Không khí rét buốt của tháng Mười hai phương Bắc tới gõ cửa thành phố S, sáng sớm gió đã quét qua, mưa phùn chao nghiêng, hiện giờ gió đã dừng mà mưa cũng đã tạnh, nhưng những hộ kinh doanh nhỏ bán hàng buổi sớm vẫn mở mái che mưa, chen chúc nhau nhung nhúc trong những con ngõ hẻm bẩn thỉu đầy dầu mỡ giống như đại tràng bị táo bón. Tô An Na ở cuối con hẻm này, trước đây Mercedes của Phó Vân Hiến vẫn hay chạy thẳng vào, dọc đường va thúng đụng nia, nhưng hôm nay y dừng xe bên ngoài, tự mình đi bộ vào trong. Có lẽ là tự nhiên hứng lên, cũng có thể là bất chợt bồi hồi, trước kia Hứa Tô không thích y hung hăng độc đoán như thế, chê y làm phiền người dân, đụng hỏng cần câu cơm của những người bán hàng cơ cực.
Văn Quân đi bên cạnh Phó Vân Hiến, ngẩng đầu ưỡn ngực như một con phượng hoàng lấp lánh ánh vàng. Phó Vân Hiến vẫn mặc măng-tô đen, Âu phục sẫm màu, phong thái hiên ngang, khí chất bức người, nhưng cô nhận ra ông chủ có gì đó thay đổi, chẳng thể nói rõ là chút biến hóa nhỏ nhặt lặng lẽ không nghe thấy, hay là lột xác triệt để chỉ sau một đêm, tóm lại là, khác trước.
Đám Tô An Na tổ chức đánh bài, chiến đấu hăng say suốt cả một đêm, thu hoạch cũng kha khá. Bà ta nhai một miếng bánh bao thịt lạnh ngắt trong miệng, nhoài người nằm gục trên bàn bài, dạo này bà ta đắc ý huênh hoang, vận may hiếm khi tốt như vậy, thắng được tiền còn khoe khoang với người khác, rằng đại luật sư Phó của văn phòng Quân Hán mua cho bà một căn biệt thự ở ngoại ô, lên đến mấy triệu.
Ghen tị là giống giòi lúc nhúc trong mạch máu, len lỏi cắn nuốt, ngứa ngáy làm người ta khó chịu. Một người đàn bà tóc xoăn thua tiền mở miệng khuyên Tô An Na: “Lòng tôi không rộng lượng như bà, con trai của bà như thế mà bà không sốt ruột à? Đàn ông đàn ang khỏe mạnh đẹp đẽ là thế, lại biến thành xăng pha nhớt.”
Đây là cách gọi chung của mấy người phụ nữ lớn tuổi về “đồng tính nam”, không cần biết lời lẽ có ý xúc phạm hay không, dù sao thì trong mắt bà ta đây là loại nam không ra nam nữ không ra nữ, ghê tởm.
“Sao tôi phải sốt ruột? Giờ là năm nào rồi? Đồng tính thì sao nào?” Tô An Na quắc mắt lườm bà cô kia, bà ta cởi mở đến quá đà, dù sao thì Phó Vân Hiến cũng là đại gia, có yêu cầu gì cũng đồng ý, còn cần gì phải nhăn nhó cự nự.
“Nhưng con trai của bà đâu có muốn, trước kia nó còn có bạn gái còn gì, lúc đó yêu chết đi sống lại, bảo đổi tính là đổi luôn được à?”
“Bà nói Bạch Tịnh đó hả, nếu chịu quay đầu lại thì có khi tôi còn suy xét. Dù sao thì Tô Tô phải nghe theo tôi hết, cả đời tôi chịu khổ đều do nó nợ tôi, tôi bảo nó đi hướng Đông, nó còn lâu mới dám đi Tây.”
Bà cô kia đang rất xui, lại bị nã pháo, tính tổng cộng cả đêm đã thua hơn một ngàn, đành phải hậm hực rời bàn bài, tìm một người đi cùng về nhà, vừa mới bước ra khỏi cánh cửa gỉ sét tróc sơn của Tô An Na thì đụng phải Phó Vân Hiến. Bà ta có mắt mà không nhìn ra tên tuổi lớn, chỉ cảm thấy người này anh tuấn chói mắt, nhưng thua tiền cả một đêm làm bà ta bực bội, miệng cũng không phanh nổi mà làu bà làu bàu: “Có mẹ như thế cũng đáng thương thật, đây là mẹ ruột hay sao? Đây là tú bà! May mà đẻ con trai đấy, nếu là con gái thì chắc tống ra ngoài bán thân lâu rồi.”
“Giờ thì cũng khác gì bán thân đâu, lần trước con trai bả rút dao ra trước mặt bao nhiêu hàng xóm láng giềng, khóc lóc nói không muốn tiếp tục dây dưa nhập nhằng với luật sư Phó kia nữa, rõ ràng là bị bả ép lên giường với người ta rồi.”
Văn Quân nghe thấy lời này, lập tức biết là nói đến ai, cô ta không tiếp xúc nhiều với Tô An Na nhưng vẫn ấn tượng sâu sắc với cái tính con buôn tham lam của người này. Ngần ấy năm, Phó Vân Hiến luôn đáp ứng mọi yêu cầu của Tô An Na, đối phương cũng càng ngày càng không kiêng nể.
Cô ta đoán Phó Vân Hiến cũng nghe thấy.
Văn Quân là người lo thủ tục mua biệt thự mini cho Tô An Na, thanh toán tiền cọc, ký hợp đồng, tên trên hợp đồng là Hứa Tô, chờ đến khi nhà xây xong thì sẽ làm thủ tục sở hữu bất động sản.
Lẽ ra chuyện vặt này để cô ta lo là được, nhưng có lẽ vì Tô An Na gọi điện thúc giục nhiều lần, sau khi Phó Vân Hiến khỏe lên thì đích thân mang hợp đồng tới cho bà ta.
Tô An Na vừa thấy Phó Vân Hiến đã hớn ha hớn hở, toét cái miệng đỏ choe đỏ choét của mình, đòi giữ Phó Vân Hiến ở lại ăn sáng. Phó Vân Hiến quét mắt khắp xung quanh, nhìn thoáng qua ngôi nhà to bằng hạt vừng này, xác nhận Hứa Tô không ở đây thì lắc đầu từ chối khéo.
Đầu tiên là đưa Văn Quân về văn phòng Quân Hán trước, sau đó lại bảo lái xe đưa mình về Ôn Du Kim Đình, vết đạn trên vai mơ hồ nhói đau, lúc này Phó Vân Hiến cảm thấy hơi mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sau.
Giờ vẫn còn sớm, đường xá thưa xe, một chút tiếng động thôi là sẽ khuếch đại ra rất lớn, giống như phát tán rộng rãi vậy, người ngồi trên ghế lái là tài xế của Quân Hán, người nọ bỗng phanh gấp, nói: “Kia chẳng phải… Kia chẳng phải… cậu hai và quản lý Hứa sao?”
Vừa rồi bị Phó Ngọc Trí “bắt gian tại giường”, Hứa Tô còn ngứa miệng, đã không giải thích rõ ràng còn đổ dầu vào lửa, hắn vừa mặc quần vừa chạy trối chết, vừa chạy trối chết lại còn vừa gào lên cãi: “Xí! Anh là cái thá gì mà dám giày vò nam thần của tôi! Chia tay anh là đúng, công tố Đường không yêu anh nữa từ lâu rồi!”
Sau đó lại tự vấp ngã, thấy Phó Ngọc Trí đằng đằng sát khí đuổi tới, hắn buộc phải ném quần dài đó để chạy tiếp. Hắn chạy phía trước, Phó Ngọc Trí đuổi ở phía sau, cặp chân dài đung đưa mãn nhãn, lại thêm hai bờ mông trắng như nắm tuyết, cảnh tượng “có là thần tiên thì cũng nổi ý dâm” lại càng gây ra tâm lý đố kỵ, không đánh không được.
Hứa Tô vừa xuống xe bus thì Phó Ngọc Trí đã lái xe tới đằng sau, hai người lại tiếp tục rượt đuổi trên đường vòm cây gần Ôn Du Kim Đình.
Phó Vân Hiến trợn mắt quay ra nhìn cửa sổ, mày nhíu lại – mùa đông rét mướt, Hứa Tô chỉ mặc mỗi một cái sơ mi và quần lót tứ giác, cúc áo lệch lạc không đâu vào đâu, cặp chân dài lõa lồ nhảy lên nhảy xuống với Phó Ngọc Trí, y như chó mèo đánh nhau, hoàn toàn không ra thể thống gì.
Phó Vân Hiến bảo lái xe dừng lại, y bước xuống, Hứa Tô tinh mắt, lập tức chạy về phía y như gặp cứu tinh, trốn tiệt ra sau lưng y.
Hứa Tô siết chặt áo comple thẳng thớm của Phó Vân Hiến, cong eo lộ nửa cái đầu ra từ bên cạnh y, vừa thấy Phó Ngọc Trí hằm hằm xông đến thì lại vội vã rụt đầu về, ré một tiếng: “Chú, tự nhiên anh ta đánh tôi!”
Được lắm, lại chơi trò kẻ ác đi mách lẻo à, Phó Ngọc Trí bị Hứa Tô kích cho mất sạch lý trí, nghiến răng nhào tới, bị Phó Vân Hiến dùng vai ngăn cản, lại dồn sức đập ngược trở về.
Phó Ngọc Trí không ngờ anh trai sẽ đánh mình, hắn lảo đà lảo đảo, khuỵu gối xuống đất.
Phó Vân Hiến sa sầm mặt mày, quát lớn: “Thằng hai! Nổi điên cái gì đấy?!”
Bản thân Phó Ngọc Trí càng chật vật lại càng cảm thấy Hứa Tô nấp sau lưng Phó Vân Hiến gợi đòn, hắn ngẩng đầu tức giận nhìn anh trai, ăn nói sỗ sàng: “Nó bị em bắt quả tang trên giường của Đường Dịch Xuyên! Con mẹ nó chứ anh đúng là đồ rùa già ngu xuẩn, mộ phần tổ tiên của nhà họ Phó cũng mọc đầy sừng rồi -“
“Mày đang nói chuyện với ai đấy.” Vẫn có câu anh lớn như cha, Phó Vân Hiến như người cha nghiêm khắc dạy dỗ đứa con trai bất hiếu, y vung tay lên tát Phó Ngọc Trí một cái.
Phó Vân Hiến tát em trai cũng không phải vì trút giận thay Hứa Tô, cũng không phải tin Hứa Tô thật sự lên giường với người khác, y chỉ không hiểu, vì một Đường Dịch Xuyên lai lịch không rõ ràng, động cơ không minh bạch, trước thì phóng khoáng, giờ lại điên rồ suốt ngần ấy năm, tại sao phải khổ như thế.
Nhưng ngay chính Phó Ngọc Trí cũng không hiểu.
Thực ra quan điểm về tình yêu của hắn luôn rất hào sảng, hoặc là gặp gỡ vui vẻ chia tay yên bình, hoặc là sông cạn đá mòn nhất quyết khăng khăng, vế trước dùng để dứt áo với những cô gái kia, vế sau lại chỉ dành cho một mình Đường Dịch Xuyên, cuộc tình có xuất phát điểm không đơn thuần này không ồn ào tranh cãi, cũng không mâu thuẫn xung đột, thậm chí khi hắn đưa ra lời hứa hẹn cả đời, chính Đường Dịch Xuyên vẫn còn đồng ý nói “Được”, vậy mà ngày hôm sau đã biến mất không thấy tăm hơi.
Chỉ để lại một lý do vốn là lấy cớ.
Vì anh của cậu.
“Anh, mẹ nó chứ anh bị con hồ ly này cho ăn bùa mê thuốc lú gì vậy! Anh nuôi nó nhiều năm như thế, vì nó mà làm nhiều điều như vậy, ngoại trừ phiền phức gây ra cho anh thì nó trả ơn anh được cái gì?” Có lẽ vì cái tát kia quá mạnh, nước mắt Phó Ngọc Trí chợt trào ra, hắn nói anh ruột hắn, cũng nói với chính mình, “Không phải nó cho anh đt thì nghĩa là nó yêu anh đâu, nó vốn không yêu anh!”
Phó Vân Hiến khom người ôm Phó Ngọc Trí vào trong ngực, vỗ nhẹ lên lưng hắn như an ủi: “Thằng hai, không đáng đâu.”
Cảnh anh em hòa thuận tương thân tương ái rất cảm động, Hứa Tô cũng im lặng, ánh mắt hắn nhìn Phó Ngọc Trí đầy rối rắm, vừa bi lụy cho bất hạnh của người ta, cũng xót thương cho tình cảm u mê ấy. Tình yêu là thứ không thể dùng lý trí mà đong đếm cân đo, có đáng giá hay không sao bằng một câu mà tính cho đặng, Phó Ngọc Trí tự biết mình quá lố, hắn lau nước mắt, gọi một tiếng “Anh hai”, sau đó đứng dậy rời đi.
Gió Bắc căm căm, giờ lại càng thêm dữ dội, gào thét quét qua vạn vật héo tàn, cả con đường chỉ còn lại hơi lạnh trắng lòa, len lỏi thẩm thấu vào tận cốt tủy con người. Phó Vân Hiến quay đầu lại, thấy Hứa Tô không làm ầm lên như khi nãy nữa, hắn run lẩy bẩy, cặp chân dài trắng nõn tái xanh, chẳng biết là vì lạnh hay là bị ngã. Phó Vân Hiến cởi áo măng-tô, bao bọc lấy Hứa Tô như nhân sủi cảo.
Ngồi trên Mercedes đen, cùng quay trở lại Ôn Du Kim Đình, Hứa Tô được Phó Vân Hiến bế vào phòng tắm. Hắn vấp ngã chật vật nhếch nhác, lạnh đến mức tay chân cứng quèo, xuống xe thì không đi lại được, đành giở trò vô lại nép vào trong cái ôm của Phó Vân Hiến.
Nước nóng xả xuống đầu, cuối cùng Hứa Tô cũng tỉnh táo lại, nhanh chóng thanh minh cho mình: “Tôi uống nhiều quá, trải chăn nằm dưới đất trong nhà công tố Đường… Hàn Kiện là cái đồ khốn kiếp, lại không đưa tôi về -“
Phó Vân Hiến cụp mắt không lên tiếng, kiên nhẫn nghe Hứa Tô giải thích. Y nâng tay khẽ cọ lên mặt hắn, như đang ve vuốt lớp nhung tơ, bỗng nhiên ngón tay dồn lực, nắm lấy cổ họng hắn. Vẻ mặt y vẫn bình thản, không có nghi ngờ, không có tức giận, chỉ có đôi mắt sâu hơi nheo lại, chữ Xuyên gợi cảm hằn lên nơi ấn đường, bị tóc mái lòa xòa phủ khuất.
Hứa Tô chìm trong cảm giác áp bách, lực tay của Phó Vân Hiến lại vô cớ tăng thêm, hắn bắt đầu cảm thấy khó thở.
“Chú… Chú ơi…” Ban đầu Hứa Tô chột dạ, không dám tránh né, chỉ khẽ run rẩy mí mắt. Ai ngờ hơi hít vào càng ngày càng khó khăn, hắn sắp bị bóp chết.
Cuối cùng ánh nhìn của Phó Vân Hiến cũng dịu lại đôi chút, vòng tay thoáng thả lỏng, Hứa Tô mới có thể hớp lấy chút không khí, còn chưa kịp há miệng ra thở thì Phó Vân Hiến đã phủ kín lấy miệng hắn bằng đầu lưỡi nóng cháy mềm mại.
Hai người ôm chặt lấy nhau cách một lớp sơ mi ướt nhẹp, Hứa Tô bị hôn đến mức đầu óc không còn tỉnh táo, chân cũng mất luôn cảm giác, cơ thể mềm nhũn trơn tuột, may mà Phó Vân Hiến đỡ được gáy hắn nên mới không ngã xuống đất. Vốn Phó Vân Hiến cao hơn Hứa Tô nửa cái đầu, hoàn toàn chiếm vị trí chủ động. Y cúi đầu, cơ lưng khom xuống căng như cánh cung, buông môi hôn trong tư thế áp bách triệt để, nụ hôn sâu và mãnh liệt, đầu lưỡi cuốn sâu vào trong khoang miệng Hứa Tô.
Tắm rửa xong, sợ bị chịch nên Hứa Tô chạy khỏi phòng tắm trước, hắn trùm khăn tắm ngồi trên giường, vừa lau tóc vừa chơi điện thoại. Hắn trả lời tin nhắn của Bạch Mặc trước, Bạch Mặc đã chọn ngày để hắn ăn một bữa cơm với nhà họ Bạch, gửi địa chỉ mới đến, kêu là đừng căng thẳng, chỉ là họp mặt gia đình.
Sau đó hắn lại lướt Weibo, nhưng hôm nay Weibo như tê liệt, mãi sau mới có phản hồi.
Một ngôi sao nữ nổi tiếng đột nhiên mất tích. Mẹ của người này tuyên bố sẽ kiện công ty quản lý ra tòa, mà công ty quản lý cũng đăng thông cáo đang tích cực tìm người cùng với cảnh sát, nhưng tỏ ý tình hình không mấy khả quan.
Người bị mất tích chính là Hoàng Thư Oánh, ngày đó cô ta bỏ bom ekip quay “Định mệnh là em” không phải là đùa giỡn với nhà đài lớn, mà là đã gặp chuyện.
Hết chương .