Chờ xử lý xong vết thương, Lưu Thanh đã nướng chín thỏ, gã đang dùng ánh mắt ý vị thâm trường đánh giá bọn họ. Triệu Thất hoàn toàn không để ý, không khách khí chút nào chọn con mập nhất, trực tiếp gặm một miếng.
Thịt thỏ không có gia vị tẩm ướp kỳ thật không thể ngon, nhưng lúc này không phải lúc xoi mói. Triệu Thất nuốt vào, đợi một hồi, mới xé thịt ra, đút từng chút cho Nhạc Thính Tùng.
“Chẳng lẽ lo ta bỏ thuốc? Ahuhu, không ngờ Triệu quản sự lại không tin tưởng tại hạ như thế, thực sự khiến người ta thương tâm.” Lưu Thanh làm bộ lau nước mắt, động tác giống với động tác Triệu Thất lau nước mắt vừa rồi như đúc, “Tốt xấu gì cũng cùng chung hoạn nạn, khỏi nói trước kia chúng ta cũng có giao tình không ít, lạng kia—— ”
Ngay lúc này, Nhạc Thính Tùng không có dấu hiệu nào đã ra tay.
Chỉ thấy một bóng trắng nhanh như chớp, vèo vèo bắn vào Lưu Thanh!
Đồng tử Lưu Thanh đột nhiên rút lại, vội phất tay chống đỡ, lại thấy bóng trắng kia đột ngột phân thành ba. Gã thầm nói một tiếng không tốt, còn chưa kịp biến chiêu, huyệt đạo tê rần, thân thể không thể động đậy.
Bịch bịch.
Bóng trắng rơi xuống đất, là xương thỏ rải rác.
Lưu Thanh giận dữ, nhưng miệng không thể nói, chỉ có thể căm tức nhìn Nhạc Thính Tùng, ánh mắt như muốn đâm y thành cái sàng.
Mà Nhạc Thính Tùng cũng không thèm nhìn gã, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi nhiều lời quá.”
Triệu Thất lại cảm thấy ngọt ngào, hắn biết Nhạc Thính Tùng đang ra mặt thay hắn, mắt thấy Lưu Thanh trừng mắt lại bất lực, cùng với kẻ hung dữ cậy mạnh bắt nạt mình lúc trước như hai người khác nhau, không khỏi bật cười ha hả.
Sau đó, hắn chậm rãi chuyển tới, cố ý ở Lưu Thanh trước mắt, cướp hết số thỏ gã chưa kịp động vào, một con cũng không chừa cho gã.
Nhạc Thính Tùng thản nhiên ăn uống no đủ dưới ánh mắt cừu thị của Lưu Thanh, sau đó quay đầu bàn giao với Triệu Thất, “Lát nữa ta phải điều tức một hồi. Ừ, giống như ngủ ấy, nhưng mà sâu hơn ngủ một chút, không dễ đánh thức, ngươi đừng lo lắng nhé.”
Triệu Thất nghe xong thì gật đầu, cho y uống nước. Nhạc Thính Tùng nhắm mắt lại, rất nhanh liền rơi vào một trạng thái kỳ diệu.
Vừa bắt đầu, Triệu Thất thấy lồng ngực y bất động, quả thực bị doạ sợ muốn chết. Sau đó mới phát hiện khoáng cách giữa các lần hồ hấp của y dài ra, hô hấp cũng rất nhiều.
Hơi thả lỏng, Triệu Thất chạy ra bên ngoài nhặt cành cây và lá đại thụ. Năm đó lúc Triệu Tứ dẫn hắn lưu vong, hắn vẫn nhớ kỹ vài loại quả dại có thể ăn, trên đường gặp phải, cũng hái luôn về, định dành cho cơm tối —— về phần con thỏ giành được từ chỗ Lưu Thanh, ngay cả hắn cũng không nỡ ăn, phần thừa lấy lá cây gói lại, buổi tối đút toàn bộ cho Nhạc Thính Tùng để y nhanh khỏi hơn một chút.
Cứ như vậy binh binh lách cách bang bang bận rộn một lúc lâu, Triệu Thất xoa mồ hôi trên trán, sờ tay Nhạc Thính Tùng, phát hiện lạnh ngắt. Hắn không biết đây là trạng thái bình thường lúc Nhạc Thính Tùng điều hoà khí tức, vội vàng cởi áo ngoài của mình ra đắp cho y, ngẫm lại vẫn thấy không yên lòng, ánh mắt bắn về phía Lưu Thanh.
Lưu Thanh vẫn duy trì tư thế có thể nói là lúng túng kia, thấy Triệu Thất nhìn mình chằm chằm, lại không chút do dự mà tự cởi y phục, trong mắt gã không khỏi lẫn vào mấy phần hứng thú.
Chẳng lẽ, hắn…
Không để Lưu Thanh có thời gian nghĩ mấy thứ kỳ quái, Triệu Thất đã đắp một tầng vải rách lên mặt gã, lột áo ngoài của gã ra rồi trùm lên người Nhạc Thính Tùng.
Bây giờ, trên người Nhạc Thính Tùng đắp kín quần áo, phía dưới lót cỏ khô, rốt cục sờ vào cũng thấy nóng lên một chút.
Trải qua một đêm bôn ba, Triệu Thất vừa mệt vừa đói, kỳ thực đã sớm không chịu nổi, trước còn một luồng khí mới chống đỡ được. Lúc này rốt cục lo cho Nhạc Thính Tùng xong xuôi, củi lửa bà đồ ăn cũng đầy đủ, tinh thần buông lỏng, mệt mỏi lập tức chiếm cứ thân thể hắn.
Hắn chậm chạp lấy cái bánh màn thầu trong bọc hành lý ra, dùng cành cây xiên ngang rồi nướng trên mặt lửa, sau đó ăn từng miếng từng miếng.
Bởi vì ăn quá nhanh, giữa lúc ăn còn bị nghẹn mấy lần. Mà nước sương còn lại không nhiều, gần đây lại không có suối, do dự rất lâu, hắn cũng không cam lòng uống nước, tất cả đều nuốt xuống.
Trong bụng có đồ, Triệu Thất khôi phục một điểm khí lực. Hắn muốn xem cổ chân mình bị thương thế nào, vậy nhưng lúc vừa cởi giày ra mới phát hiện, toàn bộ cổ chân đã sưng lên.
Vì vậy Triệu Thất lại tốn thời gian rất lâu để cởi giày, xử lý đơn giản. Giờ hắn rất buồn ngủ nhưng vẫn cố chống đỡ không dám ngủ, một hồi đề phòng mà nhìn Lưu Thanh, một hồi lại ngó dáo dác bên ngoài, cảnh giác đến động tĩnh gió thổi cỏ lay xung quanh chỗ này.
Nhạc Thính Tùng đang bị thương, hắn phải bảo vệ y thật tốt mới được.
Không biết qua bao lâu, Triệu Thất nhận ra trong không khí truyền đến hơi ẩm ướt át. Bên ngoài truyền đến tiếng tí tách, hắn bồn chồn tiến đến cửa động, phát hiện hoá ra trời mưa.
Đây là trận mưa đầu tiên của mùa xuân.
Triệu Thất hoan hỉ lấy bình ra hứng, tự uống một hớp lớn.
Mưa xuân có vị ngọt, mang theo mùi hương cây cỏ núi rừng nên rất mát mẻ sướng miệng. Hắn để bình dưới đất, lại quay vào trong động lấy ra một miếng vải sạch, dùng nước mưa thấm ướt.
Sau đó hắn đi đến bên cạnh Nhạc Thính Tùng, nhẹ nhàng lau gò má y.
Vừa bắt đầu, Triệu Thất không hề suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, vậy nhưng sát mấy lần, lòng dạ bắt đầu thấy bồn chồn.
Chà chà, làm sao mà tiểu tử này càng ngày càng đẹp thế nhỉ?
Triệu Thất mò mẫm sờ cọng râu ngắn mới mọc ra trên mặt y, trong lòng thầm thấy ước ao. Từ khi còn bé hắn đã ngóng chờ mình lớn thật nhanh để có râu như cha vậy, không chỉ thành thục văn nhã mà còn rất uy nghiêm. Nhưng trước đây Nhạc Kiệu cho hắn dùng một loại thuốc rất đau rất đau, bôi lên da sẽ từ từ phá huỷ lỗ chân lông, vậy nên cả đời hắn đều không thể thực hiện được nguyện vọng này.
Âm thầm hâm mộ một hồi, Triệu Thất lại thấy lòng dạ ngứa ngáy. Dựa theo lời giải thích của Nhạc Thính Tùng, lúc đang điều tức mà hơi chạm nhẹ cũng không hề hấn gì.
Vì vậy, hắn có tật giật mình quan sát một bốn phía, cúi đầu hôn trộm một cái.
Cánh môi Nhạc Thính Tùng mềm mại man mát, lúc hôn lên có cảm giác nóng rực kỳ dị, chỉ nhẹ nhàng đụng một cái, liền đốt đỏ mặt Triệu Thất, nóng đến mức suýt chút nữa hắn đã nhảy dựng lên.
Hô, lẽ nào người đang điều tức đều như vậy? Đây chính là nội lực hộ thể trong truyền thuyết sao?!
Triệu Thất vỗ lồng ngực để an ủi trái tim đang đập loạn, cảm thấy đôi môi mềm mềm tê tê, bụng dưới bắt đầu toả nhiệt, trong thân thể như có cây đuốc bùng cháy làm hắn khó chịu cực kỳ.
A, thời điểm thế này lại muốn chuyện như vậy, thực sự rất không nên.
Triệu Thất tự khiển trách mình, tay lại chậm rãi mò vào quần.
Nếu như chỉ là lặng lẽ làm một lần, cần phải…
Ừm, thật là thoải mái.
Hắn nỗ lực đè nén âm thanh, đôi mắt hơi nheo lại, mê muội nhìn khuôn mặt đang ngủ của Nhạc Thính Tùng.
Nếu lúc này y đột nhiên tỉnh lại, chắc sẽ rất kinh ngạc nhỉ. Triệu Thất không biết Nhạc Thính Tùng sẽ dùng ánh mắt gì nhìn mình. Là trách cứ, là ngạc nhiên, hay là…
Một chút xấu hổ làm cho khoái cảm tăng gấp bội, chỉ nghĩ như vậy thôi mà thứ trong tay đã cứng thêm mấy phần. Duy trì tư thế quỳ đứng, Triệu Thất kéo quần đến cẳng chân, một tay tiếp tục lên xuống, một tay khác vội vàng sờ lên ngực.
Nhưng mà, vừa đụng phải ngực trái của mình, hắn như bị độc trùng xâm nhập, bỗng nhiên rụt tay về, ánh mắt cũng khôi phục lại sự trong sáng.
Cúi đầu nhìn mình, Triệu Thất vừa ngượng ngùng vừa lúng túng. Hoảng loạn sửa sang quần áo, hắn chậm rãi đi ra bên ngoài cất bình nước, sau đó ngồi bên đống lửa đã tàn mà ngây ngẩn.
“Ôi…”
Bên trong góc đột nhiên truyền đến một tiếng than thở thật dài.