Từng đoàn từng đoàn luật sư đến thăm Phó Vân Hiến, Phó Vân Hiến thấy ai cũng phiền, về sau y bảo luôn Văn Quân chặn bên ngoài. Nhưng có những việc phải tùy xem người tới là ai, hôm nay có tai to mặt lớn nhất ngành tới phòng bệnh, là Trương Trọng Lương.
Theo sau Trương Trọng Lương có thư ký của ông ta, tên là Tiểu Cảnh, một cô gái như trái đào tiên, vừa vào cửa đã ngọt ngào cất tiếng, chào Phó gia. Cô gái mang hoa đến, không cho Văn Quân giúp đỡ mà tự tiện đổi luôn lọ bách hợp và cẩm chướng Văn Quân vừa cắm, khăng khăng rằng hoa tươi mới tốt, hoa này để lâu, héo cả rồi. Nói xong cô gái còn liếc mắt nhìn Văn Quân, khói bốc lên trong ánh mắt, mùi thuốc súng ập đến chẳng rõ lý do.
Văn Quân đã gặp loại con gái không biết trời cao đất dày này quá nhiều, cô ta không chấp, nói “Luật sư Trương ngồi nhé, tôi ra ngoài một lát” rồi đi mất. Mấy năm qua có bao nhiêu cô gái như vậy, không vì Phó Vân Hiến thì cũng vì chức quyền của y, vồn vã lao đến như lao vào chỗ chết, để rồi chẳng một ai có thể động đến địa vị của cô ta ở Quân Hán.
“Giờ phải gọi luật sư Phó nhà ta là ‘anh hùng Phó’ nhỉ?” Trương Trọng Lương trêu y.
“Đừng cười tôi.” Phó Vân Hiến ném một điếu thuốc cho Trương Trọng Lương, bản thân cũng ngậm một điếu, bật lửa châm lên.
Trương Trọng Lương đã gần năm mươi nhưng giữ mình rất tốt, hoàn toàn không có vẻ mập mạp biếng nhác mà đàn ông trung niên tầm tuổi ông, bừng bừng sức sống. Nhưng thứ sức sống này không thể so được với vẻ anh tuấn nổi bật phô trương của Phó Vân Hiến, so ra không khác gì mây và bùn, chính ông ta cũng thức thời, lôi luôn cô gái mình đưa theo ra đùa: “Luật sư Phó mà không làm luật sư thì dấn thân vào giới văn nghệ sĩ được đó, chẳng phải giờ đang mốt các ông chú đẹp trai hay sao, cậu nhìn Tiểu Cảnh này, thấy cậu xong là tớn lên luôn.”
Mặt Tiểu Cảnh đỏ bừng, nũng nịu nói một câu, luật sư Trương ghét quá đi.
Trương Trọng Lương cười ha hả. Hỏi Phó Vân Hiến về thương thế và tình huống hôm đó một chút, ông ta nói: “Tôi tới đây quả thực không chỉ vì thăm bệnh, tôi muốn hỏi cậu một chút có biết “Nội quy kỷ luật” nhắm vào luật sư tranh tụng án hình sự gần đây không?”
Tin tức tung ra đúng vào lúc Phó Vân Hiến bị thương nặng, y hỏi: “Như thế nào?”
Trương Trọng Lương bảo Tiểu Cảnh lấy tập tài liệu trong túi ra đưa cho Phó Vân Hiến: “Cậu xem đi, xem có gì muốn nói không?”
Phó Vân Hiến ngậm thuốc lá, tiện tay lật mấy tờ giấy trong tay, y nhíu mày. Nội quy định ra khá bất lợi cho luật sư, đặc biệt là tranh tụng án hình sự.
Lại tiếp tục lật, báo của Đảng lại nói về chuyện của luật sư, hơn nữa đầu đề cũng rất sắc bén, trước kia chỉ nói phái đối chọi đứng đầu trong năm mối nguy, lần này thì phóng to luôn bảy chữ “Luật sư tranh tụng án hình sự”.
“Ví dụ như tăng thêm tội làm giả bằng chứng, rõ ràng là cướp đi quyền lợi bào chữa hợp pháp của chúng ta, còn cả một phiên bản mới của Biện pháp quản lý hành nghề luật sư, đã được ban hành rồi, cậu cũng nhìn xem đi.”
“Tôi biết rồi,” Phó Vân Hiến đóng tập tài liệu lại, ném xấp giấy lên trên tủ, hờ hững nói, “Bên trên muốn đánh vào luật sư tranh tụng án hình sự.”
“Một khi luật mới được ban hành, chắc chắn giới luật sư sẽ bùng nổ cho xem.” Trương Trọng Lương nói.
Là một nhân vật đứng trên đỉnh Thái Sơn Bắc Đẩu của giới luật Trung Hoa, Trương Trọng Lương nổi tiếng ngang Phó Vân Hiến trong giới thì ắt cũng có dây của mình, mũi cũng khá thính, sau Đại hội đại biểu toàn quốc lần thứ của Đảng Cộng sản Trung Quốc, một số luật và quy định đã được ban hành, ông ta đã đi trước một bước, nghe thấy tiếng mài dao của Trung ương Đảng hướng về phía luật sư tranh tụng án hình sự.
“Chiến dịch trấn áp xã hội đen và chống tham nhũng của đất nước đang diễn ra sôi nổi và mạnh mẽ, chỉ e sẽ động đến bát cơm tranh tụng hình sự của chúng ta, đạo luật này thực sự là để trừng phạt nghiêm khắc tội phạm và bảo vệ cuộc sống tốt đẹp của hầu hết mọi người.” Có ai mà không có mấy món nợ cũ mờ ám sau lưng, Trương Trọng Lương thở dài, “Nhưng đối với luật sư tranh tụng án hình sự chúng ta thì có lẽ những tháng ngày sau này sẽ khó khăn lắm.”
“Hai ngày trước có người nói với tôi ông muốn di dân, xem ra là thật.” Phó Vân Hiến nhìn Trương Trọng Lương, “Sao, định giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang à?”
“Không rút mà được chắc, dựa theo ‘Nội quy kỷ luật’ này thì cả hai chúng ta đều sẽ dính.” Trương Trọng Lương gạt tàn thuốc, “Hai ngày trước, Phương Dũng bị bắt vì tội hối lộ quan tòa.”
“Phương Dũng nào?” Phó Vân Hiến cố nhớ lại, “Là cái người một vụ thành danh sau cái vụ án giám đốc cục tài chính tỉnh thuê người giết người à?”
Trương Trọng Lương gật đầu.
Phó Vân Hiến không nói lời nào, y cụp mắt, ngón tay thon dài vuốt ve điếu thuốc.
Lúc này Trương Trọng Lương công thành lui thân đúng là thời cơ tốt, chưa kể chuyện đã vơ vét đầy kho, mà còn là truyền thuyết trong giới tư pháp. Trương Trọng Lương di dân, Phương Dũng bị bắt, cho đến lúc này, “Mười luật sư thối nát hàng đầu Trung Quốc” danh tiếng lẫy lừng cũng chỉ còn lại một mình Phó Vân Hiến.
Có nghĩa là, chỉ còn mình y là bia ngắm bắn.
“Cậu thì sao? Vẫn không bỏ được chốn phồn hoa đô thị đất chật người đông này à?” Trương Trọng Lương lại thở dài, khuyên nhủ nghe đầy thấm thía, “Cũng nên biết đủ, kiếm được bao nhiêu thì kiếm, lên bờ sớm một chút.”
Phó Vân Hiến ngửa đầu nhắm mắt lại: “Dạo này không muốn nhận án nữa, nghỉ ngơi đã, xem tình hình thế nào rồi tính.”
Tiểu Cảnh hoàn toàn không biết tầm quan trọng của nội dung cuộc hội thoại giữa hai vị sếp lớn giới luật, vẫn chỉ lượn qua lượn lại bên cạnh Phó Vân Hiến, mong muốn thể hiện mãnh liệt. Đôi khi Phó Vân Hiến liếc cô một cái, mặt cô lập tức đỏ bừng, đôi con ngươi nhìn chằm chằm Phó Vân Hiến vội dời đi chỗ khác.
Bàng Cảnh Thu luôn nhắm vào phía đối tác của y, làm trò khó coi, nói toẹt ra thì là vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm, chỉ vì ghen tị và thèm khát. Nhưng Trương Trọng Lương không hèn hạ như thế, địa vị của bọn họ đều rất cao, sẽ không tính toán so đo chuyện xếp hạng ai trước ai sau, lại càng không có chuyện ghen tị vớ vẩn này. Nhưng ông ta hỏi Phó Vân Hiến một câu, cũng coi như cảnh tỉnh cô gái đang múa may làm bậy.
“Người yêu bé nhỏ ngo ngoe suốt cả ngày của cậu đâu rồi?”
Lúc này người yêu bé nhỏ ai ai cũng biết của đại luật sư Phó đang quay chương trình ở đài Minh Châu.
Đối với Hứa Tô, đây là tập cuối cùng hắn xuất hiện trên chương trình của đài Minh Châu, vốn vì chuyện Phó Vân Hiến bị thương mà không muốn đi, nhưng với thái độ trách nhiệm trước người tiến cử mình là Hình Minh, nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định quay cho xong tập cuối.
Trước khi đi, Hứa Tô liên lạc hỏi đạo diễn, khách mời ngôi sao tập này là ai.
Đạo diễn trả lời, Hoàng Thư Oánh.
Vốn chỉ là một ngôi sao nhỏ vô danh xoàng xĩnh, nhoáng cái đã trở nên nổi tiếng nhờ sự bùng nổ của một bộ web-drama có chủ đề điều tra tội phạm mà mình tham gia, mức độ nổi tiếng tăng lên không ngừng, chẳng bao lâu đã trèo lên hàng ngũ những diễn viên nữ nổi tiếng nhất nhì.
Nhưng nữ diễn viên nổi tiếng họ Hoàng kia lại đột ngột mất tích ngay trước khi quay chương trình, ekip buộc phải tìm người chữa cháy lâm thời. Sở thích của khán giả đã thay đổi chỉ sau một đêm, chương trình mai mối cũng đã đến hồi hạ nhiệt, ‘Định mệnh là em’ có thể đạt được rating khởi đầu cao như thế, hơn nửa là nhờ vào sự nổi tiếng của Hình Minh. Vậy nên sau khi Hình Minh rời đi, rating của “Định mệnh là em” hạ xuống rõ ràng, như vậy lại càng không thể thiếu những ngôi sao đang được yêu thích.
Ekip chương trình đã bàn bạc động viên nhau nhiều lần để khắc phục khó khăn chồng chất, cuối cùng vào đêm ngay trước khi quay, bọn họ cũng xác định được ngôi sao đến chữa cháy.
Nói ra cũng trùng hợp, hai nữ diễn viên này còn quen nhau, trong họ đều mang màu sắc.
Bạch Tịnh.
Hết chương .