Thiệu Vinh ôm tủ sắt thật to, mặt không biểu tình bước đi trong mưa. Áo trong bị mưa xối ướt đẫm, buộc quanh thắt lưng gầy trên người. Bộ dáng thiếu niên cúi đầu bước đi, chẳng biết tại sao vào thời khắc này trông đặc biệt cô đơn.
Cậu rốt cuộc đã được hoàn toàn giải phóng khỏi giam cầm của Thiệu Trường Canh, nhưng không hiểu tại sao. . . . . . Bản thân một chút cũng không vui.
Giống như một chậu cây bị chủ nhân giam giữ trong nhà ấm, cả ngày chỉ có thể nhìn thế giới bên ngoài qua lớp cửa kính thủy tinh. Nó luôn hi vọng sẽ có một ngày có thể thật sự hít thở không khí mới mẻ, luôn mong đợi một ngày có thể hưởng thụ ánh mặt trời, nhưng mà, khi chủ nhân rốt cuộc quyết định đập vỡ tất cả cửa kính thủy tinh còn nó được tự do, nó lại phát hiện mình cũng không có vui sướng như trong tưởng tượng.
Thế giới ngoài cửa sổ thật ra vẫn giống như trước, nhưng thay vào đó là một luồng không khí lạnh lẽo tràn vào, xuyên qua da tiến vào mạch máu, buốt đến thấu xương.
Nó đột nhiên hoài niệm lúc được người kia bảo vệ trong ấm áp.
Đáng tiếc, cửa kính thủy tinh đã vỡ, không thể phục hồi lại như cũ.
Thiệu Vinh đứng dừng lại một lát, nhẹ nhàng hít mũi một cái, mùi vị nước mưa chảy vào miệng có chút chua xót.
Một tay ôm tủ sắt, một tay khác vươn ra muốn vẫy taxi, đáng tiếc xe cộ trong mưa vốn thưa thớt, khó lắm đợi được một chiếc thì cũng là đầy người.
Cái chỗ này cách trạm xe buýt khá xa, hơn nữa cậu ôm nhiều đồ như vậy khó mà đuổi kịp xe buýt, đón taxi là lựa chọn tốt nhất.
Thiệu Vinh không nản chí, tiếp tục kiên nhẫn đứng tại chỗ đợi.
Cậu nghĩ, chậu cây này, từ từ rồi cũng quen với cuộc sống gió mưa, cuối cùng sẽ trở nên cao lớn và vững chắc.
Bắt đầu từ hôm nay, cậu phải tập quen dần mà thôi.
Thật vất vả chờ được một chiếc xe không có ai, Thiệu Vinh vội vàng chạy tới, tài xế nhìn thấy toàn thân cậu ướt đẫm, nhịn không được cười hỏi: “Cậu nhóc không mang dù theo à? Sao không vào siêu thị trú tạm, để mưa xối như vậy rất dễ bị cảm lạnh đấy.” Nói xong còn chu đáo điều chỉnh độ ấm trong xe.
Ngồi vào trong xe ấm áp, Thiệu Vinh thoải mái rụt rụt cổ, quay đầu lại cười nói: “Cám ơn chú.”
Tài xế thấy cậu trai này lễ phép hiểu chuyện, cũng có hảo cảm với cậu, cười híp mắt hỏi: “Cậu đi đâu? Để tôi đưa cậu đi.”
“Đi Cẩm Tú. . . . . .” Thiệu Vinh đột nhiên ngừng lại một chút, đổi sang chỗ khác, “Đi ngoại thành Tây đi.”
Tài xế không hỏi nhiều nữa, khởi động xe xông vào trong mưa.
Thiệu Vinh nhớ rõ khi còn bé ở cùng mẹ trong căn biệt thự nhỏ nằm trên sườn núi ngoại thành Tây, nơi đó cách thành phố khá xa, hoàn cảnh rất an tĩnh. Thiệu Vinh cảm thấy cũng không thể cứ ở nhà Từ Cẩm Niên làm phiền người ta mãi, căn biệt thự kia hiện tại là chỗ đi tốt nhất của cậu, huống chi cậu cũng muốn đi xem chỗ mình ở lúc còn bé.
Thiệu Vinh ngồi trong xe vẫn cúi đầu không nói lời nào, không khí trong xe có chút trầm mặc, tài xế hảo tâm bỏ một đĩa CD vào nghe.
Sau khi một khúc nhạc dạo vang lên, trong xe chậm rãi vang lên tiếng hát của nữ ca sĩ ——
Anh còn nhớ không, đại dương ngoài cửa sổ bị ánh trăng nhuộm sáng,
Anh còn nhớ không, là tình yêu thắp sáng bóng đêm,
Tại sao sau đó chúng ta lại im lặng?
Bầu trời đầy sao, dần dần trở nên trống trải,
Ra đi mà cõi lòng tan nát, quay trở lại thuở ban đầu đợi chờ trong hoang vắng,
Vì cô đơn lạnh lẽo, em phải tìm người lấp khoảng trống trong lòng sao?
Chúng ta đã trở thành người xa lạ quen thuộc nhất trên thế gian,
Sau này những rắc rối của riêng mình, phải tự mình chịu đựng.
Lời ca và giai điệu bi thương làm cho đáy lòng Thiệu Vinh đột nhiên run lên.
Bài hát này cậu chưa từng nghe qua bao giờ, lúc này nghe giống như là đặc biệt hát cho cậu.
Chúng ta trở thành người xa lạ quen thuộc nhất trên thế gian, sau này những rắc rối của riêng mình, phải tự mình chịu đựng. . . . . .
Cậu và Thiệu Trường Canh sống nương tựa lẫn nhau mười hai năm, hôm nay thật sự đã trở thành người xa lạ quen thuộc nhất, không còn bất kì quan hệ nào nữa.
Thiệu Vinh kiềm chế chua xót trong lòng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài mưa dầm liên tục, cửa kính xe bị nước mưa xối khiến cho khung cảnh bên ngoài nhiễm một tầng sương mù mông lung.
Một chiếc xe màu bạc đột nhiên chạy lướt qua xe taxi Thiệu Vinh đang ngồi, chỉ trong nháy mắt, Thiệu Vinh đã có thể nhận ra chiếc xe kia.
—— Là xe của Thiệu Trường Canh.
Chiếc xe Jaguar màu bạc này từng đón cậu về nhà, đưa cậu đi học không biết bao nhiêu lần, vị trí ghế lái phụ kia đã từng là chỗ ngồi dành riêng cho cậu, cậu thậm chí còn nhớ rõ cả biển số xe của nó.
Thế nhưng giờ phút này, nhìn thoáng qua trông lại xa lạ như thế.
Nhìn chiếc xe kia rất nhanh đã biến mất ở trong mưa, nghe lời bài hát lặp đi lặp lại “người xa lạ quen thuộc nhất” bên tai, Thiệu Vinh cố nén khổ sở trong lòng, quay đầu lại nhẹ giọng nói: “Chú tắt nhạc đi.”
Tài xế nghi ngờ liếc cậu một cái, nhưng vẫn đưa tay tắt nhạc đi.
Sau đó bên trong xe là một bầu không khí im lặng đến nặng nề.
Xe chạy đến gần biệt thự, Thiệu Vinh bước xuống, quay đầu lại trả tiền cho tài xế, chạy một đường đến trước biệt thự tìm chìa khóa mở cửa.
Sau khi mở cửa không khỏi ngây người tại chỗ ——
Biệt thự nhỏ này sớm đã không còn ấm áp giống như trong trí nhớ, trên sàn vốn trải thảm trắng tinh mềm mại giờ đây đã phủ một tầng bụi thật dày. Theo động tác mở cửa của cậu, có con chuột bất ngờ chạy ngang qua, trong góc tường thậm chí còn có một đống mạng nhện.
Ngôi nhà mười hai năm không người ở, lại nằm trong rừng cây cách xa thành phố, hiển nhiên đã trở thành nơi cư ngụ của các loài động vật, bên tai thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng chuột gặm cắn đồ.
Do nhiều năm không ai quét dọn, trong căn nhà không có chút không khí của sự sống, ngược lại lạnh lẽo giống như hiện trường quay phim kinh dị.
Thiệu Vinh khẽ nhíu nhíu mày, đi vào trong nhà, đặt tủ sắt lên bàn, mở cửa sổ ra cho không khí lưu thông, tiếp theo vô phòng tắm đã sớm phân không rõ màu sắc múc nước, bắt đầu quét dọn phòng ốc.
Cuộn tấm thảm bị chuột cắn rách nát lại rồi ném đi, cẩn thận lau sàn phòng khách một lần, lúc này mới cảm thấy nhìn khá hơn một chút, sau đó tìm thêm vài cái khăn lau sạch bụi bặm bám trên gia cụ.
Làm xong tất cả, Thiệu Vinh mệt đến thở không ra hơi, trên người cũng ra một tầng mồ hôi, áo sơmi vốn bị ướt bây giờ tăng thêm một tầng nước, dính ở trên người khó chịu vô cùng.
Thiệu Vinh vào phòng tắm định thay quần áo, đột nhiên nhớ đến mình không có mang theo bộ đồ nào, đành phải thôi đi trở ra.
Xoay người đem chăn mền, drap giường toàn bộ tháo xuống nhét vào trong máy giặt, tiếc là máy giặt không còn dùng được —— Cũng đúng, mười hai năm rồi, dùng được mới là lạ.
Thiệu Vinh bất đắc dĩ cười cười, cầm đống đồ ra ngoài giặt tay. Máy nước nóng hư, chỉ còn cách dùng nước lạnh, nhưng bột giặt trong phòng tắm đã quá hạn từ đời kiếp nào, vò cả buổi cũng không ra nổi miếng bọt. . . . .
Nhìn drap giường bẩn thỉu trong chậu nước lạnh buốt, Thiệu Vinh đột nhiên cảm thấy mình ngu xuẩn cực kỳ. Có lẽ do mới vừa ký giấy tờ xong nên tâm trạng rối loạn, nơi mười hai năm không người ở cậu lại liều lĩnh chạy tới như vậy, cái gì cũng không mua.
Thật ra căn nhà này chỉ còn lớp vỏ bên ngoài, bên trong không còn cái gì nữa. . . . . .
Nơi ngày xưa ở cùng mẹ, nơi cậu vui vẻ không chút kiêng kị nằm lăn lộn trên mặt thảm, mới đây đã qua mười hai năm.
Mười hai năm có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn rơi, Thiệu Vinh ngẩng đầu nhìn mạng nhện rách nát ở góc tường, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ chua xót khó có thể hình dung.
Nếu năm đó trước khi mẹ mất giao mình cho cậu chăm sóc, với tính cách lạnh lùng không thích nói chuyện của cậu, mình có lẽ sẽ không vui vẻ như ngày trước, nhưng ít ra cũng sẽ không khổ sở như lúc này.
Ít ra cũng sẽ không mất đi nhiều thứ quan trọng như vậy.
Thiệu Vinh ngồi run một lát, sau khi phục hồi tinh thần lại thì dùng nước sạch giặt tạm drap giường và chăn mền một lần, đi ra ban công phơi lên giá áo, rồi đi lòng vòng trong phòng một hồi sau đó lên lầu hai, vào xem phòng An Phỉ.
Đối với cậu mà nói, căn phòng này vẫn là cơn ác mộng đáng sợ nhất lúc còn bé.
Năm sáu tuổi ấy, ở trong căn phòng này, cậu đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng mẹ mình chết đi, cậu ôm thi thể mẹ ngồi suốt một đêm.
Cảm giác lạnh lẽo, sợ hãi, từ lúc cậu đặt một chân vào căn phòng này đã dồn dập trở về.
Giống như bị rớt xuống bùn lầy, giống như bị dây leo quấn chặt, Thiệu Vinh thậm chí không biết hô hấp như thế nào.
Cho tới bây giờ vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh mẹ yên lặng nằm trên giường mặt không còn chút máu.
Ảo giác xuất hiện trong nháy mắt làm cho sắc mặt Thiệu Vinh trở nên tái nhợt, cậu lập tức lui về sau nhanh chóng đóng sập cửa lại.
Căn phòng yên tĩnh, drap giường màu trắng, tất cả đều khiến cậu cảm nhận được hơi thở của cái chết.
Thiệu Vinh cơ hồ là lao xuống lầu ngay lập tức, tim đập nhanh đến không khống chế được, trong toà nhà yên tĩnh vắng lạnh này giống như bị hơi thở chết chóc của mẹ bao phủ.
Trong không khí bốc mùi nấm mốc ẩm ướt, Thiệu Vinh cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, đầu ngón tay cậu vẫn còn run rẩy không ngừng.
Theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt chiếu vào trong góc, nơi đó đặt một con gấu của trẻ em, lỗ tai gấu bị chuột cắn rách thủng một lỗ, lộ ra bông vải trắng noãn bên trong.
Cậu còn nhớ rõ con gấu này, là quà mà lúc nhỏ baba tặng cậu.
Hình như là lúc bốn tuổi, lần đó ở nhà mừng năm mới, cậu và mẹ cùng xem tiết mục cuối năm, trên TV có rất nhiều đứa trẻ chúc tết cha mẹ, cậu đột nhiên muốn gọi điện thoại chúc tết baba đang ở Anh xa xôi, vậy nên la hét đòi mẹ bấm số của baba để ngốc nghếch chúc tết cho bằng được.
Ngày hôm sau baba liền tới thăm cậu, mang theo rất nhiều quà, con gấu này chính là một trong số đó.
Lúc ấy vóc dáng cậu rất nhỏ, con gấu này cao hơn cậu, ôm vào trong ngực còn bị đè lên mặt, ôm cũng khó khăn, chỉ có thể thò đầu ra từ bả vai gấu, vui sướng nói: “Cám ơn baba.”
Thật ra lúc đó cậu cảm thấy rất hạnh phúc, bởi vì đây là quà mà baba tặng cho cậu.
Hôm nay cậu đã cao lớn, con gấu này chỉ đến eo của cậu, tùy tiện đưa tay là có thể nhấc lên.
Chẳng qua là hơn mười hai năm, trên người con gấu dính đầy bụi bẩn, thậm chí màu sắc cũng nhìn không rõ, ngay lỗ tai còn bị con chuột cắn đến rớt bông vải tùm lum, nhìn mà giật mình.
Thiệu Vinh đứng lên, đi tới nhặt con gấu lên, vỗ vỗ bụi đất trên mình nó, sau đó nhẹ nhàng đặt nó lên ghế sô pha.
Cậu nắm lấy tay gấu, giống như khi còn bé, nhỏ giọng nói: “Baba. . . . . . Con. . . . .”
Mấy chữ phía sau, rốt cuộc cũng nói không nên lời.
Mấy chữ kia đúng là: Con . . . . . Nhớ ba.
Con rất nhớ ba. . . . .
Ở nơi quen thuộc này, cảm xúc bị đè nén dưới đáy lòng bất chợt toàn bộ đều xông ra.
Lúc nhỏ, cậu thường ôm con gấu này đợi baba trở về, mỗi lần nhớ baba cậu sẽ ôm gấu nói, baba, con nhớ ba lắm, khi nào ba mới trở về. . . . . .
Thế nhưng hôm nay, cảnh còn mà người thì đã mất, nhìn những vật quen thuộc này chỉ cảm thấy thật châm chọc.
Trong lúc bất chợt Thiệu Vinh cảm thấy rất hối hận, cậu nghĩ, lẽ ra cậu không nên trở lại nơi này. Nơi này chứa đựng nhiều kỷ niệm ấm áp tốt đẹp như vậy, cậu về tới đây chỉ càng khiến cho hiện thực tàn nhẫn đập nát những kỉ niệm này.
Mẹ đã chết.
Baba đoạn tuyệt quan hệ với cậu.
Con gấu hồi nhỏ thích nhất bị hư chẳng nhìn ra hình thù gì nữa.
Ngôi nhà từng là nơi ấm áp nhất biến thành phần mộ lạnh lẽo.
—— Còn ai thê thảm hơn tôi không?
Thiệu Vinh có được một khoản tiền và một cái tủ sắt, nhưng lại mất đi tất cả những gì tốt đẹp nhất.