Khi Triệu Thất bị người kéo lên, còn tưởng rằng mình lại bị sắp xếp lần thứ nữa, không nghĩ tới bọn chúng dẫn mình đến trước mặt Lưu Thanh.
“Triệu quản sự phen này khổ cực rồi, phải làm bù cho ba ngày chi hạn. Bất quá, sau ba ngày nữa nếu ngươi vẫn không nộp ra lạng bạc, e rằng bên trong bức Đông cung này không chỉ vẽ thân thể ngươi mà còn có thể có mấy khung cảnh hữu tình khác.” Lưu Thanh sờ mặt của hắn, “Tuổi của ngươi quá lớn, coi như bảo trì tốt, ở Noãn Hương Các cũng không bán được mấy năm. Cùng lắm ta chỉ có thể thu ngươi về làm dụng cụ vẽ tranh, tâm tình tốt thì để mười, hai mươi người làm, tâm tình không tốt thì để chó chịch. Ai, thời điểm đó, chỉ sợ người khắp thiên hạ đều sẽ vì ngươi mà đau lòng.”
Triệu Thất bị mấy câu uy hiếp này làm cho tái mặt. Lưu Thanh lại xé một tấm, viết giấy nợ, vừa viết vừa nói: “Năm Bính Thân tháng Canh Dần ngày Quý Tị, Triệu Thất nợ Noãn Hương Các lượng bạc, thời hạn ba ngày, quá hạn không trả, dùng thân gán nợ. Như vậy có được không?”
Triệu Thất dùng sức lắc đầu, bị người kéo tay qua, ép hắn ấn dấu tay.
“Nhưng mà, chỉ bằng cái này vẫn không thể yên tâm.” Lưu Thanh khổ não mà suy tư một hồi, sau đó giống nhe nghĩ tới điều gì, cười híp mắt, từ án thượng lấy ra một cái hộp nhỏ, giới thiệu với Triệu Thất: “Hộp thuốc màu này là đặc chế của Noãn Hương Các chúng ta, nước rửa không sạch, đao rạch không đi. Nếu viết trên thân thể người, trừ phi khoét đi một khối thịt, bằng không cả đời đều phải lưu lại nó. Để đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, hay là đem bằng chứng viết ở chỗ không dễ dàng nhìn thấy của Triệu quản sự đi.”
Triệu Thất thầm kêu một tiếng không tốt, thân thể đã bị người vọt tới ấn lên trên bàn, mặt sau mát lạnh, Lưu Thanh đề bút viết trên mông của hắn.
Triệu Thất ra sức giãy dụa, lại bị ấn đến không thể động đậy, ngòi bút lông mềm mượt cọ trên da thịt, hắn không run nổi, một nửa bởi vì ngòi bút lạnh lẽo, nửa kia là bởi vì bị người viết chữ ở nơi như thế này, cảm thấy rất nhục nhã.
Lưu Thanh cũng đang phát run, hưng phấn đến phát run.
Người trước mắt này nguyên bản cao cao tại thượng, coi như rơi xuống cõi trần thì mình cũng chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn. Nhưng bây giờ, hắn run lẩy bẩy nằm dưới tay mình, mà khối thân thể gần như không tì vết này, sắp bị mình lưu lại dấu vết không thể tẩy đi.
Trong lòng hắn đột nhiên nóng lên. Lúc viết, cố ý đổi ba chữ “Noãn Hương Các” thành “Lưu Thanh”.”Năm Bính Thân tháng Canh Dần ngày Quý Tị, Triệu Thất nợ Lưu Thanh…”
Gã còn định tiếp tục viết, trên đỉnh đầu đột nhiên một trận kình phong truyền tới, gã theo bản năng bảo vệ Triệu Thất, dùng bút làm kiếm, đỡ một đòn liều mạng của người xông tới.
“Muốn chết!”
Nhạc Thính Tùng mắt lộ ra sát cơ, khí tức dâng trào xuyên thân mà ra, đầu bút lông chưa tiếp xúc bàn tay bằng thịt đã bị nội lực cường hãn nghiền thành phấn!
Vừa từ trên nóc nhà nhìn rõ tích hình, mắt y cơ hồ trừng nứt.
Triệu Thất thảm hại bị mấy người ấn trên bàn, lúc mình rời đi còn trắng nõn trắng nà, thân thể trơn bóng, thế mà lúc này khắp cả người đều bị nhào nặn thành vết ứ hồng hồng xanh xanh, trên mặt là nước mắt chưa khô, toàn thân run rẩy không ngừng. Còn có nam nhân dám cả gan viết chữ trên người hắn!
Nhạc Thính Tùng chỉ cảm thấy bên tai đùng một tiếng, không kịp suy nghĩ, thân thể đã nhảy xuống, mang mười phần nội lực, liền muốn đem ác đồ kia giết chết.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, sau khi bút vẽ bị nghiền thành phấn, hai người bàn tay bằng thịt dĩ nhiên tương giao ——
“Oành!”
Nhạc Thính Tùng hạ xuống từ trên trời, khí thế như thái sơn áp đỉnh; Lưu Thanh mượn bước đệm, lúc này cũng xếp trận địa sẵn sàng đón quân địch. Nhưng mà, gã mặc dù nỗ lực ứng chiến, vẫn không ngăn được nội lực ngoài sức tưởng tượng của đối phương —— người này còn nhỏ tuổi, sức mạnh lại khủng bố như vậy!
Lưu Thanh nghe thấy âm thanh xương cốt mình vỡ vụn, kình khí cường đại xung kích phế phủ, gã phun ra một ngụm máu, chỉ kịp nắm chặt lấy mấy bức vẽ, liền triệt để mất đi ý thức.
Triệu Thất nguyên bản còn nằm trên bàn sỉ sỉ sách sách, phía sau lại đột nhiên không có người, chỉ nghe từng tiếng hét thảm. Hắn phải mất một lúc mới phản ứng lại, lấy ra miếng giẻ rách đang nhét trong miệng, bỗng nhiên ngửi được một mùi máu tanh nồng đậm. Hắn nơm nớp lo sợ quay đầu lại, nhìn thấy trong phòng khắp nơi đều là máu.
Nhạc Thính Tùng đứng ở giữa nhà, trong tay ngắt cổ một tên tráng hán, cánh tay người kia cũng bị bẻ cong một cách kỳ quái, sắc mặt tái xanh, khóe miệng giữ lại một tia máu.
“Ngươi có bị thương không?” Nhạc Thính Tùng phát hiện Triệu Thất nhìn mình, liền tiện tay ném tráng hán kia qua một bên, vội vội vàng vàng đi về phía Triệu Thất, “Vừa rồi tim của ta cứ như sắp nhảy ra khỏi ngực rồi, chỉ lo không kịp, ngươi…”
“Ngươi… Ngươi… Giết người?” Triệu Thất lắp bắp hỏi.
Phảng phất giống như trả lời, đại hán kia đột nhiên hít một hơi, phát ra tiếng gào thét sợ hãi như gặp ma, liều mạng dùng tay chân bị bẻ gãy bò ra khỏi nơi này. Nhạc Thính Tùng cau mày đá gã một cước, hai mắt gã trợn trắng, trong đũng quần chảy ra một luồng tao khí, triệt để không nhúc nhích.
“Đại khái không chết.” Nhạc Thính Tùng mạn bất kinh tâm nói, tiến lên một bước giải thích, “Ta vừa mới nhìn thấy bọn chúng ấn ngươi, trong lòng rất tức giận, liền muốn dạy dỗ bọn chúng một chút. Không nghĩ tới những người này cứ như giấy, động là nhàu.”
Triệu Thất nhìn phía trước, những người vừa nãy đều cụt tay gãy chân, đầm đìa máu me nằm trên đất, cũng không biết là chết hay sống. Triệu Thất mơ hồ thấy lồng ngực bọn họ hơi phập phồng, nhưng hắn không dám nhìn nhiều. Vội vã đảo qua một chút, không thấy Lưu Thanh, có lẽ là được thuộc hạ cứu đi rồi.
Mà thứ kinh khủng nhất trong phòng chính là Nhạc Thính Tùng. Trên người y dính không ít máu, hai tay như vừa ngâm trong huyết trì, máu tươi tí tách rơi xuống đất, còn từng bước từng bước đi về phía hắn.
Triệu Thất xưa nay sợ nhất là thấy máu, mắt thấy huyết nhân càng ngày càng gần, rốt cục cũng chịu không nổi, nghiêng đầu, ngất luôn trên bàn.