Ỷ Thế Hiếp Người

chương 62

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai ngày sau, giờ Hợi ba khắc.

Triệu Thất bưng hộp đựng thức ăn gõ cửa phòng Triệu Vũ Thành.

Từ giờ Hợi đến giờ Dần, bên người Triệu Vũ Thành chỉ có Triệu Cửu đang làm nhiệm vụ. Mà Triệu Cửu mấy ngày trước mới bị phạt, bây giờ chắc chắn sẽ không chủ động tiến đến trước mặt Triệu Vũ Thành tự chuốc nhục nhã. Quả nhiên, lúc Triệu Thất tới thì nhìn thấy gã canh giữ trên hành lang, cách cửa rất xa.

“Vào đi.”

Giọng nói Triệu Vũ Thành từ trong truyền ra.

Triệu Thất tĩnh tâm, đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy hộp cơm trên tay hắn, Triệu Vũ Thành chẳng hề kinh ngạc, chỉ khẽ mỉm cười: “Trước kia mỗi lần ngươi gây họa đều thích dùng món tráng miệng hối lộ người khác.”

“Kia đều là chuyện khi còn bé.” Triệu Thất cười lấy lòng, “Bây giờ nô tài đã biết, không phải ai cũng thích ăn điểm tâm.”

Triệu Vũ Thành nghe xong lời này, trong lòng hơi hoảng hốt. Triệu Thất lấy ra từ trong hộp đựng thức ăn một đĩa thịt vịt, một bát canh ngũ vị hương, một tô trái cây ướp lạnh, bưng ra một bình rượu, rót đầy một chén.

“Lão gia.” Triệu Thất do dự nhìn gã.

Triệu Vũ Thành cười: “Làm sao, không kịp đợi muốn uống rượu giao bôi?”

Triệu Thất hai tay dâng rượu, chần chừ một lát, mới nói: “Những năm này nô tài làm rất nhiều chuyện sai, là lão gia ưu ái mới sống nổi tới bây giờ, nô tài nghĩ… muốn mời ngài một chén.”

Hắn có chút sốt sắng, rượu trong chén gợn sóng dập dờn. Triệu Vũ Thành xiên một miếng trái cây bỏ vào miệng nhai, thưởng thức vẻ mặt Triệu Thất.

“Rượu là rượu ngon, chỉ sợ ta vô phúc thưởng.” Triệu Vũ Thành mạn tiếng nói, “Nếu thật sự có thành ý, ngươi trước tự phạt một chén đi.”

Quả nhiên sắc mặt Triệu Thất tái trắng, nhìn Triệu Vũ Thành, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu, một hớp uống cạn rượu.

Bởi vì uống quá mau, hắn bị sặc phải ho khan vài tiếng, trên mặt chậm rãi hiện lên sắc hồng như hoa đào diễm lệ, trong mắt cũng dần dần nổi lên hơi nước. Thở hổn hển một hồi, hắn mơ mơ màng màng quơ quơ đầu, liền rót đầy chén rượu, nâng đến trước mặt Triệu Vũ Thành.

“Uống thêm.” Triệu Vũ Thành nói.

Triệu Thất liền uống chén thứ hai.

Lần này, rượu thêm một chén, hắn cơ hồ không vững vàng thân thể, loạng choạng suýt chút nữa thì nằm gục xuống đất.

“Làm sao vẫn vô dụng như thế.” Triệu Vũ Thành lắc đầu bật cười, “Ta nhớ năm đó ngươi uống trộm rượu của Phạm phu tử, ở trong học đường mượn rượu làm càn, đổi “Thu hận phú” của Bạch học sĩ thành “Thu tình phú”, còn thiếu chút nữa viết lên bức bình phong được hoàng thượng ngự ban, gây ra một hồi náo loạn.”

“Cha ta còn khen ta viết tốt đấy.” Triệu Thất mơ hồ lầm bầm một câu.

“Đúng vậy, sau đó tiên hoàng còn cố ý thưởng cho ngươi mười hai đôi bình phong, vì ngươi say rượu múa bút.” Triệu Vũ Thành nhẹ giọng, “Phóng tầm mắt nhìn khắp thiên hạ, cả gan làm loạn như thế lại được hưởng vinh hoa khác người, cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi.”

“Ta, ta đã không còn là người kia.” Triệu Thất dần dần thanh tỉnh, trên mặt dẫn theo theo nụ cười khổ, ăn nói khép nép, “Nô tài hiện tại… Chỉ là nô tài của lão gia.”

Hắn lại rót đầy một chén, vẫn cung cung kính kính dâng lên.

Triệu Vũ Thành nhìn người trước mặt.

Gã vẫn nhớ rõ tình cảnh lần đầu nhìn thấy đối phương. Khi đó trời vào đầu hạ, phồn hoa như gấm, trong không khí có hương hoa mai nhè nhẹ. Thiếu niên trèo từ tường ngoài thư viện vào, mở to đôi mắt tròn vo như con mèo, vô cùng thần bí mà hỏi mình Thẩm Lan Khanh ở đâu. Trên tóc còn dính một cánh hoa mềm.

Lòng bàn tay bị hắn nhét vào bánh sen nhỏ tản ra hương thơm trong lành thoải mái. Rõ ràng không thích bánh ngọt, nhưng không biết làm sao gã lại thu phần hối lộ này, bên tai còn nghe thấy tiếng nói trong trẻo đắc ý của thiếu niên: “Ngươi cầm đồ của ta thì phải làm việc cho ta. Ừ, mau dẫn ta đi tìm huynh ấy. Đúng rồi, tên ta là…”

“A Kỳ.” Triệu Vũ Thành đột nhiên nói, “Ngồi lại đây đi.” Gã kéo Triệu Thất lại bên người, cầm rượu trong tay hắn lên uống.

Hồi lâu chưa từng hưởng qua hương rượu đọng giữa môi răng, tối nay Triệu Thất làm gã hồi tưởng lại rất nhiều tình cảm đã lâu chưa có. Mặc dù chỉ là một chén nhợt nhạt, gã vẫn có chút say.

“Sau này ngươi sẽ là một chủ nhân khác của Triệu gia, đừng tự xưng nô tài.” Triệu Vũ Thành dịu dàng nói, “A Kỳ, tại sao ngươi không gọi ta là Vũ Thành ca ca?”

Triệu Thất thầm mắng một câu. Lúc Triệu Vũ Thành này buồn nôn lên càng chẳng ra gì, năm đó khi hắn vừa tới, động một chút là gọi thẳng tên huý của Triệu Vũ Thành, cũng không tự xưng nô tài. Triệu Vũ Thành sai người ghi vào trong sổ, ban ngày gọi sai bao nhiêu lần thì ban đêm sẽ bị xuyên cuống họng bấy nhiêu lần, sửa trị hắn quá chừng.

Thế nhưng tình huống bây giờ có chút đặc thù, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, hắn rót ra một chung rượu, giơ lên gọi khẽ: “Vũ Thành ca ca.”

Triệu Vũ Thành ừ một tiếng, ngậm chất lỏng vào trong miệng, đang muốn tìm môi hắn hôn qua, lại thấy hắn co rúm lại nhìn mình, nghĩ một chốc, cuối cùng vẫn bỏ qua.

Có một số việc, để đến lúc thành thân rồi làm đi.

“Được, nói xong việc cỏn con rồi, nên nói chuyện chính thôi.” Triệu Vũ Thành ngồi ngay ngắn, ngón tay gõ hai nhịp lên bàn, “Hai ngày nay thái độ ngươi khác thường, bây giờ lại vô cớ tới lấy lòng. Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, trò mèo này của ngươi sẽ không qua nổi mắt ta đâu —— ngươi tự nói hay để ta hỏi ngươi?”

Triệu Thất đã đổ đầy một chén, nghe xong lời ấy, tay run run, làm rượu tràn ra ngoài. Triệu Vũ Thành híp mắt, không nhịn được cầm ngón tay dính rượu của hắn bỏ vào ngậm trong miệng, doạ Triệu Thất sợ hết hồn.

“Lão gia, đừng như vậy…” Hắn khước từ, “Ta, nô tài chỉ muốn cầu ngài một chuyện.”

Triệu Vũ Thành tự biết thất thố, thế nhưng thấy dáng vẻ xấu hổ mang khiếp của Triệu Thất, cũng không nói từ chối, trong lòng gã dâng lên sự kích động không kiềm chế nổi. Dục vọng vắng lặng đã lâu nay lại có xu thế ngẩng đầu, gã nâng chén rượu, mượn rượu lạnh áp chế sóng tình dập dềnh, mới nói: “Nói đi.”

Triệu Thất cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Sau khi thành thân, lão gia còn có để cho bọn họ… làm ta không?”

Triệu Vũ Thành nhìn hắn chăm chú, bỗng nhiên bật cười: “Ta nói ngươi làm sao đổi tính, hoá ra là lo lắng cái này.” Gã cầm lên một lọn tóc của Triệu Thất, để tại đầu ngón tay thưởng thức, hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Triệu Thất cúi đầu rót rượu, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi cơ hồ không nghe thấy được: “Ngày hôm qua như vậy, ta thực sự không chịu nổi… Sau này cũng không muốn lại phải hầu hạ người khác…”

“Há, ý ngươi là, sau này chỉ muốn bị ta đè?” Triệu Vũ Thành tiếp nhận rượu hắn đưa tới, vừa nghiền ngẫm khoái ý khi hương rượu rót vào cổ họng vừa thưởng thức sự túng quẫn xấu hổ trên mặt Triệu Thất, ngưng giọng hỏi, “Là ý này?”

Triệu Thất trầm mặc một lúc, mãi đến khi Triệu Vũ Thành tự rót tự uống một hồi mới há miệng, bỏ ra một chữ, “Vâng”.

“Cái gì?” Tâm trạng Triệu Vũ Thành rất tốt, gã muốn nghe Triệu Thất chính miệng nói ra.

Ngoài ý muốn là, Triệu Thất từng nói qua vô số lời hạ lưu nay lại đỏ mặt, nửa ngày mới ấp úng nói: “Sau này, chỉ muốn cùng, cùng phu quân của ta như vậy… làm.”

Đáy lòng Triệu Vũ Thành như bị thứ gì nhẹ nhàng cào ngứa.

“Lúc trước ta cửu tử nhất sinh cứu ngươi ra, tại sao ngươi không cho ta chạm vào, vì sao hả? Ngày hôm nay tới cầu ta, cũng không thể dễ dàng như vậy.”

Gã muốn làm cho lòng dạ mình cứng rắn một chút, nhưng có lẽ là rượu loạn nhân tính, mặc dù hành vi tiểu nhân ân đền oán trả nhưng cũng không có bao nhiêu hận ý, so với uy hiếp, ngữ khí càng giống như đang đùa.

“Vũ Thành ca ca…” Triệu Thất nâng chén rượu, khiếp khiếp nhìn gã, giọng nói có chút nghẹn ngào, “Đừng bắt nạt ta.”

“Ha ha.” Triệu Vũ Thành bật cười, nâng chén uống một hơi cạn sạch, tự nói giống lại như thở dài, “Nếu ngươi vẫn luôn nghe lời như thế, làm sao ta có thể cam lòng…”

Giọng gã càng ngày càng nhỏ, sau đó trở thành mấy lời hàm hồ nỉ non. Mà cả người gã cũng dần dần lướt xuống, cuối cùng phục trên bàn, phát ra tiếng hít thở đều đều.

“Lão gia?” Triệu Thất đẩy gã một cái, nhỏ giọng gọi.

Triệu Vũ Thành vẫn không nhúc nhích.

“Triệu Vũ Thành?” Triệu Thất nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Triệu Vũ Thành đại vương bát?”

Thấy Triệu Vũ Thành không phản ứng chút nào, Triệu Thất lập tức ngửa mặt lên trời im lặng cười to.

Ha ha, hay cho ngươi gian tựa quỷ, cuối cùng cũng uống nước rửa chân của lão tử! Triệu Thất thống khoái nghĩ. Tửu lượng của tên khốn kiếp này quả nhiên không được, trước đây còn có thể uống một bình mới ngủ, bây giờ không dính giọt rượu nào lâu như vậy, cư nhiên mới mấy chén đã gục.

Hắn vốn cho rằng mọi chuyện sẽ không đơn giản như thế, ngoài ý muốn là hôm nay Triệu Vũ Thành lại dễ nói chuyện như thế—— không, có lẽ là đại công sắp thành, gã cũng có chút đắc ý vênh váo.

Bỏ Triệu Vũ Thành lại, Triệu Thất rón rén chạy đến chỗ án thư, lật một góc. Giá sách dựa vào tường không tiếng động di chuyển, lộ ra sách mật cơ yếu.

Hắn biết rõ thói quen của Triệu Vũ Thành, tìm từ sau ra trước, quả nhiên nhìn thấy vật mình muốn.

Cẩn thận lấy xuống, Triệu Thất đọc nhanh như gió, nhanh chóng lật xem. Hắn không giống Bạch Nghi Thu và Thẩm Lan Khanh có thể xem qua là thuộc, nhưng trí nhớ cũng rất tốt. Bây giờ là thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, thậm chí trình độ phát huy tối đa, từ đầu tới cuối đều nhớ thuộc làu.

Phía trên này ghi lại một loạt kế hoạch Triệu Vũ Thành nhằm vào Nhạc Thính Tùng, Triệu Thất nhìn qua, nghi hoặc trong lòng ít nhiều cũng được giải đáp.

Hoá ra, trước khi Nhạc Thính Tùng đi tới trấn Nam Thuỷ, Triệu Vũ Thành đã bắt đầu lưu ý nhất cử nhất động của y. Vốn muốn lôi kéo vi chủ, nhưng sau đó, kế hoạch lại hoàn toàn thay đổi…

Đang xem nhập thần, Triệu Thất đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng “lạch cạch”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio