Diên cười nói: " Không sao, không sao..." Nhưng trên môi vẫn đang chảy máu không ngừng.

Tư Mã Phỉ Phỉ móc trong lòng ra một chiếc khăn cẩm đưa cho Huyền Diên, lúc Huyền Diên nhận lấy lại cả gan sờ nhẹ vào trên cổ tay của nàng, gương mặt Tư Mã Phỉ Phỉ ửng đỏ, mặc dù nàng tuổi còn trẻ, nhưng dựa theo thân phận cũng là mẫu phi( mẹ kế hoàng phi) của Huyền Diên, cử động của Huyền Diên thật sự là vô cùng lớn mật.

Vừa xoay người muốn bỏ đi, lại nghe Huyền Diên nói: " Mẫu phi muốn đi nơi nào?"

Tư Mã Phỉ Phỉ nhìn thấy vẻ mặt trịnh trọng của hắn cũng không hề có ý ngả ngớn, thầm nghĩ trong lòng: " Vừa rồi đại khái là ta quá nhạy cảm, có lẽ Huyền Diên chỉ vô tình, không phải muốn chạm đến da thịt của ta." Ổn định lại một chút tâm tình, nhẹ giọng nói: " Ta nghe nói công chúa bị bệnh, chỉ muốn đi thăm."

Huyền Diên cố ý thở dài nói: " Ta vừa mới đi qua, hoàng muội vẫn đang hôn mê bất tỉnh, trưởng công chúa còn đang ở đó chiếu cố cô ấy!"

Tư Mã Phỉ Phỉ thân thiết nói: " Công chúa bây giờ ra sao?"

Huyền Diên buồn bã lắc đầu, thấp giọng nói: " Trưởng công chúa mời Đường Liệp tới chẩn bệnh cho cô ấy, nhưng ta vừa mới nghe nói Đường Liệp cũng hết đường xoay sở."

Tư Mã Phỉ Phỉ nghe được tên của Đường Liệp trong lòng không khỏi rung động, nhưng lại nghĩ đến lần trước Đường Liệp cự tuyệt mang theo mình bỏ trốn khỏi hoàng cung, trong lòng lại tràn ngập căm hận, xem ra trong lòng Đường Liệp chỉ xem mình là món đồ chơi mà thôi, thậm chí so với Huyền Tư Linh địa vị của mình còn kém hơn.

Huyền Diên nói: " Cuộc đời phụ hoàng ta thương nhất là muội tử này, nếu Huyền Ba xảy ra chuyện gì sai lầm, trái tim phụ hoàng sẽ bị tổn thương." Lời hắn xoay chuyển, cố ý nói: " Thường là vì hạnh phúc của con gái mình, thì thân là người cha phải luôn luôn che chở cho con gái nhiều hơn."

Tư Mã Phỉ Phỉ nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, nhớ tới hết thảy những gì cha làm với mình, trong lòng một trận chua xót, nếu không phải ngay trước mặt Huyền Diên, nàng đã sớm rơi nước mắt, nhiều lần cố gắng, cuối cùng nuốt nước mắt trở vào, lạnh nhạt nói: " Ta còn có việc, cáo từ trước!"

Huyền Diên tránh đường, nhìn bóng lưng yểu điệu của Tư Mã Phỉ Phỉ, khóe môi đột nhiên nổi lên một tia cười lạnh âm hiểm.

Đường Liệp mất nửa ngày nói chuyện, Uyển Nguyệt cũng không muốn để cho hắn gỡ mặt nạ bằng vàng trên mặt Huyền Ba công chúa. Đường Liệp không còn cách nào khác, đành phải bỏ qua ý nghĩ này, kiên nhẫn hỏi chuyện ăn uống tắm rửa những ngày qua của công chúa Huyền Ba, muốn từ đó xem thử có phải vì vậy mà làm nàng bị ngộ độc hay không.

Uyển Nguyệt nói: " Ba ngày qua công chúa không có ăn cơm, chỉ là có uống qua một chút nước."

Trong lòng Đường Liệp nao nao, dựa theo cách nói của bọn họ, công chúa hôn mê là chuyện ngày hôm qua, đến bây giờ bất quá chỉ là một ngày thời gian, vì sao ba ngày nay nàng không ăn cơm? Ánh mắt hiện lên một tia nghi ngờ, tỉnh táo hỏi: "

Có kiểm tra nước chưa?"

Uyển Nguyệt nói: " Tất cả nước công chúa uống đều do ta chính miệng nếm thử, không có bất cứ vấn đề gì!"

Đường Liệp gật đầu, ánh mắt tìm tòi chung quanh tẩm cung, nhưng không nhìn thấy địa phương nào khả nghi, sau khi hắn hỏi ý kiến Uyển Nguyệt, lại đặt tay phải lên cổ tay của Huyền Ba công chúa, trong thời gian ngắn mạch đập của công chúa lại xảy ra biến hóa, lần này mạch của nàng lại khác biệt lần trước, chẳng những càng nhảy càng nhanh, với lại còn không ngừng biến cường, với kinh nghiệm y thuật của Đường Liệp, lúc này đây cũng hoàn toàn mê võng, hắn chưa từng nhìn thấy qua quái bệnh như vậy, đối với thầy thuốc mà nói, càng gặp phải chứng bệnh khó thể chẩn đoán, thì càng khởi xướng lòng hiếu kỳ mãnh liệt.

Đường Liệp lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể của Huyền Ba, nhiệt độ cơ thể của nàng lại hoàn toàn bình thường, loại này biểu hiện hoàn toàn khác hẳn y lý này hoàn toàn không thể giải thích. Muốn kiểm tra trên người của Huyền Ba công chúa thì lại bị Uyển Nguyệt cản trở, căn bản không thể nào tiến hành.

Lúc Đường Liệp đang muốn buông tha thì cánh tay phải đột nhiên lại nhảy vào, một cỗ nhiệt lưu sinh sôi trong cáy tay phải hắn không ngừng, cảm giác của đầu ngón tay đột nhiên trở nên dị thường nhạy cảm, từ sau khi đi theo Phúc Mộ Kim huấn luyện, đã thời gian rất lâu hình xăm bên trong cánh tay không có xuất hiện qua, lần này cũng không phải gặp nguy hiểm, vì sao lại đột nhiên sinh ra cảm giác này? Tay phải Đường Liệp vốn đặt trên mạch môn của Huyền Ba công chúa đột nhiên không thể khống chế cầm lấy cổ tay của nàng.

Một cỗ khí lưu nóng rực từ lòng bàn tay của hắn chảy ra hướng mạch đập của công chúa đột phá đi, sắc mặt Đường Liệp chợt thay đổi, hắn muốn buông tay ra, nhưng bàn tay giống như dính nhớp dính chặt trên da thịt của công chúa Huyền Ba, từ khí lưu tiến ra mỗi bước hắn đều có thể rõ ràng cảm giác được, khí lưu dũng mãnh tiến vào kinh mạch của công chúa Huyền Ba không lâu, liền gặp phải một tầng bình chướng vô hình, liều mạng ngăn trở khí lưu tiếp tục đi tiếp.

Đường Liệp ngạc nhiên phát hiện, lá chắn kia là do chính bản thân công chúa Huyền Ba khu động, khí lưu nóng rực từ lòng bàn tay của hắn cuồn cuộn không ngừng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể của công chúa Huyền Ba.

Huyền Ba công chúa vẫn đang nằm yên lặng, vị trí hai chân đột nhiên xảy ra run rẩy rất nhỏ, Đường Liệp nhạy cảm quan sát được biến hóa nhỏ này.

Huyền Ba công chúa tựa hồ rốt cuộc không chịu nổi cỗ nhiệt lưu này đánh sâu vào, hít thở bắt đầu trở nên dồn dập, tim đập ngày càng gấp, bộ ngực cao vót không ngừng nhấp nhô lên xuống, rốt cuộc phát ra tiếng gọi to, hất cánh tay Đường Liệp, bỗng nhiên ngồi bật dậy trên giường.

Đường Liệp bị nàng hất mạnh, nhiệt lưu lại lần nữa trở về trong cơ thể, thân thể trong nháy mắt mất đi cân đối, đặt mông ngồi trên mặt đất, hắn thất thanh nói: " Ngươi không có bệnh!"

Lời còn chưa dứt đã cảm thấy sau cổ mát lạnh, đao phong lạnh như băng đã gác lên động mạch trên cổ hắn.

Đường Liệp hít vào một hơi rét lạnh, trong lòng thầm kêu hết rồi, cô gái nhỏ này rõ ràng là giả bộ bệnh, không nghĩ tới âm soa dương thác mà lại xé rách được trò lừa dối của nàng.

Đôi mắt đẹp màu lam sau mặt nạ bằng vàng của Huyền Ba công chúa lạnh lùng nhìn kỹ Đường Liệp liếc mắt một cái: " Ngươi quả nhiên có chút thủ đoạn!"

Đường Liệp giả ra một hình dáng như không có việc gì, cợt nhả nói: " Cuối cùng công chúa đã tỉnh lại, ta đem tin tốt này đi báo cho trưởng công chúa bọn họ!" Hắn xoay người muốn chạy, lại bị Uyển Nguyệt dùng loan đao bức quay về.

Huyền Ba lạnh lùng nói: " Đi vội vã như vậy, có phải muốn báo tin cho chủ tử của ngươi?"

Đường Liệp không khỏi âm thầm kêu khổ, nghe khẩu khí của Huyền Ba công chúa, rõ ràng đã xem mình là thân tín của thái tử Huyền Diên, lần này phiền toái lớn, chính mình càng không nghĩ bị cuốn vào sự đấu tranh trong cung đình, nhưng không ngờ lại xui xẻo bị cuốn vào, làm không tốt cô gái nhỏ này muốn giết mình diệt khẩu, nghĩ tới đây trong lòng càng thêm chán nản.

Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thông báo: " Nghiên quý phi giá lâm!"

Trong lòng Đường Liệp mừng thầm, cảm ơn trời đất, sự xuất hiện của Tư Mã Phỉ Phỉ quá kịp thời, dù Huyền Ba công chúa có độc ác hơn, cũng không dám xuống tay với mình ngay bây giờ, dẫu sao giết người thì tốn không ít thời gian dọn dẹp hiện trường.

Uyển Nguyệt hơi có vẻ kinh hoảng nói: " Công chúa, làm sao bây giờ?"

Huyền Ba đưa tay cầm cánh tay phải của Đường Liệp, trong tay nàng không biết từ khi nào lại hiện ra một con bò cạp màu vàng kim, Đường Liệp nổi da gà nói: " Ngươi..."

Lời còn chưa dứt, Huyền Ba công chúa đã đem con bò cạp đặt lên mạch môn của Đường Liệp, một trận đau đớn qua đi, kim hạt tử( bò cạp vàng) đã chui vào trong cánh tay phải của Đường Liệp, dọc theo kinh mạch chậm rãi bò đi, cảm giác này phi thường rõ ràng, nó bò lên nơi khuỷu tay của Đường Liệp thì dừng lại nơi đó.

Huyền Ba công chúa lạnh lùng nói: " Ngươi chỉ cần dám nói hưu nói vượn, nó sẽ bò vào trong tim của ngươi, cho ngươi muốn sống cũng không được!"

Đường Liệp nghiến răng nghiến lợi nói: " Ngươi là con đàn bà ác độc!" Sau khi mắng xong, cũng không dám có cử động gì khác, ngơ ngác nhìn vết máu nơi mạch môn, lẳng lặng đứng thẳng nơi đó, sợ động tác của mình làm bừng tỉnh kim hạt tử, sẽ rơi vào hậu quả mất cả tính mạng.

Huyền Ba công chúa một lần nữa nằm xuống giường, bộ dáng như bị bất tỉnh, trong lòng Đường Liệp thầm mắng, đúng là lưỡi trong miệng rắn, đuôi ong vàng có kim, hai thứ cũng không độc, độc nhất là lòng dạ đàn bà, ai nói đàn bà là kẻ yếu, tâm địa so với nam nhân còn lãnh khốc hơn rất nhiều.

Tư Mã Phỉ Phỉ đi tới bên giường của Huyền Ba, Đường Liệp đã đành tiếp nhận sự thật này, vô luận trong mắt Huyền Diên hay Huyền Ba, mình chỉ là một tên thầy thuốc nhỏ có cũng như không, chỉ cần bọn họ muốn, tùy thời đều có thể đoạt đi tính mạng của mình, trước mắt chỉ đành thành thật nghe lời, đã không còn lựa chọn nào khác.

" Công chúa ra sao?" Nghe giọng nói của Tư Mã Phỉ Phỉ, kỳ thật nàng cũng không phải quan tâm Huyền Ba, lần này mục đích chủ yếu đến đây chỉ là vì muốn gặp lại Đường Liệp.

Biểu diễn của Uyển Nguyệt quả nhiên thập phần xuất sắc, vẻ mặt buồn bã nói: " Còn không có tỉnh lại!"

Ánh mắt của Tư Mã Phỉ Phỉ chuyển hướng Đường Liệp, Đường Liệp thở dài nói: " Bệnh tình của công chúa rất nghiêm trọng, ta cũng không nắm chắc trị hết cho nàng ta."

Tư Mã Phỉ Phỉ u nhiên thở dài một hơi: " Sao lại phát sinh loại chuyện này?" Ngồi xuống bên giường, cầm bàn tay của Huyền Ba, chuyển hướng Uyển Nguyệt nói: " Ngươi đi lấy một chút nước nóng tới, trong lòng bàn tay công chúa toàn là mồ hôi, ta giúp nàng lau một chút."

Huyền Ba công chúa phương tâm nao nao, trên tay mình làm gì có mồ hôi? Nghiên quý phi bảo Uyển Nguyệt đi là có ý gì?

Đường Liệp đã sớm đoán được mục đích Tư Mã Phỉ Phỉ bảo Uyển Nguyệt ra ngoài, trong lòng âm thầm kêu khổ, Tư Mã Phỉ Phỉ cầm chắc muốn có chuyện mập mờ muốn nói, lại không biết Huyền Ba chỉ là giả vờ bất tỉnh, mà mình lại không thể nói lời nhắc nhở, lần này phiền toái thật lớn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio