Triệu Thất chỉ cảm thấy hoa mắt, bỗng nhiên một trận kình phong ập tới, hắn nhìn chăm chú, làm gì còn bóng dáng hoa lộ?
“Oành —— ”
Nghe được âm thanh cửa sổ bị phá tan, lúc này hắn mới phản ứng lại, vội quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen quái dị, phóng qua cửa sổ sáp nhập vào màn đêm đen thùi.
Nhạc Thính Tùng đã đuổi tới trước cửa sổ, y thả chậm bước chân, do dự nhìn Triệu Thất.
“Mau đi đi.” Triệu Thất thúc giục, “Ta không cần gấp.”
Ánh mắt Nhạc Thính Tùng dừng trên người Nhạc Kiệu, cuối cùng vẫn gật đầu, thả người xông ra ngoài. Triệu Thất đi tới trước cửa sổ, lo lắng nhìn xung quanh.
“Đứa em này của ta, khó mà nói là nó khôn khéo hay hồ đồ.” Nhạc Kiệu bỗng nhiên thở dài, “Nó cứ bỏ ngươi lại như thế, là cho rằng bây giờ ta chỉ là một phế nhân, không thể ra tay với ngươi, đúng không?”
Triệu Thất quay đầu lại, nửa ngày sau mới bật ra một tiếng cười: “Người ta coi ngươi là huynh trưởng, ngươi lại coi người ta là tiểu nhân… Sách.”
Nhạc Kiệu dường như không nghe ra trào phúng, chỉ khẽ cười: “Như vậy cũng tốt. Nhiều năm không gặp, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi.”
“Ta với ngươi thì làm gì có gì để nói.” Triệu Thất liếc gã một cái, nhíu mày ghét bỏ, “Ngươi lúc nào cũng giả mù sa mưa nói dối, chỉ toàn mấy lời điên khùng không lý giải được, tiếng muỗi vo ve bên tai còn dễ nghe hơn ngươi.”
“Kỳ thực ta chỉ muốn nói với ngươi một câu xin lỗi.” Nhạc Kiệu chán nản nói, “Chuyện năm đó, tóm lại là ta có lỗi với ngươi. Khi đó ta quá ngây thơ, lại quá cố chấp, biết được những chuyện kia liền bị lửa giận lấp mất lý trí, không những làm tổn thương tới người ta yêu nhất mà ngay cả bản thân cũng thương tích đầy mình.”
“Hế.” Triệu Thất cười lạnh, ý tứ không rõ, hắn lười biếng nhìn chùm tua rua bị gió thổi bay lất phất của chiếc đèn lồng, cũng không buông lời chỉ trích.
Giống như được cổ vũ, Nhạc Kiệu lưu luyến ngắm nhìn khuôn mặt hắn, tiếp tục nói: “Ngươi nhớ không, khi còn bé, lần đầu chúng ta gặp mặt, ngươi thấy Nhạc Dân dẫn người bắt nạt ta, liền dùng cục đá ném vỡ đầu nó… Khi đó ngươi thật uy phong, vừa thông minh vừa lanh lợi. Lúc đó ta đã nghĩ, nếu như có thể cùng người này làm bạn một đời, luôn luôn ở cạnh nhau, khoảng chừng so với làm hoàng đế còn hạnh phúc hơn.”
Gã đang nói chuyện xảy ra khi Bạch Tuyết Kỳ chín tuổi. Lúc đó Bạch Tuyết Kỳ còn là một cục thịt phấn điêu ngọc trác, đầu không lớn, tính tình cũng không nhỏ. Đả thương người rồi cũng không sợ, trái lại còn mạch lạc rõ ràng mà chỉ trích tam hoàng tử Nhạc Dân ỷ mạnh hiếp yếu, lấy lớn ép nhỏ, không biết bảo vệ ấu đệ, sau đó lại chủ động thỉnh phạt với tiên hoàng, lễ nghi không kém chút nào.
Mẫu phi của tiên hoàng mất sớm, tiên hoàng đều do một tay Phượng Trữ công chúa nuôi dạy, vì vậy người rất kính trọng nàng. Bạch Tuyết Kỳ lại là đứa con duy nhất của nàng, không những nhỏ nhỏ đáng yêu mà còn biết đối đáp thông mình trôi trảy, đến người có tâm địa sắt đá cũng không đành lòng phạt hắn. Huống chi Bạch Tuyết Kỳ tuy nhỏ hơn Nhạc Dân vài tuổi, nhưng luận về bối phận lại cao hơn, thúc thúc giáo huấn cháu trai, đương nhiên là chuyện nên làm.
Vì vậy việc này được bỏ qua, cuối cùng chỉ có một mình Nhạc Dân chịu phạt.
“Ta rất muốn thân thiết với ngươi, nhưng ngươi không ở trong cung, cũng không phải lần nào đến đều tìm ta chơi. Cho nên mỗi ngày ta đều đi ra cửa cung chờ, chỉ cần nhìn thấy ngươi từ xa là có thể vui vẻ cả ngày.” Nhạc Kiệu cười khổ, “Khi còn bé con người ta thường rất dễ dàng thỏa mãn, nhưng càng lớn lòng tham càng sâu. Rồi sau này ngay cả thứ mình muốn ban đầu cũng quên mất, có phải rất buồn cười hay không?”
Triệu Thất chẳng nghe vào những lời Nhạc Kiệu nói, chỉ bình thản cúi đầu nhìn tay. Hai tay hắn đã từng rất trắng. Không có chút tì vết nào, da thịt dưới ánh mặt trời chói chang gần như trong suốt. Mà bây giờ, ngón tay đã kết một tầng chai mỏng, sờ vào thô ráp, lại mạnh mẽ hơn lúc trước rất nhiều.
“… Đó là lần đầu tiên phụ hoàng nhìn thẳng vào ta, cũng là lần đầu tiên ta biết, chỉ khi có sức mạnh, mới có thể có được thứ mình muốn.” Nắm tay Nhạc Kiệu yên lặng siết chặt, “A Kỳ, chỉ trừ ngươi ra.”
“Cái ngươi muốn nói chính là cái này?” Triệu Thất thản nhiên hỏi, “Nói xong chưa?”
“Còn một chuyện cuối cùng. A Kỳ, ngươi có thể lại gần ta không…” Nhạc Kiệu khẩn cầu, “Mắt của ta đã không được, niệm tình thuở thiếu thời, ngươi để ta nhìn ngươi một chút đi.”
Triệu Thất bĩu môi: “Vừa rồi là ta nể mặt Thính Tùng, không phải nể mặt ngươi. Muốn niệm tình cũ thì tự ngươi niệm đi. Khi còn bé ta đối với ngươi thế nào? Coi như ngươi không nhớ ta lén lút mang món tráng miệng cho ngươi bao nhiêu lần thì cũng nên nhớ lúc ngươi bị đánh là ai giúp ngươi đánh lại đi. Hừ, ngươi còn dám mắng ta như vậy.”
“Là ta sai rồi.” Nhạc Kiệu áy náy, “Ta vừa thấy ngươi cùng người khác thì không áp chế được đố kị công tâm, vì vậy mới nói ra những lời làm tổn thương ngươi…”
“Vậy lòng đố kị của ngươi cũng dồi dào đấy, một năm ngày, chẳng lúc nào được yên tĩnh.” Triệu Thất lắc đầu, “Bố trí ta và Thái tử thì cũng thôi đi, ngay cả Nhĩ lão tử cũng không buông tha. Tiên hoàng lão nhân gia người đã hơn sáu mươi, một mảnh từ ái chi tâm lại bị ngươi nói thành như thế, ngươi đúng là không biết tích đức đấy.”
“A Kỳ…” Nhạc Kiệu muốn vươn mình xuống giường, nhưng khí lực không đủ, ngã nhào trên đất. Gã cố gắng bò lên, lảo đảo đi về phía Triệu Thất, lại lảo đảo, cuối cùng ngã ra đất.
Triệu Thất nhìn gã tiếp tục chấp nhất bò về phía mình, cảm thấy hơi sợ. Vi phòng ngừa ban đêm găp ác mộng, hắn tiến lên vài bước, muốn kéo cái mành xuống che Nhạc Kiệu lại, rồi sau đó nhắm mắt làm ngơ.
Kết quả mới vừa đi tới, Nhạc Kiệu đã lộ ra nụ cười thoải mái. Triệu Thất biết gã hiểu lầm, không khỏi mong đợi lát nữa mặt gã biến thành khó coi sẽ như thế nào, cúi xuống nhìn một chút.
“Ngươi cao, cũng gầy.” Nhạc Kiệu đưa tay về phía Triệu Thất, lại chỉ khắc hoạ giữa không trung, dường như không dám đụng vào, một lúc sau, gã mới nhẹ giọng hỏi, “A Kỳ, ngươi tha thứ ta không?”
Triệu Thất há miệng, còn chưa nói, đột nhiên nghe thấy tiếng gió vun vút bắn về phía mình!
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Nhạc Kiệu vừa rồi còn bệnh tật triền miên mà bây giờ không biết sức lực từ đâu tới, giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc đẩy Triệu Thất ra, sau đó rên lên một tiếng, đảo trượt vài thước không thôi.
Triệu Thất giật mình, nhìn Nhạc Kiệu cau mày che vai trái, bả vai cắm một mũi tên đen thùi. Máu tươi dọc theo mũi tên chảy xuống, không lâu sau đã đọng lại một bãi trên đất.
Hắn mềm nhũn ngã ngồi trên đất, trong lòng dần thấy sợ hãi.
Nếu Nhạc Kiệu chậm hơn một chút…
“Đừng sợ.” Khuôn mặt tái nhợt của Nhạc Kiệu kéo ra một nụ cười, “A Kỳ, đừng gấp, trước tiên đóng cửa sổ lại.”
Nhưng Triệu Thất không nhúc nhích, chỉ bình tĩnh nhìn Nhạc Kiệu chăm chú: “Tại sao?”
“Ta không kịp nghĩ nhiều, chỉ là không nỡ thấy ngươi bị thương.” Nhạc Kiệu thấp giọng nói, ánh mắt ưu thương mà dịu dàng, “A Kỳ, ta yêu ngươi.”
Triệu Thất im lặng bò lên, cẩn thận từng li từng tí một đóng cửa sổ lại. Sau đó xoay người giơ chân đạp lên vết thương của gã!