"Hi, xin chào mọi người, đây là FM . người trở về phố đêm, chào mừng quay trở lại, tôi là đại R, nơi đây trong đêm đông tịch mịch, ai là người vì bạn mà mang đến một tách trà ấm? Ai có thể sưởi ấm lòng bạn? Người bạn yêu hay là người yêu bạn đang có đang ở bên cạnh bạn không? Như vậy đi, hiện giờ chúng ta sẽ tiếp điện thoại của vị thính giả đầu tiên... Chào bạn..."
Trong taxi phát radio đêm, giọng nói quyến rũ của MC vang vọng trong không gian chật hẹp, hơi ấm của thiết bị sưởi quanh quẩn trong khoang xe ấm áp làm cho người khác suy nghĩ vẩn vơ, chú taxi thỉnh thoảng nhìn đôi nam nữ ngồi phía sau một cái, một soái ca một mỹ nữ, lại không nói chuyện, cũng không biết có phải đang cãi nhau hay không?
Ông lấy thái độ của một người từng trải cười một tiếng, tiếp tục lái xe lướt qua những ánh đèn màu huỳnh quang lớn phía trên.
Quan Sam nhìn ra ngoài cửa sổ, bên tai là bài hát radio đang phát, giọng nói đặc trưng của phái nữ quanh quẩn bên tai, vang vọng trong màng nhĩ.
"Bước đi giữa cơn gió lạnh trong đêm đông
Thổi bay, giẫm nát những tan vỡ chỉ đều là mộng tưởng.
Mỗi khoảnh khắc này thật là cô đơn
Làm sao có thể xác định rằng anh từng yêu em
Dừng bước giữa cơn gió lạnh trong đêm đông
Em không phải, cũng không muốn giả vờ yếu đuối
Em chưa từng nói ra, không có nghĩa là em sẽ không đau..."
Mạnh Khâm dời ánh mắt nhìn thoáng qua Quan Sam, vẻ mặt cô cực kì lạnh lùng, thần sắc cũng cực kì lãnh đạm, đâu có còn dáng vẻ căng thẳng với anh trước đó, anh nhìn tay phải của mình, thầm cười một tiếng, lập tức cũng dời mắt ra nhìn cảnh sắc ngoài cửa xe.
Tài xế taxi lại nhìn bọn họ, hai người đều quay đầu nhìn ra ngoài, kết quả là, ông tổng kết trong lòng: Mặt ngoài hoà hoãn nhưng bên trong đầy bão tố.
Đến ngoài biệt thự, Mạnh Khâm trả tiền, Quan Sam nhanh chóng nhảy xuống xe, tiếp tục ở cửa xe chờ Mạnh Khâm xuống xe, lái xe cất kỹ tiền rồi nhìn người con gái đang chờ người đàn ông xuống xe ngoài cửa, lại thấy hết hồn, sao bây giờ thế giới điên đảo hết thế này, bây giờ làm thân sĩ lại là phụ nữ.
Xe Mạnh Khâm và Quan Sam đều đậu trước cửa nhà Lâm Tâm, hai người vào phòng, Quan Sam nói với Mạnh Khâm: "Em đi lấy đồ trước, anh ngồi chờ một chút."
"Uh." Mạnh Khâm gật đầu, sau đó đến ghế sofa ngồi xuống.
Không lâu sau đó Quan Sam xách theo một cái túi du lịch nhỏ xuống, thấy Mạnh Khâm đang nhìn di động, cô đi qua, đem túi đặt lên ghế sofa, sau đó đi đến bếp uống nước, nhân tiện lấy cho Mạnh Khâm một ly nước.
"Anh còn chưa uống thuốc kháng viêm." Quan Sam đưa ly nước tới trước mặt Mạnh Khâm.
Tay trái của Mạnh Khâm cầm lấy cái ly, đụng vào thành ly có thể cảm nhận được độ ấm vừa đủ của nước, anh ngẩng đầu nhìn vào mắt Quan Sam, tuy rằng có đôi khi nhìn không thấu nha đầu này, nhưng thật ra lại rất biết săn sóc người khác.
Anh lấy thuốc ra đưa cho Quan Sam, không lên tiếng.
"Sao vậy?" Quan Sam hỏi.
"Không có tí sức nào hết, mở không ra." Mạnh Khâm nói câu này một cách thản nhiên, nhìn Quan Sam thầm nghĩ vừa nãy còn cảm thấy cô biết cách săn sóc người khác, bây giờ thì...
Quan Sam nhìn gương mặt anh tuấn của Mạnh Khâm và bàn tay khớp xương rõ ràng đang cầm lọ thuốc, thôi được rồi, vết thương trên tay anh quả thật hơi sâu, nhưng dựa theo thể chất của anh mà nói không có tí sức nào thì thật là hết nói.
Nhưng mà, cô lặng lẽ hít một hơi, ai bảo anh ấy vì cô mà bị thương chứ.
Quan Sam nhận lấy vặn mở nắp đổ ra hai viên, đưa cho Mạnh Khâm, khẽ lẩm bẩm.
Mạnh Khâm nhận hai viên thuốc, hớp miếng nước nuốt xuống, hầu kết đột ngột hoạt động lên xuống đầy gợi cảm, Quan Sam thầm lắc đầu, không, không được, đây là anh trai nhà mình, tuyệt đối không được có ý định thả thính.
Cô ngồi xuống, vặn nắp chai nước suối, uống ừng ực ừng ực như là chưa từng uống.
"Không lạnh à?" Mạnh Khâm thấy Quan Sam uống nước quá lẹ, bỏ cái ly xuống hỏi cô.
"Tàm tạm." Quan Sam lúc này đã không còn cảm giác được nước lạnh nữa, người đang bốc hoả, cần dập tắt, lại tiếp tục uống.
Mạnh Khâm thầm gật đầu, lập tức như có điều suy nghĩ nhìn về phía Quan Sam, hồi lâu mới mở miệng: "Anh luôn cảm thấy kể từ khi em biết anh là Tam ca của em, thái độ đối với anh liền thay đổi."
Quan Sam còn chưa nuốt nước xuống liền bị một câu này làm sặc, Mạnh Khâm vừa nhìn thấy vội vàng cầm giấy đưa cho cô.
"Nào có thay đổi gì đâu, là do tâm lý của anh thôi." Quan Sam lau miệng, đặt cái chai lên bàn trà rồi mới trả lời.
"Vậy à?"
"Tất nhiên rồi." Quan Sam nhếch miệng, cười một tiếng, lập tức đứng dậy đi lấy túi du lịch: "Đi thôi, đến đưa cho chị dâu."
"Uh." Mạnh Khâm thấy Quan Sam đang cố ý lảng sang chuyện khác, ngược lại không vội vạch trần cô, nói tóm lại, trong hồ lô của nha đầu này có gì muốn làm thì anh sớm muộn cũng sẽ đổ ra thôi, anh lập tức đứng lên: "Đi thôi."
Có hai chiếc xe nhưng bởi vì Mạnh Khâm bị thương cho nên chỉ đi một chiếc, Quan Sam lái xe, Mạnh Khâm ngồi xe, hiếm lắm mới được nhàn rỗi, nhưng mà bầu không khí thì, nói như thế nào đây? Quan Sam không mở lời, Mạnh Khâm cũng không chủ động gợi chuyện, đêm đông lạnh lẽo, hai con người lạnh lẽo, không khí cũng lạnh lẽo nốt.
Vì để che giấu bầu không khí có vẻ hơi lúng túng, Quan Sam giơ tay nhấn mở radio, sau đó tiếp tục chuyên tâm lái xe.
"Nếu như bạn yêu người không nên yêu, bạn sẽ làm gì bây giờ? Kiên trì, hay là từ bỏ?"
Quan Sam vừa nghe thiếu chút nữa trượt tay, chuyển mắt sang nhìn Mạnh Khâm, thấy anh không có vẻ mặt gì đặc biệt vì vậy vội vàng duỗi tay đổi đài.
"Tại sao có thể như vậy cơ chứ? Anh ấy lại là anh trai của tôi, tôi yêu lâu như vậy hoá ra lại là anh trai tôi, sao tôi lại yêu phải chính anh trai của mình chứ..." Lời kể đúng kiểu nữ chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao sóng sau xô sóng trước ập tới.
Quan Sam cứng họng, lại duỗi tay đổi đài.
Đổi vài lần đều là tiết mục tình cảm, còn đều là ngược luyến tình thâm liên miên bất tận. Quan Sam ngậm một miệng máu hận không thể phun lên kính chắn gió, lúc trước khi trêu chọc Mạnh Khâm sao không đưa chút tin tức tình cảm kiểu này vậy? Vừa mở đài không phải là quỷ thổi đèn thì cũng chính là liêu trai, nếu không nữa thì chính là tin tức quốc tế, lau mồ hôi, sao giờ lại thấy khẩn trương thế này?
Cuối cùng, Quan Sam vẫn chọn nhấn nút tắt, giọng điệu kể mấy chuyện thế kia khiến người ta ghét bỏ, không bằng cứ yên tĩnh một chút như vậy, cô lại lái nhanh hơn một chút, rất nhanh là có thể đến rồi.
Mạnh Khâm cứ thế ngồi chờ tiểu muội tự biên tự diễn, nhìn xem cô có thể làm ra cái trò gì, cuối cùng sau mấy phen cô nàng đổi đài, thấy cô bĩu môi có phần túng quẫn nhấn nút tắt.
"Sao lại không nghe?" Anh cố ý hỏi.
"Ảnh hưởng em lái xe." Quan Sam mắt nhìn thẳng.
"Kỹ thuật lái xe của em đâu có kém như vậy nhỉ?"
"So với anh thì kém hơn nhiều."
Mạnh Khâm nhếch môi nhìn Quan Sam, câu nói này thật là đầy thâm ý.
Cuối cùng chạy đến bệnh viện, Quan Sam xuống xe giúp Mạnh Khâm mở cửa, cô nhìn thấy tay trái anh đỡ tay phải bước xuống xe, hormone diễu bước đột nhiên bất đắc dĩ biến thành yểu điệu kiểu Lâm Đại Ngọc.
Cô đóng cửa xe, vặn khoá, oán thầm trong lòng: Được rồi, nói cho cùng là do cô mà bị thương.
Trên đường, Mạnh Khâm nói với Quan Sam: "Chuyện anh bị thương đừng nói với lão Đại và chị dâu nhé."
"Lão đại và chị dâu đâu có mù đâu ạ." Quan Sam chỉ chỉ tay phải của Mạnh Khâm.
"Bị hỏi thì nói không cẩn thận bị thương."
Quan Sam nhẹ nhàng "uh" một tiếng, nhìn về phía Mạnh Khâm: "Vậy chuyện chúng ta biết nhau từ sớm cũng đừng nói với bọn họ nhé."
Mạnh Khâm nhìn Quan Sam, không nói được cũng không nói không, cất bước đi lên phía trước, đem câu trả lời không được quăng cho Quan Sam ở phía sau.
"Có ý gì?" Quan Sam thầm nói, Tam ca trước đây sẽ không đùa giỡn với cô kiểu này, chẳng lẹ bị thương ảnh hưởng đến suy nghĩ và tính cách? Vẫn đang là anh trai thôi chứ nhỉ?
Cô hơi ủ rũ liếc nhìn bóng lưng cao to của Mạnh Khâm, chạy chậm đuổi theo.
"Đợi chút, không cho em nói việc đó thì chuyện kia anh..."
"Chuyện kia anh làm sao?"
"Tóm lại chúng ta chưa từng gặp nhau, có được hay không?"
"Gọi Tam ca nghe thử."
"Hả?"
Giọng nói từ gần đến xa, cuối cùng biến mất nơi chờ thang máy.
Lâm Tâm đã tỉnh lại, nhưng mà hết thuốc tê thì miệng vết thương không đau không được, cho nên ở đây oán hận: "Nếu mà sinh tiếp thì em sẽ ly hôn anh, có nghe chưa hả?"
Quan Sam và Mạnh Khâm vừa vào cửa thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của Hứa Biệt: "Được, được, được, em yêu em đừng kích động, em đau thì anh đau theo, đau lòng lắm."
Cả người Quan Sam run lên, muốn ói, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Mạnh Khâm, Mạnh Khâm cũng cười bất đắc dĩ, lão đại như thế này cả đời khó lòng bắt gặp, ngẫu nhiên gặp được thì cuộc đời này không còn gì hối tiếc.
Hai người bọn họ đi đến phòng khách ở ngoài, Quan Sam mang đồ đặt lên trên ghế sofa, đi trước đến cửa phòng phía trong, Hứa Biệt ngồi trên giường nhìn chằm chằm si mê nhóc con nhà mình.
"Khụ khụ..." Quan Sam che miệng ho, thấy Hứa Biệt nhìn lại, cười đi vào: "Lão đại, quá ớn."
"Nói chuyện đàng hoàng không được à?" Hứa Biệt liếc tiểu muội một cái, tiếp tục: "Nói tiếng người đi."
Quan Sam cười khúc khích: "Anh như thế này em thấy thuận mắt hơn đấy."
Lâm Tâm hiểu ý Quan Sam, nghe cô nói như thế, bị chọc cười, kết quả đụng vào miệng vết thương, nhíu mày "úi" một tiếng, làm cho Hứa Biệt căng thẳng.
"Sao thế?" Hứa Biệt vội vàng hỏi.
"Không có gì, đụng trúng miệng vết thương thôi." Lâm Tâm trả lời.
Hứa Biệt trừng mắt về phía đầu sỏ gây chuyện, không lên tiếng.
Quan Sam vội vàng giơ tay đầu hàng: "Em sai, em sai, em không nên chọc chị dâu cười."
"Mang đồ đến rồi à?" Hứa Biệt hỏi.
"Vâng." Quan Sam gật đầu, chỉ bên ngoài: "Trên ghế salon."
Hứa Biệt gật đầu, nhìn thấy Mạnh Khâm sau lưng Quan Sam, ánh mắt tinh tường, liếc mắt liền thấy tay anh: "Lão Tam, tay cậu sao thế?"
"Vết thương nhỏ, bị quẹt một chút thôi." Mạnh Khâm trả lời.
"Tiểu muội là bác sĩ khoa chỉnh hình, sẽ giúp cậu kiểm tra kỹ một chút, ngàn vạn lần đừng để lại di chứng gì, tay cậu không thể bị thương đó!" Hứa Biệt nhìn về phía Quan Sam: "Tiểu muội, tí nữa giúp Tam ca của em kiểm tra kỹ lưỡng một chút, đảm bảo tay nó không có vấn đề gì nha."
"Được." Mạnh Khâm gật đầu, mắt nhìn tiểu muội.
Ngược lại Quan Sam lại có hứng thú đối với lời nói của Hứa Biệt, cô nhìn Mạnh Khâm, nghi hoặc chất chồng, lập tức nói với Hứa Biệt: "Yên tâm ạ, em sẽ kiểm tra thật tốt, nhưng mà lão đại, vì sao, uhm Tam... Tam ca, tay anh ấy vì sao không thể có di chứng?"
Hứa Biệt đứng dậy đi đến trước mặt hai người, lúc này mới từ tốn mở miệng hỏi: "Anh chưa nói với em hả ta?"
"Lão đại." Mạnh Khâm ngăn lại: "Không có gì hay để nói cả."
Hứa Biệt nở nụ cười: "Tiểu muội là người của mình, cũng đâu phải là chuyện gì xấu."
"Cuối cùng là chưa nói chuyện gì ạ?" Lòng hiếu kì của Quan Sam bị kích thích đến đỉnh điểm.
"Em đừng thấy Tam ca của em lông bông không có việc gì làm, ngày ngày nhàn rỗi nhưng thật ra cậu ấy là thần thoại trong giới võ tổng hợp đấy." Hứa Biệt nói đến đây, dường như trong lời nói còn có sự đặc biệt tự hào.