Hứa Tô ở nhà “nghỉ phép” hai ngày, bỏ luôn một ngày rưỡi để ngủ, nửa ngày còn lại thì tìm đọc tài liệu về vụ án Tưởng Chấn Hưng.
Hắn nhận thức được mọi chuyện không đơn giản như thế.
Tưởng Tuyền muốn hắn hỗ trợ, chỉ tập trung nói tình tiết oan trái trong vụ án, nhân phẩm của Tưởng Chấn Hưng, nói về tiểu học Hi Vọng mọc lên khắp cả nước do Tưởng Chấn Hưng quyên tặng, thậm chí còn kể hồi cấp ba Phó Vân Hiến từng nhận hỗ trợ học phí ba mươi ngàn nhân dân tệ, nhưng cô hoàn toàn không đề cập đến việc trung ương phê duyệt, bộ ngành đốc thúc, còn cả thủ tướng đích thân ra chỉ thị.
Trước mắt Hứa Tô tối sầm.
Hắn không nói hai lời, lập tức chạy đến Quân Hán, lao thẳng lên văn phòng Phó Vân Hiến ở tầng ba, chuyện phô dâm với ông chủ giữa ban ngày ban mặt đã truyền ra quá nửa, ánh mắt những người xung quanh nhìn hắn đầy quái lạ, nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm.
Gõ cửa, không ai đáp.
Văn Quân bảo y không có ở đây, người đi đâu không biết, hiện giờ không thấy có lịch làm việc.
Hứa Tô rời khỏi văn phòng Phó Vân Hiến, Văn Quân bỗng hạ thấp giọng, ghé vào tai hắn nói, tôi vô tình nghe thấy Hứa Lâm gọi điện cho người bạn hoa khôi cảnh sát kia của cậu, hình như hôm nay ông chủ hẹn gặp cô ta ở Four Seasons đấy.
Hứa Tô xoay người định đi, lại bắt gặp Hứa Lâm.
Lối đi lại của văn phòng Quân Hán cũng rất rộng, nhưng Hứa Tô đi chỗ nào, Hứa Lâm đều chuyển bước chân chặn ngang trước mặt hắn, rõ ràng là cố ý.
“Hầy, cái gì không ngáng đường, có biết không?” Lòng Hứa Tô nóng như lửa đốt, liếc mắt thấy con tỳ hưu trên cổ đối phương thì càng cảm thấy chói mắt.
Có câu chó ngoan không ngáng đường.
“Vụ án của Tưởng Chấn Hưng chính là hố bẫy, chính anh đã đẩy thầy Phó vào, anh lợi dụng thầy ấy đâm đầu vào khó khăn, để chứng minh mình chiếm vị trí độc nhất,” Hứa Lâm thực sự coi Tưởng Tuyền là bạn gái Hứa Tô, nhún vai cười mờ ám, “Anh bảo cô bạn gái kia của anh đâm thầy Phó hai dao, có điều bạn gái anh không trung thành như anh nghĩ, hiện giờ cô ta đang ở chung với thầy Phó, trả giá xong thì mới làm việc.”
Lời Hứa Lâm nói mang ý tứ rõ ràng, cô nam quả nữ chung một phòng, dù có là kẻ săn mồi tàn ác đến đâu, đôi khi cũng có thể ăn chay.
Hứa Lâm khoanh tay nhìn theo Hứa Tô xoay người đi. Cậu ta đoán chắc thứ sinh vật thấp kém giả tạo này nhất định sẽ náo loạn một hồi với Phó Vân Hiến vì cái thứ hồng nhan tri kỷ kia.
Điện thoại là do cậu ta cố tình để Văn Quân nghe thấy, địa điểm cũng là do mụ đàn bà ngực to não teo mà trượng nghĩa kia chủ động tiết lộ, dù sau này Phó Vân Hiến có giận chó đánh mèo truy cứu, thì cũng có kẻ đứng mũi chịu sào thay cho cậu ta.
Từ văn phòng Quân Hán tới khách sạn Four Seasons chỉ cách một con phố, mất khoảng hai mươi phút đi xe, Hứa Tô lái Jetta phi như bay, rút ngắn thời gian lại còn một nửa.
Một đám người nước ngoài láo nháo ở sảnh khách sạn, hình như định tham gia sự kiện âm nhạc Rock ‘n Roll nào đó, trùng trùng điệp điệp nhung nhúc chen nhau, ai cũng đeo nhạc cụ trên vai, quần áo lố lăng. Hứa Tô bị bọn họ cản chân, không thể tới gần thang máy. Hắn quay đầu chạy. Cũng may hắn quen thân với quản lý khách sạn, hồi hắn còn là quản lý của Quân Hán, rất nhiều lần đã đặt chỗ đặt phòng, thường xuyên qua lại thì xây dựng được một mối quan hệ cá nhân tốt đẹp với đối phương. Quản lý khách sạn chỉ nghĩ quản lý Hứa tới lo việc công, cười gọi hắn lại, cũng chẳng cần biết hắn có chào hay không. Hứa Tô còn không đáp lại đối phương nổi một nụ cười, quay đầu chạy tới cầu thang, leo một lèo hết mười hai tầng.
Hắn sợ mình tới muộn.
Cầu thang ở lối đi rất cao, leo được nửa đường đã mệt đứt hơi, Hứa Tô chỉ dừng lại nghỉ ngơi chừng mấy giây, rồi lại tiếp tục lao như điên về phía trước bằng tốc độ chạy một trăm mét. Ký ức giống như một con dao cùn cứa vào thịt, hình ảnh trong trí nhớ chính là một dao chém xuống, một vết thương chảy máu hiện ra. Hắn không kìm được mà nhớ đến Hạng Vũ tự sát ở Ô Giang, theo đó lại nhớ đến Phó Vân Hiến hồi lật lại vụ án của Hứa Văn Quân. Y nằm viện nửa tháng, cắm máy thở, còn được thông báo bệnh tình đã nguy kịch.
Chật vật bước tới cửa phòng , Hứa Tô bấm chuông lặp đi lặp lại mấy lần, sợ tiếng còn chưa đủ lớn, lại bắt đầu đập cửa gào thét như phát rồ: “Lão già lưu manh giậu đổ bìm leo, đường đường là tên tuổi lớn trong giới tranh tụng án hình sự, con mẹ nó có còn biết xấu hổ hay không!”
Hứa Tô mắng nhiếc đủ lời khó nghe, chửi tràng giang đại hải, còn không bị lặp từ. Ngay trước khi bảo vệ tới tìm hắn, cuối cùng cửa cũng mở ra, một người đàn ông cao lớn đứng bên trong, hạ ánh mắt sâu xa nhìn hắn.
Là Phó Vân Hiến.
Hứa Tô giơ tay lên lập tức tát y một phát.
Cái tát này dùng hết sức, trước kia toàn là Phó Vân Hiến ra tay tát hắn, hắn vẫn luôn nghĩ bụng quân tử báo thù mười năm chưa muộn, nhưng một tát lúc này lại hoàn toàn không phải để trút giận.
Phó Vân Hiến nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng thì Hứa Tô đã nhào lên ôm chặt lấy y.
Vừa rồi ra cái vẻ bắt kẻ thông dâm chỉ vì muốn Phó Vân Hiến mau chóng mở cửa, hắn hoàn toàn không tin mấy lời khích bác của Hứa Lâm, lão già này cứng được với đàn bà mới lạ.
Hắn sợ mình đến muộn – hắn sợ Phó Vân Hiến đã ký vào thỏa thuận ủy thác kia.
Động tĩnh quá lớn, rốt cuộc bảo vệ cũng tới, bao nhiêu người ở cùng tầng khách sạn cũng dáo dác nhìn qua, Tưởng Tuyền sau cửa cũng lộ mặt. Nhưng Hứa Tô đã hoàn toàn mất kiểm soát, coi đám người như không khí, hắn vùi mặt vào trong ngực Phó Vân Hiến, hai tay như kìm sắt kẹp chặt lấy y, ôm y, run rẩy. Tình cảm của hắn đối với y vô cùng phức tạp. Có khi yêu thích chiếm thế thượng phong, có khi căm hận trèo lên hàng đầu, nhưng giờ phút này hắn chỉ vừa hoảng vừa sợ, sợ nếu buông tay ra, người trước mắt sẽ tan biến mất.
Hắn vẫn luôn là một kẻ nhát gan.
Nói theo một cách nào đó, bọn họ đều như vậy.
Phó Vân Hiến không đáp lại nhiệt tình hiếm hoi của Hứa Tô, mặc cho hắn ôm chặt mình không buông, như thể muốn khảm vào trong máu thịt. Một lát sau, y mới nói: “Sao nào, đây chẳng phải vụ án mà đại ca của em sẽ nhận hay sao.”
“Chó má! Đại ca chó má!” Hứa Tô chửi loạn lên, nhưng chỉ vừa há miệng mũi đã cay xè, nghe không có khí thế, lùng bà lùng bùng. Hắn ngẩng đầu nhìn Phó Vân Hiến, mắt đã đỏ hoe, đôi tay vẫn siết chặt y, “Chú, chúng ta đừng nhận vụ án nguy hiểm này nữa, được không…”
Phó Vân Hiến hỏi hắn: “Tôi là ai?”
Hứa Tô ngẩn ra: “Phó Vân Hiến…”
“Vậy thì không nguy hiểm như thế đâu.” Phó Vân Hiến lãnh đạm, nói năng gãy gọn, “Em về đi.”